Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Ác, cũng được chứ.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Nhưng truy quét mại dâm đều là buổi tối, giờ này không có truy quét mại dâm, lại nói nơi này dù sao không phải địa bàn của chị, chị cần an bài một chút.”

Sau đó, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại, bảo Kỳ Thần giúp mình tra được số điện thoại đội hình cảnh bên này, gọi qua, nói cho cảnh sát nhận cuộc gọi, mình đang truy tra một tội phạm bỏ trốn, hoài nghi trốn ở trong khách sạn nhỏ này, hy vọng cảnh sát địa phương có thể phối hợp, điều tra một lần ở trong khách sạn, nhưng vì phòng ngừa rút dây đồng rừng, cần tìm cớ.

Cảnh sát nhận cuộc gọi tỏ vẻ cần câu thông với cấp trên một chút, sau đó ngắt điện thoại.

“Có được không?” Diệp Thiếu Dương không xác định hỏi.

“Có thể được, đây là lệ thường của bọn chị, bọn họ sẽ phối hợp.” Tạ Vũ Tình ngồi xuống trên giường, nói: “Làm sao bây giờ?”

“Chờ bọn Quách sự huynh tới đây, ở nơi này bày trận, khi đó gần như cũng buổi tối rồi, tôi đi xem bọn hắn đang giở trò gì, sau đó tính tiếp.”.

Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen, hỏi: “Cái bóng kia giết Phương Nhạc, có thể là ảnh mị chúng ta lúc trước gặp được hay không?”

“Hắn là đúng, nhưng tôi lúc trước đi bên trong tòa nhà kia, cũng chưa gặp được.”

Sau đó hai người ngồi ở trên giường, thảo luận manh mối lúc trước từ chỗ Phương Nhạc nghe được, phương diện này là điểm mạnh của Tạ Vũ Tình, suy tư một chút nói: “Cao lão nhị gì đó, hắn là kẻ đầu tiên bị tẩy não, sau đó Thánh Linh hội lợi dụng tài phú của hắn, ở đây tìm chỗ, bắt đầu truyền đạo, đi dụ dỗ càng nhiều người gia nhập Thánh Linh hội, Cao lão nhị này, hẳn là giống với Lâm tổng phân hội Thạch Thành kia, nói trắng ra chính là coi tiền như rác.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu.

“Chị lúc trước cho rằng, bọn họ là một tổ chức tà giáo gì đó, mục đích là mở rộng, để càng nhiều người hơn gia nhập đến trong Thánh Linh hội… Nhưng bây giờ xem ra, mục đích của bọn họ xa xa không đơn giản như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong Tạ Vũ Tình phỏng đoán, nói: “Vì sao nói như vậy?”

“Phương Nhạc lúc trước không phải đã nói sao, Thánh Linh hội ở sau khi chiếm lĩnh khu này, thì không đối ngoại truyền đạo nữa, lúc trước thôn trấn kia cũng vậy, chỉ có cư dân trên trấn tín ngưỡng Thánh Linh hội, tín đồ sẽ không xui khiến người ngoài gia nhập, cái này trái với tà giáo bình thường…”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Có lẽ, Thánh Linh hội làm như vậy, là không muốn mở rộng ảnh hưởng, nếu không, quá nhiều người sẽ không dễ khống chế, về sự tồn tại của bọn họ, rất dễ dàng bị bên ngoài biết…”

“Nhưng bọn họ rõ ràng không chỉ một phần hội, ở không ít thành thị đều có, nói rõ bọn họ vẫn muốn phát triển tín đồ.

Nói đến đây, Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen, nói: “Chị cảm thấy, mặc kệ Thánh Linh hội mục đích là

hật ra vẫn muốn mở rộng, muốn càng nhiều người hơn nữa trở thành tín đồ, nhưng, bọn họ rất cẩn thận, không dám ở cùng một địa khu tạo thành quá lớn ảnh hưởng, cho nên chỉ lựa chọn một khu vực, hơn nữa là loại có phân chia tự nhiên này, ví dụ trấn nhỏ, thôn trong thành, nếu còn có nơi khác, chị nghĩ có thể còn có trường học, xí nghiệp địa phương như vậy.

Từ góc độ trinh sát hình sự mà nói, một đám người như vậy, đều thuộc về một vòng tròn, tương đối dễ bảo trì tính kín đáo bí mật hơn, như vậy xem ra, Thánh Linh hội nhất định là một đoàn đội trải qua thiết kế tỉ mỉ, tổ chức bên trong nghiêm mật…”

Diệp Thiếu Dương nghe cô phân tích ào ào nhiều như vậy, lòng cũng có cảm giác, nói: “Tôi thật ra phiền nhất chính là xử lý loại sự kiện con người làm ra này, không đơn giản thô bạo bằng trực tiếp đối phó tà vật, âm mưu con người, thường thường so với tà vật còn lợi hại hơn nhiều, càng không cần nói chuyện này có người âm mưu, còn có tà vật lợi hại.”

Tạ Vũ Tình nói: “Không biết mục đích của Thánh Linh hội là cái gì.”

“Linh bà bà kia mà bọn họ cung phụng, nhất định là mấu chốt của vấn đề, hôm nay vô luận như thể nào, tôi nhất định phải tìm được một pho tượng thần linh bà bà.”

Hai người đang thảo luận, lão Quách gọi điện thoại tới, tỏ vẻ tất cả đều đã chuẩn bị tốt, hỏi Diệp Thiếu Dương ở đâu.

Diệp Thiếu Dương đem địa chỉ khách sạn nhỏ nói với hắn, lão Quách tỏ vẻ lập tức đi qua.

Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Từ chỗ kia của bọn họ tới đây, phải một giờ, thời gian giữa đó, chúng ta chỉ ở đây chờ suông?”

“Chị có thể chơi game, tôi muốn ngủ một hồi, buổi sáng dậy quá sớm.”

Diệp Thiếu Dương cởi áo khoác, đem chăn giũ ra chui vào, đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng dậy nói với Tạ Vũ Tình: “Nơi này chỉ có một cái giường, bằng không tôi dậy, chị ngủ một lúc?”

Tạ Vũ Tình cười nói: “Không cần dậy, cùng nhau ngủ là được.” Nói xong trực tiếp nằm xuống sát Diệp Thiếu Dương.

“Đúng rồi, Phương Nhạc kia, ở trong chai có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của chúng ta sao?”

“Đương nhiên không, cái chai đó bị tội hạ phù chú, không gian trong ngoài cách tuyệt, ở bên trong cái gì cũng không nhìn thấy không nghe thấy.”

“Ồ, vậy thì tốt.” Tạ Vũ Tình dán lấy hắn, một tay đặt lên trên người hắn.

“Đây là làm gì.” Diệp Thiếu Dương ngửi được trên thân cô tản mát ra một mùi thơm thoang thoảng,

nói.

“Ngủ! Cậu còn muốn làm gì!” Tạ Vũ Tình véo ở trên cánh tay hắn một phát.

Hai người buổi sáng đều dậy rất sớm, lại đi dạo nửa buổi, đều rất mệt, nằm xuống không bao lâu, Diệp Thiếu Dương liền ngủ, nhưng rất nhanh lại bị một đợt động tĩnh kỳ quái đánh thức.

Diệp Thiếu Dương nghiêng tai nghe qua, thế mà lại là… Cách vách có người đang bốp bốp!

Bởi vì cách ẩm quá kém, thanh âm quả thực giống như là phát ra trong phòng này, hơn nữa cô nương kia kêu thật sự lớn tiếng, đợt sau cao hơn đợt trước, từng tiếng lọt vào tai, Diệp Thiếu Dương lập tức không bình tĩnh nổi nữa, trong lòng xấu hổ đòi mạng, lại không tiện lảm nhảm với Tạ Vũ Tình, làm bộ ngủ.

Loại khách sạn nhỏ này, quả nhiên chính là loại công dụng này mà.

Tiếng động kia cách vách không ngừng vang, căn bản là ngủ không nổi, cho dù không muốn nghe cũng vô dụng… Diệp Thiếu Dương cố chịu đựng, đột nhiên cảm giác được tiếng thở dốc của Tạ Vũ Tình trở nên dồn dập, trong lòng cả kinh, xoay mặt nhìn lại, Tạ Vũ Tình cau mày, một bộ dáng rất khó chịu.

“Chị… sao thế?”

Tạ Vũ Tình kinh ngạc một phen, mở mắt ra, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Nghe tiếng động này, cậu có thể ngủ được à!”

“ặc, vậy cũng không có cách nào.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu đi gõ cửa, bảo bọn họ chấm dứt nhanh lên.”

Diệp Thiếu Dương bật cười, xua tay nói: “Đìmg, vẫn là chị đi đi, tôi không có da mặt dày như vậy.”

“Chị là cô nương, loại chuyện này chị làm sao đi được!” Nhưng Tạ Vũ Tình vẫn không cưỡng cầu hắn. Hai người cứ nằm không như vậy, vớc chừng kiên trì nửa giờ, Tạ Vũ Tình sắp sụp đổ, mắng: “Sao còn không chấm dứt chứ!”

“Người ta thể lực tốt.”

Tạ Vũ Tình nghe thấy lời này, nhịn không được nở nụ cười, “Khẳng định tốt hơn cậu.”

Diệp Thiếu Dương bật thốt lên: “Cái đó chưa chắc đầu, không tin chi thử xem?” Nói xong cảm thấy lời này có chút càn rỡ, cũng may đối phương là Tạ Vũ Tình, cũng chưa để ý, bĩu môi nói: “Cậu tên trai tân nho nhỏ, không phải chị khinh thường cậu, có thể kiên trì năm phút đồng hồ đã không tệ rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui