Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Đạo Phong nhìn cô. “Ai nói cho muội ta với hắn thân nhất?

“Không phải sao?” Dương Cung Tử bĩu môi, “Dù sao ta là cảm thấy như vậy, huynh không thể không có hắn.”

Đạo Phong nhịn không được bật cười.”Ta phát hiện, muội bây giờ so với từ trước lắm lời hơn rất nhiều.”

“Đúng vậy, ở trước mặt người yêu thích, nữ nhân đều là nói nhiều, huynh không thích sao?”

Đạo Phong chỉ mỉm cười, không lên tiếng. Ngay tại thời điểm Dương Cung Tử cho rằng đề tài này sắp qua đi, Đạo Phong đột nhiên nói một câu: “Muội đoán một lần nữa.”

Dương Cung Tử ngẩn ra, “Cái gì?”

“Cho muội đoán một lần nữa, nếu lần này đoán trúng, ta sẽ thừa nhận.”

Dương Cung Tử nhất thời kích động hẳn lên, phi thân tới trên thân cây một cái cây to đi ngang qua phụ cận, đứng lại bên trên, mở to hai mắt nhìn Đạo Phong, nói: “Đạo Phong huynh là nghiêm túc sao, ta đoán đúng, huynh liền thừa nhận?”

“Đoán đi, còn cần lên đường.”

Đạo Phong đã đứng lại ở trên tán cây đối diện cô, một tay kết ấn, vẽ vài nét trước người, ở chung quanh hình thành một không gian kín không kẽ hở, đem hai người vẫy ở chính giữa, hoàn toàn ngăn cách với thiên địa bên ngoài.

Tuy, hắn tu vi tuyệt thế, dưới tình huống bình thường không có khả năng có ai tiếp cận hắn mà không bị phát hiện, nhưng thân thể hắn… Quá mức trọng đại, cần bảo đảm không chút sơ hở.

Sau khi bố trí kết giới, hắn chắp tay sau lưng đứng ở trên tán cây, mặt mỉm cười nhìn Dương Cung

Tư.

Đạo Phong bộ dạng này thật sự hiếm thấy. Dương Cung Tử nhịn không được hỏi: “Huynh có phải bởi vì đã tìm được pháp môn trảm tam thi, cho nên tâm tình tốt như vậy hay không?”

“Nhanh chút, thời gian gấp.”

Dương Cung Tử nhìn kết giới chung quanh, xác định hắn lần này là nghiêm túc, bản thân càng thêm khẩn trương, trong đầu hiện lên phán đoán từ trước tới giờ của mình, đến bên miệng lại không dám nói ra.

“Chỉ… Chỉ có một lần cơ hội?”

Đạo Phong cạn lời.

Dương Cung Tử do dự mãi, nghiến răng một cái, nói: “Huynh là Thanh Y (áo xanh), đệ tử thứ bảy môn hạ Phong Đô đại đế, được gọi một trong Đạo môn thất tuyệt?”

Cuối cùng vẫn là nói rồi!

Sau khi nói xong, Dương Cung Tử cực kỳ khẩn trương trông mong nhìn hắn, tựa như đệ tử thành thật chờ đợi phê chữa bài tập.

“Sai rồi.” Đạo Phong thản nhiên phun ra hai chữ này.

“A…” Dương Cung Tử nhất thời cảm thấy mất mát vô cùng.

Đạo Phong chậm rãi đi tới, nói: “Là người thứ sáu.”

“Cái gì?”

“Đệ tử thứ sáu của đại đế, thứ bảy là Bích Dao công chúa.”

Dương Cung Tử lập tức cứng lại, nhìn chằm chằm vào mắt Đạo Phong, trầm mặc rất lâu, run giọng nói: “Thật sao??

Đạo Phong xoay người, đứng ở trên tán cây, ánh mắt thâm thúy nhìn xa xa, bên tai giống như vang lên tiếng kim đạo thiết mã trống trận cùng vang, ánh mắt giống như xuyên qua kiếp này, thấy được mình kiếp trước, sa trường vạn dặm cát vàng, bụi bặm bay lên.

“Một kiếp đó, ta khổ tu kiến thuật hai mươi năm, gặp đúng lúc giặc đến xâm phạm, tòng quân đền nợ nước, viên chính tại ngoại.

Ta thân trải trăm trận, ba mươi tuổi thụ phong tướng quân, từ đó vài năm Nam chinh bắc chiến, công đầu được đó. Không ngờ bị người ta hãm hại, đem ta áp giải vào kinh, ta không dám chịu nhục, nửa đường nuốt vàng mà chết…”

Đạo Phong nhẹ nhàng lắc đầu, “Một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiểm từng cản trăm vạn quân. Cũng chỉ là hạt bụi lịch sử…”

Trầm ngâm một lát, hắn nói tiếp: “Ta sau khi chết, vì lệ khí che phủ, cho rằng thiên địa bất công, một kiếm xông vào Minh vương đại điện, ý đồ chém giết Phong Đô đại đế, sau khi chuyện thất bại, vốn nên áp giải địa ngục, nhưng Phong Đô đại để triệu kiến ta, hỏi rõ nguyên do, hỏi ta có nguyện ý hóa giải thù hận lệ khí, ở âm ty làm việc hay không, ta tự nhiên không theo. Hắn đem ta vậy ở trong đại điện, mỗi ngày nghe hắn cùng mấy đệ tử còn lại giảng kinh luận đạo, vốn muốn cảm hóa ta, để ta buông chấp niệm, muội đoán cuối cùng thế nào?”

Đạo Phong phi thường hiếm thấy tạo nút thắt. Dương Cung Tử không chút nghĩ ngợi nói:

“Huynh về sau bị cảm hóa, buông chấp niệm, đại để lúc này mới thu huynh làm đệ tử sao?”

Đạo Phong cười cười.

“Ta mãi không bị cảm hóa. Năm mươi năm, ta bị nhốt ở Minh vương đại điện năm mươi năm, đối với ân oán kiếp trước đã sớm buông xuống, nhưng ta vẫn chưa buông chấp niệm. Đại đế cũng không nghĩ tới sẽ là như thế, dứt khoát không để ý tới ta nữa.

Đại để môn khách ba ngàn, ở bên cạnh hắn nghe giảng nghe đạo, trong đó có hai người thiên phú cực tốt, trổ hết tài năng, đó là Triệu Công Dân cùng Chung Quỳ, những năm ta bị nhốt Minh vương đại điện, hai người này đều ở bên cạnh đại đế, cho phép hành tẩu ở trong đại điện, bọn họ đối với ta con người đặc thù này cũng rất tò mò –– ta đã không phải đệ tử của đại đế, cũng không phải tù phạm, lại có thể ở lại trong đại điện.

Lúc ấy, ta bị nhốt ở trong không gian nhà giam đại để tạo ra, tuy không ra được, nhưng cũng có tự do hành động nhất định, mỗi ngày nghe đại để cùng các đệ tử giảng kinh luận đạo cùng phương pháp tu hành, chán đến chết, cũng bắt đầu tu hành. Chung Quỳ và Triệu Công Minh dưới cơn tò mò, thường xuyên đối thoại với ta, giải đáp hoang mang trên tu hành cho ta.

Bọn họ cũng từng hướng đại để góp lời, bảo đại để thả ta, nhưng ta mãi không muốn buông chấp niệm, bởi vậy, vẫn bị nhốt trong đại điện, về sau Chung Quỳ cùng Triệu Công Minh đều đắc đạo rời đi, ở âm ty đảm nhiệm chức vị quan trọng. Ta kẹt ở trong không gian phong bế kia một trăm năm, về sau có một ngày, đại để theo lẽ thường tới hỏi ta, ta không hối cải, không muốn buông chấp niệm”

Dương Cung Tử nghe đến đó, âm thầm hít vào, đối mặt đại lão Phong Đô đại để cai quản toàn bộ âm ty, bị nhốt một trăm năm cũng không phục… Loại tính cách quật cường này, không, phải nói là bất khuất, trong thiên hạ lại có mấy ai có thể làm được?

Đạo Phong thế mà làm được.

“Một lần này, đại để lại đem ta thả ra, để ta tiến vào tụ sở của hắn, hỏi ta đồng ý làm đệ tử của hắn hay không, ta lúc ấy rất chấn động, nhưng nói cho hắn, nếu điều kiện tiên quyết là bảo ta buông bỏ tín niệm tạ thủ vững, ta tình nguyện hồn phi phách tán, cũng không nguyện thay đổi bản thân.

Đại để không bắt buộc ta, cũng chưa cho bất cứ sự đánh giá nào đối với chấp niệm của ta, thu ta làm đệ tử thứ sáu của ông. Ta ở môn hạ ông học mười năm, lại một mình tu luyện mấy chục năm, công pháp đại thành, nhưng ta không giống mấy đệ tử trước đó, được ủy thác trọng trách, mà là nhiều năm nán lại ở trong Minh vương đại điện, chấp hành nhiệm vụ đặc thù. Phiên Thiên n, cũng là ông giao cho ta.”

Dương Cung Tử nghe tới đây, nhíu mày hỏi: “Giống đặc công nhân gian?”

“Đúng. m ty có rất nhiều người đều biết ta tồn tại, nhưng cực có ít người từng gặp ta, cho dù từng gặp, cũng không nhận ra. Ta ở âm ty phục dịch nhiều năm, thẳng đến ba mươi năm trước, ta phản xuất sư môn, tới nhân đạo luân hồi, vậy mới có kiếp này…”

Phản xuất sư môn? Cái biến chuyển này cũng quá lớn. Dương Cung Tử nhịn không được hỏi hắn nguyên nhân.

Đạo Phong hướng cô mỉm cười, “Đây là thai trung chi mê của ta, ta sau khi đầu thai, cũng không nhớ được quá nhiều, được sự phụ nhận nuôi thành người… Mới đầu, con đường tu hành của ta vẫn luôn làm bạn với hoang mang, ta biết mình đến từ nơi nào, lại quên là vì sao mà đến, hôm nay xem ra… Những năm ở trên núi, ngược lại là thời gian nhẹ nhàng vui vẻ nhất trong cuộc đời ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui