Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Ta lúc trước đã thăm dò đám người Tiểu Bạch, cô ấy theo sự phụ ta đi Không Giới, không ở chung với mọi người, cũng không biết chúng ta trở về.” Lâm Tam Sinh suy nghĩ một phen, nói: “Thiếu Dương, ta trước theo các ngươi đi xông vào lối trì, việc nơi đây xong, ta muốn đi gặp Lâm Lâm cùng sự phụ ta, đem sự tình nói với bọn họ một phen, nghe một chút ý tứ sư phụ ta, đó dù sao cũng là sự phụ ta.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu. “Đến lúc đó ta đi cùng ngươi.”

Lâm Tam Sinh đứng dậy nói: “Nên kế hoạch đều kế hoạch tốt rồi, ngày mai thời điểm hành động, ngươi lại gọi ta đi, ta đi trước bầu bạn với Uyển Nhi.”

Nói xong hóa khói chui vào trong Âm Dương Kính trên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm: “Quân sự, chuyện này chung quy là ta nợ ngươi. Tương lai nếu có cơ hội, ta tan xương nát thịt báo đáp…”

Cửa thủy tinh bị kéo ra, có người đi lên ban công. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn là Chanh Tử, nói: “Em đến rồi.”

“Em cảm giác được anh tìm em, xử lý xong chút việc, bây giờ tới rồi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này là ngồi ở trên ghế nằm, Chanh Tử trực tiếp đi tới ngồi ở trên đùi hắn.

Diệp Thiếu Dương lập tức ngồi dậy, nhìn về phía cửa đẩy. Chanh Tử cười một tiếng. “Yên tâm đi, tiểu lang hắn không tới.”

“Không phải, em không nói vậy còn tốt, em vừa nói ra, anh sao lại cảm thấy như yêu đương vụng trộm. Em mau đứng lên!”

Chanh Tử ngược lại ôm lấy cổ hắn, chu mỏ nói: “Lão đại, anh có nhớ em không thể.”

“Đương nhiên, lúc trước mọi người đều có mặt, anh trái lại không nhiều lời với em, trước kia em… Là Thôi phủ quân giúp em tụ hồn sống lại?”

Chanh Tử gật gật đầu. “Phủ quân đại nhân thủ đoạn thông thiên, tụ hồn sống lại không làm khó được ông, nhưng ông thân là âm thiên tử, thật sự không tiện nghịch chuyển sinh tử, cũng may em trước đó sắc phong âm thần, nhưng, em không có cơ hội chuyển thể làm người nữa.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Đây là vì sao!”

“Quy củ của âm ty, em vốn đã chết, xoá tên ở trên Sổ Sinh Tử, không có danh phận, nếu(như đi đầu thai, cũng chỉ có thể bắt đầu từ súc sinh đạo. Em lại không muốn đi làm chó mèo. Cứ dứt khoát vĩnh viễn ở lại âm ty là được rồi.”

“Như vậy, em có thể đi đầu thai làm một con thỏ, đáng yêu bao nhiêu.”

“Không thèm, không cẩn thận cái là bị người ta ăn thịt.”

“Tiểu Diệp Tử, đây là gì, linh lực dư thừa như vậy, bổn vương cũng không cầm nổi!”

Trong cửa đẩy truyền đến thanh âm của Tiểu Mã. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Mã nhìn chằm chằm Ô Thiên Cơ bày ở trên sô pha, vì thể giải thích chân tướng.

“Pháp khí Trần Đoàn lão tổ từng dùng?” Tiểu Mã và Chanh Tử đều cùng nhau ngây dại.

Diệp Thiếu Dương đi qua, đem Ô Thiên Cơ cầm trong tay, dựa theo pháp môn trước đó Trần Kiệu truyền thụ, làm phép thử một lần, 0 Thiên Cơ sau khi mở ra, phù văn bên trên đều bị kích hoạt hết, hóa thành từng vòng linh lực dao động, hướng về bốn phía phóng xạ ra ngoài.

Linh lực cường đại, làm Chanh Tử và Tiểu Mã đều có chút kiêng kị, không tự chủ được hướng bên cạnh lui mấy bước.

“Thật sự là thứ tốt.” Diệp Thiếu Dương cảm thụ được linh lực dư thừa trong Ô Thiên Cơ, khen từ đáy lòng. “Cho Trần Kiều gì đó dùng, thật sự là phí phạm bảo bối này, nhưng tôi nhiều pháp khí lắm rồi, cho tôi dùng cũng là lãng phí, tôi phải tìm người đem tặng.”

“Đừng nha!” Chanh Tử và Tiểu Mã cùng nhau kêu lên. “Pháp khí tốt như vậy, đưa cho người khác không phải phí phạm!”

“Tôi lại chưa nói tùy tiện tặng người ta.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hai người một cái, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, loại pháp khí nhân gian này, chính khí nghiêm nghị, trên cơ bản không có khả năng bị tà vật luyện hóa, chỉ có thể để pháp sư nhân gian dùng. Bên cạnh mình… Tứ Bảo là hòa thượng, không dùng được pháp khí đạo gia này, lại nói chính hắn cũng có không ít thứ tốt, Tiên Hạc Linh Đăng và Kim Mân Bát Vu, cũng đều không kém thứ này. Ngô Gia Vĩ có Tàng Phong Kiểm. Hắn tu là đạo kiếm, đạo tâm cũng ở trên đó, thuộc về loại chuyên nhất trong pháp sư, cho hắn Ô Thiên Cơ ngược lại không ổn… Lão Quách không cần phải nói, thực lực không được, không phát huy ra được linh lực của Ô Thiên Cơ, dễ dàng bị người ta cướp đi.

Nghĩ tới nghĩ lui, bên cạnh thực sự không có ai thích hợp giao phó Ô Thiên Cơ, đành phải tạm thời giữ lại, tương lại có ai thích hợp đem tặng sau.

“Ngày mai xông vào lối trì, cậu cũng đi?” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã nói.

“Đây không phải nói nhảm sao, bằng không tôi lưu lại làm gì.” Tiểu Mã cũng tới trên ban công, chiếm ghế nằm của Diệp Thiếu Dương, dựa lên trên, liếc xéo Diệp Thiếu Dương, có chút cảm khái nói: “Tiểu Diệp Tử, cậu lúc trước vừa xuống núi, vào đại học, có phải không nghĩ tới sẽ đến hôm nay một bước này hay không?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, các loại suy nghĩ nổi lên trong lòng, gật gật đầu.

Tiểu Mã lắc lắc đầu, nói: “Thật không thể ngờ được, tôi một ** thanh niên, thế mà lại làm cái gì Bạch Vân thành chủ, tạo hóa trêu ngươi nha…”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói gì.

Một bóng người, từ bên ngoài rào chắn ban công lướt lên trên, đáp ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, là Bích Thanh.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy nói: “Ngươi lần sau đừng đi lên như vậy, trên tòa nhà này nhiều người như vậy, nếu có người nhìn thấy người, còn tưởng rằng Spider Man đến đây. Ngươi lần sau tới tìm ta, cử đi thang máy lên gõ cửa.”

Bích Thanh không có tâm tình nói những lời thừa thãi này với hắn, nói: “Ngươi sốt ruột tìm ta về làm gì?

“Buổi sáng ngày mai chúng ta hành động, đi Hiên Viên son.”

“Buổi sáng ngày mai?” Bích Thanh ngẩn ra, nói. “Đêu chuẩn bị tốt rồi?”

Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Bích Thanh hỏi: “Tinh Nguyệt Nô ở Hiên Viên sơn hay không?”

“Cái đó ta không biết, nhưng ta đang nghĩ một vấn đề, lúc trước chúng ta trở về gặp được Mỹ Hoa cùng Tiêu Dật Vân nơi đây, bọn họ hoàn toàn không nhớ được ở thời điểm dân quốc từng gặp chúng ta, ngươi… Hiểu ý tứ của ta không?

“Có ý tứ gì?”

“Ta cũng mới nghĩ đến, bọn họ đều đã không nhớ rõ chuyện quá khứ, rất có thể thế giới của chúng ta, cùng quá khứ không có tính liên hệ gì… Ý tứ ta là, Tinh Nguyệt Nô của dân quốc giết Lý Hạo Nhiên, cầm Kim Cương Trác, nhưng Tinh Nguyệt Nô chúng ta nơi này, rất có thể trên tay không có Kim Cương Trác…”

Bích Thanh vừa nghe, đột nhiên hiểu ra, cả kinh nói: “Vậy làm sao bây giờ!”

Đi lên túm lấy Diệp Thiếu Dương, muốn động thủ. Tiểu Mã và Chanh Tử còn có mấy người trong phòng lập tức đi lên b

“Đừng đừng, đều đừng làm gì cả.”

Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ khoát tay áo, cũng không giãy dụa, nói với Bích Thanh. “Chỉ là có lẽ, bây giờ còn chưa xác định, tất cả chờ gặp Tinh Nguyệt Nô mới biết được. Người hiện tại cho dù có bản lãnh giết ta, ngươi tự mình đi đối phó Tinh Nguyệt Nô?”

Bích Thanh buông hắn ra, lạnh lùng nói: “Là người dẫn ta đến chuyện này, người nhất định phải chịu trách nhiệm, bằng không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Được chứ, dù sao ta giúp người tìm được Tinh Nguyệt Nô, đến lúc đó nói sau.”

Diệp Thiếu Dương sửa sang lại quần áo, hỏi: “Nói chút xem ngươi là đi tìm Tô Mạt rồi sao, tìm được cô ta chưa?”

“Cô ta quả thực ở trên Lê Sơn.”

“Vậy ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta từ trên xuống dưới, hình như cũng chưa có gì biến hóa.

Bích Thanh oán hận thở dài. “Đáng hận vai luyện thi không ở trên người ta, bằng không cho dù là Lê Sơn Lão Mẫu, lại có thể làm gì được ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui