Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Quỳ thi này liếm liếm môi, nói: “Hậu Khanh muốn mời người đi tìm Mạnh bà xin một bát Vong Tình Thủy.”

“Ha ha ha, nằm mơ à?” Tiêu Dật Vận cười to mấy tiếng, “Soạt một cái mở ra cây quạt gấp, nhàn nhã quạt gió, nhìn chằm chằm quỳ thi nói: “Ta rất tò mò, hắn dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ giúp hắn? Đến, ngươi hôm nay nếu nói ra đạo lý ta cho ngươi đi, nếu nói không ra được đạo lý, xin mời người đi Huyết Trì địa ngục.”

Quỳ thi nhìn hắn, hoàn toàn không sợ hãi, không nhanh không chậm nói: “Bởi vì, ngươi là huynh đệ của Diệp Thiếu Dương”

Tiêu Dật Vân đột nhiên biến sắc, sững sờ nói: “Có gì quan hệ với Thiếu Dương?”

“Quan hệ rất lớn, Vong Tình Thủy này, chính là cho Lãnh Ngọc hô uống.”

Tiêu Dật Vân chợt khép lại cây quạt gấp, chỉ vào hắn nói: “Tình huống rốt cuộc là gì, ngươi mau nói thật!

Quỷ thi đem tình huống mình hiểu biết nói một lần, cuối cùng nói: “Mặt mũi Hậu Khanh, bản thân ngươi có thể sẽ không nể, nhưng làm như thế này có thể khiến Lãnh Ngọc quên Thiếu Dương, toàn tâm toàn ý ở bên Hậu Khanh, không còn Lãnh Ngọc cản trở, Thiếu Dương có thể an tâm đi làm việc hắn nên làm, làm đứa con ông trời lựa chọn của hắn, chẳng phải là tốt?”

Tiêu Dật Vân ngây ra, đột nhiên cười lạnh, nói: “Hậu Khanh có ý hay nhỉ, muốn để Lãnh Ngọc quên Thiếu Dương, sau đó gả cho hắn? Để hắn từ bỏ hy vọng này. Ta là huynh đệ của Thiếu Dương, sao có khả năng làm như vậy! Ngươi bảo hẳn từ bỏ cái suy nghĩ đó đi!”

Quỷ thi mỉm cười, nếp nhăn trên mặt cũng chồng chất lại, nhìn qua so với khóc còn khó coi hơn.

“Hơn nữa, cho dù Lãnh Ngọc quên Thiếu Dương Thiếu Dương cũng sẽ không quên cô ấy, ngược lại càng thêm hỏng việc, cái này quả thực là làm trở ngại chứ không giúp gì! Đi con mẹ nó cái rắm chó!” Tiêu Dật Vận càng nói càng tức, “Lão tử cần làm việc ở Thiên tử điện, không tiện giao thiệp với trận chiến Không Giới, bằng không ta đã đi cùng Thiếu Dương, diệt Hậu Khanh tên cương thi thối hoặc này!”

Quỷ thi nói: “Cho nên, nếu thật sự cần thiết, người nên đòi thêm một bát Vong Tình Thủy cho Thiếu Dương uống, để hắn cũng quên Lãnh Ngọc, đây mới là vẹn toàn đôi bên.”

Tiêu Dật Vẫn sửng sốt, nói: “Đây cũng là ý tứ của Hậu Khanh?”

Quỷ thi nói: “Không, đây là ý tứ của ta.”

“Ý tứ của ngươi?” Tiêu Dật Vận chấn động, lặng lẽ đánh giá hắn, “Ngươi không phải tín sứ sao, chuyện này có gì quan hệ với ngươi?”

“Ta, không chỉ là tín sứ.”

Quỳ thi tiến lên một bước, ở bên tai Tiêu Dật Vân nói một câu, Tiêu Dật Vận một lần nữa kinh ngạc, nghiêm túc đánh giá hắn. “Cái gì, là ngươi!”

Quỷ thi cúi đầu, nói: “Xin giữ bí mật cho ta, ta bộ dạng này, căn bản không có mặt mũi gặp bất luận kẻ nào.”

Tiêu Dật Vân thở dài, nói: “Ai, người như thế nào muốn làm thành như vậy tử, như thế nào còn tìm nơi nương tựa Thị tộc?”

“Đương nhiên là vì Lãnh Ngọc.” Quỷ thi đem tình huống nói một lần với hắn, cuối cùng nói: “Vừa lúc Hậu Khanh phái ta tới lấy Vong Tình Thủy, ta mới có được cơ hội gặp ngươi.”

Tiêu Dật Vân trầm ngâm nói: “Nhưng ta có thể làm cái gì? Vong Tình Thủy cũng không dễ kiếm, ta đi là vô dụng, phủ quân đại nhân tự viết, nếu là vì chuyện Thiếu Dương, ta đi cầu ông ấy, có lẽ có thể làm được, nhưng ta không cho rằng đây là biện pháp tốt nhất.”

Quý thi trầm ngâm nói: “Quả thực không phải biện pháp tốt nhất, bởi vậy, ta có một kế nói cho người nghe…”

Tiêu Dật Vân nghe xong, trở nên trầm ngâm.

Quỳ thi nói: “Đây là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ đến, cũng là biện pháp cuối cùng. Không biết người có thể làm được hay không.”

“Hết sức mà làm, có thể thử xem, nhưng… Làm như vậy, Thiếu Dương sẽ hận ta.” Tiêu Dật Vân rất do dự.

“Cho dù không được bản thân hắn lý giải, chỉ cần là tốt cho hắn, ngươi cũng bụng làm dạ chịu, đây mới là huynh đệ đích thực.”

Tiêu Dật Vân nghe xong lời này, hơi động tâm, chắp tay nói: “Được, ta đi tìm Chanh Tử thương lượng, chuyện này phải để nàng biết, người tạm ở chỗ này chờ ta.”

Vừa mới quay người muốn đi, lại nghĩ tới cái gì, quay lại nói: “Ngươi là một quỷ thi, ở đây quá nguy hiểm, nhỡ đâu gặp được người khác, không phân tốt xấu muốn bắt ngươi.” Lập tức lấy ra ngọc bài của bản thân, treo ở trên một cành cây trước mặt hắn, phát ra ánh sáng xanh lục, như vậy mặc kệ bất luận kẻ nào tới đây, đều biết quý thi này trước mắt có liên quan với hắn, sẽ không làm khó.

Tiêu Dật Vân vội vàng rời đi…

Thanh Minh Giới, thượng du sông giáp ranh, trên bờ cát bờ sông, trong một con ốc anh vũ thật lớn đột nhiên toát ra khí đen, hình thành một vòng xoáy, chờ khí đen tan đi, trên bờ cát đã có thêm mấy bóng người:

Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo, lão Quách Ngô Gia Vĩ.

Chỉ có bốn người bọn họ.

Đạo Phong, Dương Cung Tử và Bích Thanh tiến vào trong m Dương Kính, dù sao bọn họ xem như che giấu thực lực, không cần thiết ngay từ đầu đã chạy theo.

“Móa nó không dễ dàng gì.” Diệp Thiếu Dương dùng sức thè lưỡi như chó Nhật, lảm nhảm, “Đám đàn bà kia quá lợi hại rồi, muốn thoát khỏi bọn họ không dễ dàng, chỉ có thể dùng chạy.”

Tứ Bảo nói: “Tôi không hiểu, người ta là tới giúp cậu, nhiều người lực lượng lớn, cậu trách tất cả các Cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Cứu Lãnh Ngọc là chuyện cá nhân tôi, không muốn để cho mọi người đều đến, chỉ chút thực lực đó của các cô ấy, nhỡ đâu người nào xảy ra chuyện, tôi phải hối hận cả

đời.”

Dù sao, lần này là đi đánh quê thi vương, quá mức nguy hiểm, trong thành viên nhân loại của Liên Minh Tróc Quỷ, cũng chỉ có Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ có thể hỗ trợ, còn lại các em gái kia, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng thành vấn đề, đương nhiên không thể mang đến, nhưng các cô một mực ồn ào muốn đi, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng chỉ có thể tránh ở trong phòng vụng trộm làm phép xuyên qua, trên đường còn bị các cô phát hiện, thiếu chút nữa đã kéo về…

Ngô Gia Vĩ lẩm bẩm: “Chị của tôi thực lực tạm được, cũng nên để chị ấy đến.”

“Ai bảo cô ấy luôn ở cạnh mấy em gái kia, tôi nếu là để cô ấy tới đây, người khác cũng đều tới theo.” Diệp Thiếu Dương thở hắt ra, “Được rồi, chúng ta đi Thanh Khâu sơn, sớm hành động, đừng để các cô ấy đuổi tới.”

Quay đầu nhìn các đồng bạn, Ngô Gia Vĩ thế mà còn đang mân mê kiếm gỗ của hắn, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền nổi giận, hướng hắn quát: “Anh của em ơi, giờ là lúc nào rồi, cậu còn nghịch thứ này à!”

Ngô Gia Vĩ có chút xấu hổ sờ sờ đầu, nói: “Tôi là muốn cảm thụ chút, kiếm gỗ ở nhân gian cùng ở Không Giới, chất lượng cùng lực cản không khí có gì biến hóa không…”

Diệp Thiếu Dương nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. “Đại ca là pháp sư hay là muốn làm nghiên cứu vật lý?”

Ngô Gia Vĩ rất nghiêm túc nói: “Thì bởi vì chưa có ai từng nghiên cứu, tôi mới có thể tìm con đường khác chứ!”

“Được được, trở về tùy tiện cậu nghiên cứu kỹ, chúng ta làm việc trước, xuất phát!”

Một nhóm bốn người dọc theo sông giáp ranh hướng phía Thanh Khâu sơn bay đi.

Một thời đại này bên cạnh sông giáp ranh không có thủ binh liên quân Không Giới, cũng không có cương thi, nguyên nhân rất đơn giản: Thi tộc xâm chiếm Không Giới, cũng không phải lấy mù quáng chiếm lĩnh địa bàn làm mục đích, bằng không Không Giới địa vực rộng lớn, các thế lực kia của Không Giới, phạm vi chiếm cứ thậm chí không đến 1%.

Nguyên nhân là nơi này giống với nhân gian, có nơi linh khí tràn đầy, có sơn có thủy, thích hợp tu luyện, có một số nơi cực kỳ cằn cỗi, vạn dặm cát vàng, hỗn độn chưa mở, hoàn cảnh này, cũng không quá khác với Linh Giới, căn bản không cần thiết chiếm lĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui