Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Đạo Phong cười cười: “Cô ấy nay còn chưa thức tỉnh, bản thân cũng không biết mình là ai.”

Dương Cung Tử ngẩn ra, nói: “Huynh từng gặp cô ấy?”

“Đương nhiên, cô ấy ngay tại Phong Chi Cốc.”

Dương Cung Tử hoàn toàn chấn kinh, tới gần vội hỏi: “Là ai?”

“Một cái tên muội cảm thấy chán ghét.”

“Cô ta sao…” Dương Cung Tử bìmg tỉnh đại ngộ. “Được đấy, thì ra cô ấy là sư muội của huynh, trách không được luôn dây dưa huynh! Thật là nhìn không ra, cô ấy lại là công chúa long tộc!”

Đạo Phong không nói gì. Loại thời điểm này, tốt nhất vẫn là bảo trì trầm mặc, miễn cho cô ấy mượn đề tài để nói chuyện của mình, ghen ầm lên.

“Chân thân của cô ấy, không phải bộ dạng này bây giờ nhỉ, nếu là công chúa, nhất định rất đẹp nhi?”

Tuy là thần thức trao đổi, Đạo Phong cũng như nhìn thấy ánh mắt liếc xéo của cô, nói: “Không đẹp bằng muội.”

Dương Cung Tử bật cười. “Dỗ ta.”

“Ta vẫn cảm thấy, tướng mạo là điều muội tự tin nhất.”

“Được rồi, đã không xinh đẹp bằng ta, thì không ghen nữa.”Trong lòng Dương Cung Tử rất hài lòng, đối với Đạo Phong gã lạnh lùng này mà nói, loại lời này, đã tính là lời ngon tiếng ngọt rồi.

“Vậy cô ấy vì sao chưa thức tỉnh?”

“Thời cơ chưa tới. Ta cũng không muốn bại lộ cô ấy quá sớm.”

Dương Cung Tử như có điều hiểu ra, nghĩ nghĩ, do dự mà nói: “Đạo Phong, ta có thể hỏi huynh cái vấn đề hay không, Quỷ Vương… Có phải sư huynh của huynh hay không?”

Đạo Phong trầm mặc.

Ngay tại thời điểm Dương Cung Tử chờ không kiên nhẫn, cho rằng Đạo Phong không tính nói, Đạo Phong từ từ phun ra bốn chữ: “Thiên thần sa ngã.”

“A…”

Một tiếng thét dài chấn động sợi dây trong lòng người, dẫn tới toàn bộ mọi người chú ý.

Ở sau tiếng thét dài này, thời điểm Phương Hiếu Nhụ vốn ảm đạm đến mức tận cùng, đột nhiên linh quang chợt lóe, giống như hồi quang phản chiếu, lại đột nhiên trở nên cực kỳ sáng ngời, nhưng đã không là hình người nữa, mà là một khí tức bức người, tựa như mặt trời mặt trăng, đem bầu trời tối tăm của Quỷ Vực chiếu sáng lên…

Thiên địa chính khí.

Phương Hiểu Nhị thiêu đốt hồn phách của mình, hồn lực rót vào trong Thiên Địa Quy Xích, kích phát thiên địa chính khíto lớn trong đó, hướng tới Diêu Quảng Hiếu không chút giữ lại triển khai Công kích.

Một đòn cuối cùng này, tuy chưa thể hoàn toàn phát huy linh lực của Thiên Địa Quy Xích, nhưng đã là cực hạn hắn có thể làm được.

Trái tim Diệu Quảng Hiếu run rẩy.

Hắn biết rõ hẳn phải chết, mà mình lại không phải kẻ thù chủ yếu nhất của hắn, hắn vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải lấy cái chết để tranh đấu? Càng không cần nói mình còn từng ý đồ cứu hắn…

ở trong một quầng ánh sáng trắng kia, hắn giống như thấy được hai chùm ánh mắt.

Không sợ hãi, không kiêu không nịnh. Sát thân thành nhân, xả thân giữ nghĩa.

Tựa như điều hắn làm ở nhân gian, đối mặt Chu Lệ cường quyền, hoàng thượng mới lên ngôi, hắn nói ra một câu cuối cùng của sinh mệnh: diệt mười tộc của ta, lại có thể như thế nào?

Sống là danh thần, chết là thượng quỷ, tỏa sáng trăm đời, chiếu rọi sử sách.

Ở một khắc cuối cùng này, Diệu Quảng Hiểu mới chính thức biết, Phương Hiếu Nhụ thật ra không hận mình, hai quản giao chiến, lập trường khác nhau, điều hắn làm, chỉ là tận trung mà thôi.

Hơn nữa hắn một bầu chính khí, kiên nhẫn rất nhiều năm, cuối cùng đợi được một trận chiến này, tự nhiên là sẽ không nương tay.

Như vậy, ta cũng toàn lực ứng phó, thành toàn phần trung nghĩa này của ngươi đi.

Ở trong thống khổ mãnh liệt bị thiên địa chính khí thiêu đốt, Diệu Quang Hiếu cũng dốc toàn lực, kích phát linh lực của Ba Nhược Bàn Châu, mười tám viên Phật cốt xá lợi huyễn hóa ra hư ảnh trong nháy mắt phong phú hơn rất nhiều, va chạm cùng thiên địa linh khí, bộc phát ra một vòng xoáy năng lượng cực kỳ đẹp mắt, bọn người Qua Qua bị chói không mở được mắt. Mọi người trong lúc nhất thời đều dùng đánh nhau.

Một bóng người từ trung tâm vòng xoáy bay ngược ra, đập trên mặt đất, quần áo trên người nát hết,ngã xuống đất, Ba Nhược Bàn Châu của hắn cũng bay ra, nện ở trên than hắn.

Bóng người của hắn đã ảm đạm vô cùng, hồn lực hầu như hao hết, nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn vòng xoáy năng lượng, ánh mắt có chút dại ra, tựa như còn mang theo một tia giải thoát.

Năng lượng tan đi.

Bóng người Phương Hiếu Nhụ đã biến mất, chỉ còn lại có một đống tinh phách hướng phương Bắc bay đi.

Trong một đòn đó, hắn hao hết hồn lực, tựa như điều hắn làm ở nhân gian, sát sinh xả thân, về phần có thể giết chết Diệu Quang Hiếu hay không, trên thực tế đã không quan trọng.

“Phương tiên sinh…”Kiến Văn Đế nhìn tinh phách bay múa, thanh âm tràn ngập đau thương.

“Quốc sự mạnh khỏe?” Chu Lệ đã bay về phía Phương Hiếu Nhụ.

Kiến Văn Đế phi thân đuổi theo, đem một thân đạo hạnh rót vàotrong Ngư Trường Kiếm, hướng lưng Chu Lệ trút ra, chuôi kiếm Ngư Trường Kiếm quẫy mãnh, giống như một con cá chép đỏ như lửa đang quẫy cái đuôi, đem tốc độ và khí thể tăng lên tới cực hạn.

Đây cũng là một đòn Kiến Văn Để bắt lấy thời cơ tích sức lực lượng dùng ra, vốn, ở thời điểm Diêu Quảng Hiểu và Phương Hiệu Nhụ chém giết, một đôi đế vương này cũng đang tiến hành trận chiến sinh tử, tuy thoạt nhìn không thảm thiết như bên kia, nhưng hai người cũng đều đã dốc toàn lực.

Thủ đoạn trung tâm của hai người, đều là đế vương tâm thuật gia truyền của họ, có thể nói bất phân cao thấp, nhưng Kiến Văn Để hơn ở một thanh Ngư Trường Kiếm. Đạo môn bảo kiếm thiên hạ hiếm thấy, bị Kiến Văn Để sử dụng tể luyện rất lâu, đã có thể phát huy ra lực lượng cường đại.

Hai người giao thủ đến bây giờ, Chu Lệ bị Ngư Trường Kiếm đánh trúng vài lần, sớm là nó mạnh hết đà, bị thua chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ là xuất phát từ tự tôn của đế vương, không tiện rời khỏi chiến đấu, đang gian nan đau khổ chống đỡ…

Diệu Quảng Hiếu bị đánh rơi xuống đất, hấp hối, Chu Lệ thân thiết với hắn, muốn đi thăm dò tình huống của hắn cũng là thật, nhưng càng nhiều vẫn là tìm cơ hội thoát đi chiến trường này.

Chẳng qua, Kiến Văn Để sớm đoán trước được hắn sẽ làm như vậy, cũng có ý thả chỗ trống, để hắn cho rằng bản thân có thể chạy thoát…

“Bệ hạ để ý!”

Diệu Quang Hiếu đối diện Chu Lệ, phát hiện Ngư Trường Kiếm truy kích ở sau đầu hắn, trong tình thể cấp bách la lên.

Chu Lệ đột nhiên quay đầu, Ngư Trường Kiểm đã bay đến trước mắt, Chu Lệ đột nhiên nâng tay, lòng bàn tay bay ra một tia sáng màu vàng, bay lên trời, hóa thành một con rồng to lớn giuong nanh múa vuốt, hướng mặt Kiến Văn Đế chộp tới.

Kiến Văn Để lập tức mở to mắt, đây không phải thủ đoạn ngăn cản trong tình thế cấp bách, mà là phản công được dự mưu săn!

Kiến Văn Để không kịp thu thế, bị con rồng to lớn màu vàng kia quấn quanh cổ, cả người bị một lực hút mạnh mẽ hút chặt, hồn lực bị cắn nuốt từng chút một.

“Binh bất yếm trá, cháu à, người còn phải học chút.”

Cục diện lúc trước, đối với Chu Lệ mà nói đã là tất bại, đang khổ bởi không thể thoát thân, Diêu Quảng Hiếu lúc này bị thương nặng ngã xuống đất đã cho hắn một cơ hội, hắn bứt ra lao tới, cố ý tạo ra sơ hở, để Kiến Văn Đế cho rằng là mượn cơ hội đào tẩu. Hắn đã đoán trước được Kiến Văn Để sẽ đuổi theo… Trên thực tế, hắn là trong kế tựu kế, ở cùng lúc người rời khỏi, hắn đã bắt đầu tích súc lực lượng, sau đó chờ đợi Kiến Văn Đế ép lên, đột nhiên đánh trả…

Tựa như hồi mã thương trong võ học, đánh Kiến Văn Đế trở tay không kịp.

Ở trong nháy mắt hút chặt Kiến Văn Đế, hắn đem cương khí trong cơ thể lấy đề pháp môn vương tâm thuật không hề giữ lại phun ra, cương khí kia hóa thành con rồng to lớn, đem Kiến Văn Đế bọc hết lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui