Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Qua Qua trước mắt ở Thạch Thành, muốn từ nhân gian trực tiếp bay đến, trên cơ bản là không có khả năng, khoảng cách hai người vượt qua ngàn dặm (năm trăm km), Qua Qua căn bản không cảm ứng được vị trí xác thực của hắn, nhưng có thể biết hai bên vượt qua phạm vi cảm ứng, chỉ có đi âm ty trước, lại cảm ứng nhau một phen, lúc này mới từ Quỷ Vực đi ra, tới phòng Diệp Thiếu Dương.

“Chuyện gì thế?” Diệp Thiếu Dương vừa thấy mặt đã hỏi.

“Quân sự lại phải người đến, nói Không Giới đã bắt đầu đánh, nhưng bây giờ chỉ là công kích có tính thăm dò, thật sự bùng nổ đánh nhau, nhắm chừng còn cần khoảng mười mấy canh giờ. Bảo người chuẩn bị sẵn sàng, chờ chiến sự giằng co, hắn đến thông báo, để chúng ta lập tức hành động.”

Mười mấy canh giờ… Đó là khoảng hai mươi mấy giờ.

Diệp Thiếu Dương tính thời gian một chút, đủ mình chạy về Thạch Thành, vì thế hỏi Qua Qua: “Người khác đâu?”

“Tiểu Thanh bọn họ đều ở Thanh Khâu sơn đợi lệnh, chờ lão đại trở về, có thể triệu hồi bọn họ tới, hoặc là chúng ta đều đi Thanh Khâu son, Tiểu Cửu nói, trong Man hoang sơn mạch phía sau Thanh Khâu sơn không có cương thi, có thể lấy tốc độ nhanh nhất tới hạ du sông giáp ranh, hướng tới Linh Giới.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Người đi về trước, bảo mọi người chờ ta. Đúng rồi, Đạo Phong bên kia đi tìm ta chưa?”

“Cung Tử tỷ tỷ đi rồi, biết được người đi rồi, liền bảo ta nói cho ngươi, Đạo Phong chuẩn bị xong rồi, khi nào xuất phát, người dùng nhẫn Băng Tinh Mã Não thông báo hắn một tiếng, bọn họ lập tức toi.”

“O, vậy không có việc gì nữa, người mau trở về đi, ta ngày mai về nhà.”

Qua Qua đi rồi, lão Quách đột nhiên phát ra cảm khái: “Thật ra làm tà vật rất thoải mái, có thể ngay lập tức di động, có thể ngự không phi hành, còn có thể làm các loại chuyện nhân loại không làm được, mấy người nói, vì sao nhiều tà vật như vậy một lòng muốn tu thành người chứ?”

Tứ Bảo nói: “Vấn đề này quá khắc sâu, ta không am hiểu tất cả khắc sâu vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Rất đơn giản, bởi vì làm tà vật dễ dàng, muốn làm người tương đối khó.”

Một câu nói khiến lão Quách và Tứ Bảo cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ đáp rất sâu sắc.

Buổi sáng hôm sau, hơn năm giờ, ba người bọn Diệp Thiếu Dương đã xuống núi. Để sớm chạy về, bọn họ mua là một chuyến xe lửa sớm nhất.

“Diệp Thiếu Dương.”

Vừa qua sơn môn, đang muốn đi xuống, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghe được có người ở phía sau gọi gì đó, quay đầu nhìn lại, một người từ trên bậc thang đi xuống, lúc này trời còn chưa sáng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy là nữ mặc tăng bào, tới gần thấy, là tiểu ni cô nọ của Nga Mi sơn.

“Là cô à, cô tên… A A, thật ngại quá, cô tên gì nhỉ?”

“Lý Viện Viện.”

và đúng, nhưng… Nữ ni không phải nên có pháp danh sao, cô vì sao dùng tên tục?”

Lý Viện Viện cười nói: “Pháp danh của tôi nói anh cũng không biết.”

“Ồ..” Diệp Thiếu Dương chưa nghe hiểu câu này, thầm nghĩ cô nói tên tục tôi càng không biết, nhưng ngại hỏi, hỏi nàng nói: “Sáng sớm như vậy, cô ở đây làm gì?”

“Tôi nghe nói anh sắp đi, đặc biệt tới tìm anh.”

“Tìm tôi?” Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa hoài nghi mình nghe lầm.

Tứ Bảo ho khan hai tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, không có ý tốt.

Lý Viện Viện từ trong túi lấy ra một vật lập lòe phát sáng, đưa cho Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương theo bản năng tiếp nhận, nhìn qua, là một cái trâm cài đầu, bên trên khảm hạt châu màu bạc trắng, ánh sáng chính là hạt châu này phát ra, tuy hắn không hiểu châu báu đồ ngọc gì cả, cũng có thể liếc một cái nhìn ra đây là thứ tốt, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Thứ này, anh cầm.”

“Tôi cầm? Cái này… Viện Viện em gái à, hai ta lần đầu gặp mặt, cô tặng tôi thứ này, là ý tứ gì thế.” Diệp Thiếu Dương nói chuyện cũng đã có chút lắp bắp.

Lý Viện Viện hé miệng cười, nói: “Cái này không phải tặng cho anh, là tặng cho Đạo Phong.”

Đạo Phong?

Diệp Thiếu Dương càng thêm kinh ngạc. “Cô quen hắn?”

“Đương nhiên.”

Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp cô, “Cô quen biết Đạo Phong, vì sao tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp cô?”

“Tôi quen biết Đạo Phong, có quan hệ gì với anh?”

Diệp Thiếu Dương không còn lời nào để đỡ.

“Vậy cô đã quen biết hắn, vì sao tìm tôi mang món đồ cho cô, cô cùng hắn quan hệ thế nào?”

Lý Viện Viện nói: “Tôi bây giờ lại không có tiện gặp hắn… Anh cũng đừng hỏi, tóm lại giúp tôi đem đồ chuyển là được, cho hắn xem cái này, hắn liền cái gì cũng biết. Còn có, Thiếu Dương, anh trước kia, so với bây giờ đẹp trai hơn nhiều.”

“Gì? Hai ta từng gặp?” Diệp Thiếu Dương theo bản năng sờ sờ tóc mình, “Có phải bởi vì tôi đã đổi kiểu tóc hay không? Nè, cô đừng đi!”

Lý Viện Viện đã xoay người đi lên trên núi.

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc hồi lâu, hỏi lão Quách và Tứ Bảo cũng đều ngẩn ra giống nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể đem chậu hoa bỏ vào trong túi, tính nhìn thấy Đạo Phong hỏi hắn một phen.

Mấy giờ bôn ba… Trước buổi trưa, đoàn người trở lại Thạch Thành, Tứ Bảo và lão Quách cũng không đi đâu hết, theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau về nhà.

Cửa phòng mở ra, Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy rất nhiều người đứng trong phòng, nếu không phải mình là dùng chìa khóa mở cửa, thực cho rằng mình là đi nhầm nhà, trong phòng khách tất cả đều là nữ, nhìn lướt qua, Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như, Trương Tiểu Nhị, Diệp Tiểu Manh, Ngô Hiểu Tâm… Mấy cô em đều có mặt, hơn nữa ăn mặc ai cũng tươi đẹp, lại thêm Bích Thanh cùng Thu Oánh, dùng điều Tứ Bảo vụng trộm nói ở bên tai Diệp Thiếu Dương, cả một cái Thiên Thượng Nhân Gian…

“Mọi người, sao đều đến đây..” Đối mặt các cô em đầy phòng, Diệp Thiếu Dương cũng ngây dại.

“Không phải sắp hành động sao, đương nhiên phải tới! Sư phụ, anh đã lâu chưa mang em đi ra ngoài, lần này vô luận như thế nào cũng phải mang em theo!” Trương Tiểu Nhị một tay chống hông, một tay dùng sức vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói.

“Lần này tôi cũng theo mọi người!” Ngô Hiểu Tầm nói.

Diệp Tiểu Manh bọn họ cũng hướng tới muốn đi, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể tạm thời đáp ứng trước, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Chu Tĩnh Như. “Em…”

“Em nghe nói, liền lập tức tới đây, em không đi liên lụy mọi người, nhưng em ở bên cạnh chờ mọi người, em đã tìm mấy chiếc xe ở dưới lầu, còn mời mấy bác sĩ, nhỡ ở thương, em lập tức an bài.”

Lão Quách nói tiếp: “Kinh phí hoạt động lần này, đều là Chu đại tiểu thư cho.”

“Kinh phí hoạt động, cái quỷ gì?”

“Các pháp khí pháp dược kia, để cho rằng không cần tiền sao, có một số là phi thường phi thường đắt tiền, ta mua không nổi.” Lão Quách có lý nên nói năng cũng hùng hồn.

Diệp Thiếu Dương vừa muốn nói hắn vài câu, Chu Tĩnh Như nói: “Thiếu Dương, em là bộ trưởng hậu cần của Liên Minh Tróc Quỷ, những thứ này đều nên là vậy, anh đã nói cho em bỏ sức. Nhớ, nhất định phải cứu ra Lãnh Ngọc, hơn nữa, mọi người nhất định phải bình an trở về!”

Diệp Thiếu Dương hé miệng cười, hướng cô gật gật đầu.

Sau khi ba người bọn Diệp Thiếu Dương trở về, các cô em vốn líu ríu cũng an tĩnh lại, đều tự tìm chỗ ngồi, chờ nghe Diệp Thiếu Dương nói chuyện.

Nhiều mỹ nữ như vậy trông mong nhìn mình, tuy đều là người đặc biệt thân quen, Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời cũng có chút xấu hổ, sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói: “Mọi người chờ đã, đến từng bước một, bây giờ còn chưa cần xuất phát đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui