Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Cái này, Diệp Thiếu Dương từng thử.

Về sau khuyên can mãi, bảo cô đi vào nghỉ ngơi một lúc, vừa lúc cũng để di động sạc pin, hơn nữa Diệp Thiếu Dương đáp ứng mua cho cô một cái di động, để cô tự mình dùng, lúc này mới thành công thuyết phục cô đi vào.

“Cô ấy sao lại thích xem phim như vậy, còn đều là phim cũ lắm rồi.” Tạ Vũ Tình đem di động nối với cổng USB trên xe sạc pin, nhìn lướt qua hình ảnh tạm dừng trên màn hình, lẩm bẩm.

“Đối với chị mà nói là cũ rích, người ta là lần đầu tiên xem.”

Tạ Vũ Tình ngẫm lại, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.

Từ Thạch Thành đến Hàng Châu khoảng cách gần, lại đều là thành phố lớn, rất nhiều chuyến tàu, sau khi tới ga xe lửa cao tốc, Tạ Vũ Tình đi mua vé, sau đó chỉ chờ hai mươi phút là lên tàu.

Kết quả vừa lên xe không bao lâu, m Dương Kính không ngừng lóe lên, tỏ vẻ bên trong đang truyền tín hiệu, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, lúc này nếu đem một yêu tinh thả ra, nhỡ đầu bị người ta nhìn thấy, nhắm chừng muốn hù chết, dù sao Bích Thanh là yêu không phải quỷ, dưới tình huống bình thường đều là hiện hình, người thường cũng nhìn thấy được.

Diệp Thiếu Dương đành phải chui vào WC, sau khi đóng kỹ cửa, cởi bỏ phong ấn trên Âm Dương Kính, Bích Thanh lập tức thoát ra, hầm hừ chất vấn Diệp Thiếu Dương: “Vì sao dùng phù ấn phong ấn lại Âm Dương Kính!”

“Lão đại, đây là xe lửa, khắp nơi đều là người, nếu để cho người ta thấy người chui ra làm sao, nói ngươi sốt ruột ra làm gì?”

“Ngươi nói xem.” Bích Thanh hướng hắn vươn tay, tìm hắn đòi di động.

“Đi ra ngoài nói sau!”

Diệp Thiếu Dương mở cửa phòng vệ sinh, kết quả một đại thúc chờ bên ngoài, chờ Diệp Thiếu Dương đi ra, vừa muốn đi vào, lại nhìn thấy một mỹ nữ theo ở sau người, ngây ra tại chỗ, cuối cùng vỗ một phát ở trên vai Diệp Thiếu Dương, ánh mắt đáng khinh liếc Bích Thanh, nói: “Người anh em được đấy, ở trên xe lửa còn nôn nóng như vậy.”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương không hiểu.

“Hê hê, đừng giả vờ người anh em, một nam một nữ ở trong WC có thể làm gì? Đừng nói với tôi các người không quen biết nha.”

Ôi đệch!

Diệp Thiếu Dương cuối cùng hiểu chuyện là thế nào, khuôn mặt đỏ bừng, vừa muốn mở miệng giải thích, Bích Thanh đã vươn tay đến trước mặt, thúc giục: “Đừng nghĩ chơi xấu, lấy ra nhanh lên!”

Đại thúc vừa thấy bộ dáng, nhất thời mắt tỏa sáng, liếc Bích Thanh cao thấp một cái — Bích Thanh mặc là cổ trang, vốn không hợp với thời đại này, nhưng bây giờ nhiều người trẻ tuổi chơi cosplay, nhất là Thạch Thành loại địa phương này, thấy lạ mà không lạ nữa, hơn nữa thời điểm mấu chốt này đại thúc căn bản không nghĩ cái này, hắn quan tâm là thân thể đầy đặn dưới quần áo Bích Thanh…

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, nói: “Đúng đúng, ông cho cô ấy cái di động là được.”

“Một cái di động.” Đại thúc lại nhìn Bích Thanh, “Một cái di động, đáng giá, đến đến nào em gái, sau này anh mua cho em Iphone 8…” Không cho phân trần đem Bích Thanh kéo vào.

Diệp Thiếu Dương che miệng muốn cười, bản thân trở lại chỗ ngồi. Qua một hồi lâu, Bích Thanh nổi giận đùng đùng địa đi tới, trường đỏ mặt, hướng Diệp Thiếu Dương quát: “Ngươi được lắm, hắn đem ta coi là nữ tử lầu xanh!!”

Cô tụy lạc đơn vị với thời đại này, nhưng nói như thế nào cũng từng lăn lộn ở cổ đại, đối với loại sự tình này cũng biết đến, hơn nữa có người động tay động chân với cô, cô đương nhiên không thể mặc kệ.

“Phải không, tôi cho rằng hắn muốn tặng cô di động. Éc, cô chưa giết hắn chứ?” Diệp Thiếu Dương biết Bích Thanh khẳng định chưa chịu thiệt, hắn quan tâm là tính mạng công chú kia.

“Ta cũng không muốn vô cớ giết người gia tăng nghiệp chướng, nhập vào một phen, đủ hắn xui xẻo một năm một năm rưỡi là được.” Bích Thanh trừng mắt.

Được rồi. Ai bảo mặt hàng này háo sắc như vậy, em gái xa lạ cũng dám kéo vào trong WC.

“Mặc dù có chút đồng tình hắn, nhưng mà… Tôi thật sự không nhịn được muốn cười làm sao bây giờ.” Diệp Thiếu Dương che miệng cười phá lên, đã lâu chưa gặp được chuyện vui như vậy.

Sau khi đem di động cho Bích Thanh, Bích Thanh muốn tìm một chỗ ngồi xuống xem phim, nhưng mọi người đều có chỗ ngồi, cô không có chỗ để ngồi, dứt khoát ngồi ở trên đùi Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, không ít nam hành khách chung quanh đều hướng mình ném đến ánh mắt ghen tị.

“Ai da, ngồi trên đùi hắn không thoải mái bao nhiêu, em gái à tới ngồi chỗ chị này, không cần khách khí.” Tạ Vũ Tình đem Bích Thanh kéo đến trên vị trí của mình, sau đó bản thân ngồi ở trên đùi Diệp Thiếu Dương.

“Chị đây là…” Diệp Thiếu Dương mở to mắt nhìn cô.

“Làm sao vậy, không thoải mái bằng cô ấy ngồi?” Tạ Vũ Tình trọn mắt.

“Không không, chị ngồi đi, thật ra thoải mái giống nhau.” Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười.

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng.

Bích Thanh sau khi ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới ý thức được xe lửa đang động, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ chạy qua như bay, kinh ngạc nói không ra lời.

Diệp Thiếu Dương giải thích với cô một lúc lâu, mới khiến cô hiểu cái gì là xe lửa.

“Cái này… Thế mà so với ta bay còn nhanh hơn!” Bích Thanh cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng rồi, cô nương kia đi cùng quân sự, ở trong m Dương Kính à.” Bích Thanh vừa chơi di động vừa nói.

“Ngươi nói Uyển Nhi, đúng vậy, người hàn huyên với cô ấy rồi?”

“Cô ấy rất ngốc, ta đem cô ấy luyện rồi.”

“Cái gì!” Diệp Thiếu Dương lập tức từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, trực tiếp đem Tạ Vũ Tình hất ngã.

“Trêu ngươi đó, sao có khả năng. Hàn huyện với cô ấy một hồi, cô nương rất tốt.”

“Người làm ta sợ muốn chết!”

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, ngồi trở lại trên ghế. Nếu Uyển Nhi thật sự bị Bích Thanh luyện, vậy mình gần như phải xách đầu đi gặp Lâm Tam Sinh.

“Chết tiệt!” Tạ Vũ Tinh mắng một tiếng, ôm mông, hung hăng giẫm Diệp Thiếu Dương một phát.

“Sao vậy?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

“Cậu đột nhiên nhảy dựng lên, cậu…” Tạ Vũ Tình đỏ mặt, ghé đến bên tai Diệp Thiếu Dương, nghiến răng nói: “Cái kia trong quần cậu, húc đau chị!”

Diệp Thiếu Dương nhất thời vô cùng xấu hổ, cúi đầu ngập ngừng nói: “À thì, cái này thật ra không trách tôi, chị ngồi ở trên người tôi, tôi có phản ứng là bình thường nhỉ…”

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, cố ý dùng sức hướng trên đùi hắn ngồi xuống.

“A!” Diệp Thiếu Dương kêu to lên, thiếu chút nữa hô lên một tiếng “gãy rồi”. Tạ Vũ Tình lại vẻ mặt tà ác hướng hắn cười, còn lắc trái lắc phải.

Yêu nghiệt…

Diệp Thiếu Dương vội vàng niệm Tĩnh Tâm Chú, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại…

Hàng Châu là một thành phố đặc biệt lớn xấp xỉ Thạch Thành, Diệp Thiếu Dương là lần đầu tiên đến, nhưng sớm ngưỡng mộ đã lâu đối với thành thị này, bởi vì có Tây hồ. Sau khi xuống xe, Tạ Vũ Tình đề nghị đi tìm một chỗ ở trước, sau đó lại đi mục tiêu. Cô dùng phần mềm đặt khách sạn, ở bên cạnh khu đất thấp suối tây, mang theo mọi người chạy qua, sau đó mọi người thảo luận một phen, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình cùng nhau, dựa theo địa chỉ lão Quách cung cấp đi qua nghiên cứu địa hình, lão Quách đi liên hệ bạn bè giới pháp thuật của hắn ở địa phương, mua một ít thuốc phép dùng để bày trận.

Tuyết Kỳ và Bích Thanh ở lại khách sạn.

Sau khi ra ngoài, Tạ Vũ Tình tỏ vẻ thời gian còn sớm, bây giờ đi qua mà nói, thật sự không có ý tứ gì, Cô đề nghị đi Tây hồ dạo nửa ngày rồi đi sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui