Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Vương Bình phục hồi tinh thần, đột nhiên hỏi: “Hai vị, các người là đến điều tra Thánh Linh Hội phải không?”

Tạ Vũ Tình kinh ngạc, nói: “Các anh cũng biết Thánh Linh Hội?”

“Quả nhiên đúng mà… Trách không được các người muốn lấy đi tượng thần.” Ninh Lỗi cười khổ một tiếng nói, “Vùng này đều là khu trực thuộc của chúng tôi, tự nhiên là từng nghe nói về Thánh Linh Hội, chúng tôi cũng đang điều tra, chẳng qua thủ đoạn phòng bị của bọn họ rất mạnh, chúng tôi vô kể khả thi, không tìm thấy manh mối gì, nhưng tôi không hiểu, các người không phải cục cảnh sát Thạch Thành sao, vì sao sẽ điều tra đến chúng tôi bên này?

Tạ Vũ Tình nhún vai, nói: “Chuyện này, một hai cậu không dễ dàng nói rõ, các anh đã biết Thánh Linh Hội, vậy tôi cũng không che giấu nữa, tìm một chỗ tôi nói cho các anh toàn bộ manh mối.”

Hai người rất cao hứng, đề xuất tìm phòng nói chuyện ngay trong khách sạn nhỏ, Vương Bình vốn muốn điện thoại gọi người, đem bà chủ này mang về thẩm vấn, nhưng Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ giữ cô ta lại còn có chỗ dùng tới, vì thể đem cô ta áp giải đến phòng cách vách, đồng thời Vương Bình gọi điện thoại yêu cầu tiếp viện… Nơi này dù sao cũng là khách sạn, đã ở vài người, hiện tại bà chủ bị bắt, nếu có khách vào ở hoặc là rời đi đều rất phiền toái, cần có người đến phối hợp xử lý.

Sau khi đem bà chủ áp giải đến phòng cách vách, Tạ Vũ Tình trước giản lược giới thiệu tiền căn hậu quả sự tình, chẳng qua đối với thân phận Diệp Thiếu Dương không giới thiệu nhiều hơn, chỉ nói là một nhân sĩ giới pháp thuật.

Vương Bình và Ninh Lỗi sau khi nghe xong thì cực kỳ chấn động, cũng chưa trách cứ Tạ Vũ Tình trước đó chưa nói cho bọn họ sự thật, ngược lại cảm thấy hai người chạy xa như vậy đến điều tra vụ án bản địa bọn họ, cực kỳ cảm kích.

“Vị… Cao nhân này, tuy chúng tôi đều chưa từng thấy pháp thuật, nhưng vừa rồi bà chủ kia hướng cậu… Đó gọi là làm phép nhỉ, cậu không có việc gì cả, điều này đủ để nói rõ pháp lực của cậu rồi.”

Diệp Thiếu Dương bật cười. Quả nhiên ở trong 1 người thường, phàm là hơi có chút pháp thuật đều là cao nhân. Nhưng với chính hắn mà nói, chuyện này nhỏ tới mức thật sự không đáng giá nhắc

tói.

“Vị Diệp… Diệp tiên sinh này, bà chủ kia có phải cũng biết pháp thuật gì hay không?”

“Xem như thế, nhưng không thể xưng là pháp sư, nhiều nhất chỉ là cấp bậc người đam mê, biết một hai chiều đơn giản mà thôi.”

Hai người nhìn nhau, nghe lời này, càng thêm cảm giác Diệp Thiếu Dương sâu không lường được.

Vương Bình nói: “Về Thánh Linh Hội này, chúng tôi cũng đang điều tra, mãi không có manh mối gì, bây giờ các người mang theo manh mối đến đây, chúng tôi cầu còn không được, có cái gì tôi có thể hỗ trợ không?”

Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen rồi nói: “Thật đúng là có một việc cần tìm các anh điều tra, các anh giúp tôi điều tra một người gọi là Cao lão nhị, hình như là một phú thường chỗ các anh, tên thật tôi không biết.”

Vương Bình và Ninh Lỗi nhìn thoáng qua, đều cười. Vương Bình nói: “Cao lão nhị à, không cần điều tra, chúng tôi bên này toàn bộ nhân viên cảnh vụ không có ai không biết hắn. Nhưng hắn không phải là thương nhân gì cả, hắn tính là làm khoán đầu, năm trước là làm nghề linh tinh, bây giờ mở câu lạc bộ đêm, Thiên Thượng Nhân Gian nổi tiếng Hàng Châu, chính là hắn mở. Hắn liên quan vài vụ án, gần đây bị đào ra, người đã bị bắt, chính là chuyện tháng trước, bây giờ đang ở nơi giam giữ. Sao, chuyện Thánh Linh Hội hắn cũng có phần?”

“Nếu tình báo không sai, Thánh Linh Hội phân hội này, chính là hắn bỏ tiền thành lập lên.”

Hai cảnh sát chấn động không thôi.

Vương Bình chỉ vào bà chủ không nhúc nhích bị đẩy ngã ở trên giường, nói: “Diệp tiên sinh, cậu giữ Cô ta ở đây là muốn làm gì?”

“Hỏi cô ta một số vấn đề.”

Vương Bình nói: “Ồ, cô ta khẳng định là biết chút gì đó, nhưng cô ta chưa chắc chịu nói, vẫn là đưa đi sở cảnh sát thì tốt hơn, chúng ta có thể chậm rãi hỏi cô ta, không sợ cô ta không nói.”

“Không cần, tôi có cách.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy đem cửa và cửa sổ đóng kỹ, đem bức rèm kéo xuống, phòng này tuy không tối như gian phòng cách vách cung phụng Linh Bà Bà, nhưng sau khi kéo bức rèm, cũng hôn ám giống như hoàng hôn vậy.

Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt bà chủ kia, đưa tay bóc linh phù trên mặt cô ta. Bà chủ giống như lập tức tỉnh táo lại, mở mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức mở mồm mắng, đón tiếp bằng các loại lời lẽ ác độc.

“Người đàn bà chanh chua à. Được, lát nữa ta cho ngươi thể nghiệm một phen.” Bị nhân người ta nhiên ân cần thăm hỏi cha mẹ đã chết, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng rất khó chịu.

“Có bản lĩnh người giết ta, ngươi là đồ con rùa!! Bà chủ vẫn không giảm khí thế.

Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một cái nến đỏ, điểm hóa sau đó đi về phía bà chủ.

Nhỏ sáp?

Hai cảnh sát cùng nhau đứng lên, Vương Bình nói: “Diệp tiên sinh, thế này không được đầu, tuy không phải thẩm vấn chính quy, nhưng cũng không thể dụng hình, bằng không không có cách nào mà ăn nói.”

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, đem nến đỏ đặt ở trên bàn trà nhỏ bên giường.

Bà chủ nhìn nến đỏ cùng ánh mắt hung ác nham hiểm của Diệp Thiếu Dương, cũng có chút khẩn trương, quát lớn: “Người tên súc sinh này muốn làm gì!”

“Ngươi rất nhanh sẽ biết. Không đúng, mẹ kiếp, người gọi ta súc sinh, ta là không nên đáp ứng

ngươi.”

Diệp Thiếu Dương cực kỳ ảo não.

Bà chủ còn muốn tiếp tục mắng, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nâng lên một tay, vỗ ở trên vai cô ta một cái, sau đó chợt nhấc lên, quát: “Ra đi!”

Một bóng người bán trong suốt bị Diệp Thiếu Dương từ trong cơ thể bà chủ túm ra, không đợi cô ta phục hồi tinh thần lại, tay trái Diệp Thiếu Dương búng, một sợi chỉ đỏ từ trên cổ cô ta quấn qua, ấn ở trên tường, tay phải nhanh chóng lấy ra một cây đinh động, hướng trên tường vỗ, đẩy tay ra, bóng người đã bị đóng đinh ở trên tường.

Chính là bà chủ.

Diệp Thiếu Dương lấy ra lá mầm ôi, bảo Tạ Vũ Tình chia cho hai cảnh sát lau mắt, sau khi lau xong, hai người thấy một màn trước mắt, đều bị dọa ngồi bệt ở trên giường, nhìn bóng người bị dây đỏ treo lên, lại nhìn bà chủ ngồi ở trên giường, thân thể bà chủ bây giờ đã hoàn toàn không nhúc nhích, ánh mắt tan rã, nhìn qua giống như người chết.

“Đây… Đây là quỷ hồn của cô ta?” Hai người đều run lên.

Xem bộ dáng bọn họ liền biết hẳn là lần đầu tiên gặp quỷ, Diệp Thiếu Dương có chút hối hận để bọn họ ở lại hiện trường, nhưng cũng không có cách nào cả, dù sao vụ án cần bọn họ hỗ trợ, chung quy không tiện lúc thẩm vấn quỷ đem bọn họ đuổi ra, nếu hỏi ra cái gì, còn cần thuật lại cho bọn họ, cũng rất phiền toái.

Bà chủ bị sợi dây đỏ trói, treo trên tường, mới đầu cũng không biết phản kháng, ngây ra như phỗng nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ trên giường. Bà chủ quay đầu, thấy được thân thể của mình, tạm thời mở thiên tri, lập tức hiểu được, vẻ mặt nhất thời thay đổi.

“Ngươi giết ta rồi…”

Hai tay bà chủ cầm lấy dây thừng, hai chân đạp loạn ở không trung, dùng sức giãy dụa.

“Ngươi, ngươi thế mà giết ta, ngươi là đồ súc sinh, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

“Kính nhờ, ngươi bây giờ đã là quỷ..” Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Hơn nữa ta chưa giết người, chỉ muốn người trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ thả ngươi hồn về nhục thân, tiếp tục làm người, nếu không… Người chỉ sợ phải nếm chút đau khổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui