Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Quy tắc của ảo thuật, chính là bất cứ sinh linh nào, ở trong cùng một lúc, chỉ có thể bị một loại ảo thuật mê hoặc, bởi vì nguyên thần không có khả năng một phân thành hai, lúc trước hai cô cô kia bị ảo thuật của lão hòa thượng mê hoặc, ta thừa dịp hắn chuyên tâm muốn phá giải ảo thuật của ta, thả lỏng đối với họ, vụng trộm đem các cô ấy cũng bao vào trong ảo thuật… Các cô ấy một khi trúng ảo thuật của ta, căn cứ nguyên tắc ảo thuật, tự nhiên sẽ từ trong ảo cảnh lão hòa thượng sáng tạo giải thoát ra, sau đó ta lại thu hồi ảo cảnh. Các cô ấy tự nhiên sẽ tỉnh. Thế nào thể nào, ta lợi hại chứ, mau khen ta.”

Đám người lão Quách sững sờ nhìn nó.

“Nói như vậy, người ngay từ đầu kêu gào so đầu ảo thuật với hắn, chính là vì hấp dẫn hắn chú ý, không muốn thực sự đấu với hắn?” Tiểu Mã hỏi.

“Nói nhảm, một thân tu vi đó của hắn, ta nào phải đối thủ của hắn, sống mái với hắn, ta muốn chết

sao!”

“Ngươi nha, thì ra âm hiểm như vậy, không, là thâm nho…” Tiểu Mã xoa đầu nó, nói. “Thâm nho giống lão đại ngươi.”

“Đây là truyền thống quang vinh của Liên Minh Tróc Quỷ chúng ta!” Qua Qua chen vào một câu, nói với Bánh Bao: “Lão Thập người làm không tệ, nhị ca ghi cho ngươi một công!”

Bánh Bao cười hắc hắc. “Để ta tới làm lão Nhị sao?”

Qua Qua vỗ một cái ở trên đầu nó. “Nói người béo ngươi liền đắc ý, bảo người làm lão Nhị của ta

còn tạm được!” Chanh Tử trách mắng: “Các ngươi đừng nhảm ở đây nữa, chúng ta làm sao bây giờ?”

Đoàn người lập tức đều hướng Lâm Tam Sinh nhìn lại

Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn về phía lối trì.

Trong lối trì, Diệp Thiếu Dương còn ngồi ngay ngắn ở trên Đông Hoàng Chung, nhắm hai mắt, không nhúc nhích, nhưng nhìn kỹ mà nói, có thể thấy thân thể hắn đang không ngừng run rẩy, lung lay sắp ngã, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Ai cũng không biết hắn đang trải qua tra tấn thế nào, nhưng biết hắn khẳng định rất khó chịu. Diệp Thiếu Dương

trong lòng bọn họ, có tính cách cứng cỏi nhất, sức nhẫn nại cũng là rất mạnh, ngay cả hắn cũng bị tra tấn thành bộ dạng này, có thể thấy hắn thống khổ bao nhiêu.

“Lão đại còn phải chống đỡ bao lâu?” Tiểu Bạch lẩm bẩm.

“Chỉ sợ là sắp rồi, hẳn là tầng lôi kiếp thứ sáu.” Tiểu Thanh nói.

Đoàn người lập tức hỏi hắn là làm sao mà biết được.

Tiểu Thanh chỉ vào trong Đông Hoàng Chung nói: “Các người xem Tiểu Cửu, trên đỉnh đầu xuất hiện sáu hình ảnh ánh sáng, hắn là ba hồn bảy vía của cô ấy, hiện tại đã tụ sinh ra bảy hồn phách, lúc trước ta thấy còn là ba đạo tới, hẳn là còn có ba tầng lôi kiếp, thì có thể phục hồi hồn phách như cũ…”

“Ba hồn cuối cùng, hắn cũng là khó khăn nhất, lôi kiếp hẳn là sẽ càng thêm cường đại.” Tiểu Thanh lẩm bẩm, đoàn người cùng nhau lại lần nữa nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, trong lòng toàn bộ mọi người đều vô cùng lo lắng, không biết Diệp Thiếu Dương có thể chống đỡ được hay không.

Tuyết Kỳ ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương, đột nhiên đi qua.

Tạ Vũ Tình chợt kéo cô một cái, nói: “Cô làm gì!”.

“Lối trì này, có thể độ chín tầng lôi kiếp, tôi hiện tại không có hồn phách, nguyên thần khống chế là hồn phách Thiên La Dạ Xoa… Lối kiếp đã có thể khiến thần hồn tụ sinh, có lẽ tôi cũng có thể trọng sinh hồn phách. Vừa lúc cũng chia sẻ cho Thiếu Dương một ít áp lực.”

Đoàn người giật mình.

Lão Quách nói: “Tiểu cô nương cô hiện tại không phải đang yên đang lành sao, cần gì chịu giày vò. Lôi kiếp không phải đùa, nhỡ đâu thất bại, nguyên thần cô bị đánh tan, ngay cả thân thể hiện tại cũng không giữ được…”

“Tôi không muốn làm quỷ thi, trước nay đều không muốn, hôm nay có cơ hội này, tôi cũng muốn liều một phen.”

Nói xong muốn đi qua, bị Tạ Vũ Tình dùng sức giữ chặt, quay đầu nhìn lại. Tạ Vũ Tình cắn môi, vẻ mặt cực kỳ lo

lắng.

“Chị Vũ Tình, tôi với chị tỷ muội một hồi, tôi cũng không nỡ xa chị, nhưng tôi nghĩ, chị cũng hy vọng tôi làm một sinh linh chân chính nhỉ, mà không phải cứ như vậy mãi…”

Trong lòng Tạ Vũ Tình giãy dụa, buông tay, dùng sức ôm lấy cô, xoa đầu của cô nói: “Cô, cẩn thận!” Sau đó buông cô ra.

| Tuyết Kỳ hưóng cô cười cười, bay lên Đông Hoàng Chung, ngồi ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương, vừa ngồi xuống

đã bị một tia sét đánh trúng, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi xuống, nhưng lại cố gắng ngồi thắng người, cùng Diệp Thiếu Dương dựa lưng vào nhau, khoanh chân ngồi.

Đoàn người kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lòng cảm khái không thôi.

“A di đà phật, mạc khoa già diệp, a tam miểu, bàn nhược ba la mật!”

Một tiếng phật âm vang dội đem sức chú ý của mọi người kéo lại, quay đầu nhìn, Son Son Thiền Sư lơ lửng ở không trung, ngồi ngay ngắn trên một đài sen thất phẩm, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái ảo ảnh màu vàng hình dạng rất giống quả đào, không ngừng mở rộng, cùng sáu đạo hỗn độn thiện thể của Dương Cung Tử va chạm lẫn nhau, mơ hồ chiếm thượng phong.

“Lão hòa thượng này sắp thành Phật rồi.” Tứ Bảo lẩm bẩm.

“Có ý tứ gì?” Ngô Gia Vĩ ở một bên hỏi.

Tứ Bảo chỉ vào đài sen thất phẩm dưới thân Son Son Thiền Sư nói: “Số lượng đài sen, là tu vi quyết định, lời đồn Phật tổ ngồi chính là đài sen cửu phẩm, nhân gian nhiều nhất cũng chỉ là lực phẩm, sư phụ tôi cũng chỉ miễn cưỡng có thể gọi ra đài sen lục phẩm, lão hòa thượng này lại có thể gọi ra đài sen thất phẩm, vậy không phải sắp thành Phật sao?”

Trong lúc nói chuyện, trên người Son Son Thiền Sư linh quang càng lúc càng mãnh liệt, cuối cùng hình thành một bóng người mơ hồ, đầu đội pháp quan, mặc áo cà sa, cầm một cây gia trì bảo xử, uy phong lẫm liệt, sau khi hiện thân, đem gia trì bảo xử lấy ra, lập tức chặn được hai đạo hỗn độn thiên thể…

“Trì Quốc Thiên Vương!” Tứ Bảo hộ lên, vỗ ót. “Tôi biết rồi, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật!”

Lúc trước ở dân quốc, Tứ Bảo tàng đánh bại một tên Bàn Cổ tăng, học tàn thiện Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, lúc ấy Bàn Cổ tăng kia gọi ra Vi Đà Thiên, uy thế đã bất phàm, hôm nay Son Son Thiền Sư này, thế mà lại đem Trì Quốc Thiên Vương trong tứ đại thiên vương quan tưởng ra được, đây là pháp lực cỡ nào?

Trong hai mươi tư Chư Thiên, xếp hạng theo thứ tự là “Tam thiên tứ vương”, Trì Quốc Thiên Vương này là một trong “tứ vương”… Nhưng, càng làm Tứ Bảo chấn động hơn còn ở phía sau: ở sau khi Trì Quốc Thiên Vương xuất hiện, linh lực dư thừa, ở phía sau hắn hình thành một bóng người nữa, bộ dạng gần với Trì Quốc Thiên Vương, lại là tay cầm trấn yêu bảo tháp, kết quả là vị thứ ba, tay cầm quạt báu, vị thứ bốn, tay cầm tỳ bà…

Trì Quốc Thiên Vương, Tăng Trưởng Thiên Vương Quảng Mục Thiên Vương Đa Văn Thiên Vương.

Tứ đại thiên vương, tất cả đều bị quan tưởng ra được.

Tứ Bảo bị dọa miệng cũng không thể khép lại, Son Son Thiền Sư, đã là một trong ba đại thần tăng Bàn Cổ tăng gì đó, trâu bò chút là bình thường, hắn chỉ là không ngờ, lão hòa thượng này trâu như vậy, có thể một lần quan tưởng ra tứ đại thiên vương…

Hắn giống Diệp Thiếu Dương, không tin có thần phật thật sự tồn tại, Chư Thiên Quan Tưởng Thuật này quan tưởng ra được thần minh, cũng chỉ là ý niệm hương khói của thiên hạ hội tụ thành thần niệm, cũng có thể nói là ảo tượng, nhưng linh lực lại cường đại vô cùng, sau khi bị quan tưởng ra, ở dưới Son Son Thiền Sư khống chế, tiến lên ngăn chặn sáu đạo hỗn độn thiên thể một vị Tăng Trưởng Thiên Vương còn lại đem Dương Cung Tử trấn áp trên mặt đất, chỉ có thể đau khổ chống đỡ, mắt thấy đã sắp không kiên trì được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui