Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Phát hiện này khiến lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy lo sợ nghi hoặc, kinh ngạc nhìn tà vật thần bí trước mặt.

Nó, rốt cuộc là cái gì?

“Dát dát dát!”

Tà vật kia đột nhiên phát ra một chuỗi thanh âm quái dị, thân thể run lên, đầu ngửa về phía sau, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn ra, mồm nó rất lớn, có chút nhờn nhọn như mõm sài lang, trên đó rằng nhọn đan xen, hướng đầu Tứ Bảo cắn xuống.

“Thiên địa Vô Cực, kiền khôn tả pháp!”

Diệp Thiếu Dương đã sớm phòng bị nó đi làm thương tổn Tứ Bảo, làm chuẩn bị trước, lập tức đem một đồng tiền lớn điều mẫu đánh ra, tựa như một cột thủy tinh, từ trong không khí ngưng trệ bay vút qua, nện ở trên đầu quái vật này, bộc phát ra một chùm tia sáng mãnh liệt, đem đầu nó đánh văng ra.

Diệp Thiếu Dương dùng linh phù mở đường, hấp thu thi khí ngưng trệ, thân thể lao đi cực nhanh, tới trước mặt Tứ Bảo, trước không đi quản con quái kia–đồng tiền lớn điêu mẫu dù sao cũng là đứng đầu tiên phép, một đồng tương đương với bốn đồng tiền lớn đúc mẫu, hai mươi tám đồng tiền Ngũ Đế bình thường, dựa theo kinh nghiệm của Diệp Thiếu Dương, mặc kệ thế nào cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian, bởi vậy ngồi xổm xuống ở trước mặt Tứ Bảo, điểm hỏa lửa bùa, đi nướng hai tay của gã, khu trừ dịch dính.

Bộ vị khác đều là thứ yếu, chỉ cần có thể giải phóng đôi tay gã, có thể kết ấn làm phép, chỗ dịch trên người bản thân gã có thể thanh trừ.

“Cậu không được à, tôi mới đi một lúc như vậy, cậu đã bị bắt được.” Diệp Thiếu Dương vừa động thủ vừa lảm nhảm.

“Mặt hàng này cực lợi hại, cậu là chưa nhìn thấy! Hơn nữa lão tử là bị đánh lén, cậu…”

“Keng…”

Một động tĩnh thanh thúy, là tiếng đồng tiền rơi trên mặt đất, Diệp Thiếu Dương lập tức ngày người, theo tiếng nhìn lại, đồng tiền lớn điêu mẫu của mình rơi xuống ở phía sau Tứ Bảo, linh lực đã hao hết.

Sao có thể nhanh như vậy!

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩng đầu, một khuôn mặt trẻ con quỷ quyệt đến mức tận cùng đang hướng mình cười, không có răng nhọn lúc trước nhìn thấy, mà là một khuôn mặt trẻ con bình thường, nhưng sắc mặt rất trắng, từ trán đến hai bên má đều che kín ấn ký màu đỏ, giống như là vẽ màu lên, hai hốc mắt dài nhỏ, bên trong lại không có trong mắt, hai điểm hào quang một đỏ một lục, sâu trong hốc mắt lóe lên, nhìn qua thâm thúy mà trống rỗng.

Quái dị nhất là ở chỗ mi tâm giữa hai con mắt thể mà còn mọc một con mắt dựng thẳng, bên trong phình phình giống như là có mắt, nhưng bên trên che một tầng màng, chưa thật sự mở ra.

Cái này con mẹ nó. Dương Tiễn?

Quái vật này hướng Diệp Thiếu Dương lắc lư đầu cười, thân thể đột nhiên chậm rãi bay lên — Diệp Thiếu Dương nhìn xuống phía dưới mới biết được không phải bay, mà là… Mặt hàng này là bốn chân nằm sấp ở trên mặt đất, bây giờ chỉ là đứng lên, nâng lên một tay, hướng trên đầu Tứ Bảo vỗ xuống.

Trong nháy mắt này, Diệp Thiếu Dương mới hiểu toàn bộ:

Mặt hàng này giữ lại Tứ Bảo, chưa xuống tay, cũng không phải bởi vì hắn bộ dạng đẹp trai, mà là vì dụ dỗ mình chạy tới, sau đó thừa dịp mình giúp đỡ cứu chữa Tứ Bảo, đột ngột tập kích, ý đồ một đòn lấy mạng mình, may mà mình phản ứng nhanh… Bây giờ Tứ Bảo vô dụng đối với nó, liền muốn xuống tay với hắn.

Trong tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương tế ra Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, ném về phía quái vật này.

Khoảng cách quá gần, lại là nghênh đón thể công mà lên, Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ sau khi triển khai, lập tức đem quái vật bao lấy, thừa dịp nó giãy giụa, Diệp Thiếu Dương tiếp tục dùng lửa bùa nướng tay cho Tứ Bảo.

“Son dương, chúng ta không phải đang đối phó Hậu Khanh sao, quái vật này con mẹ nó ở đâu ra?”

“Quỷ biết.” Diệp Thiếu Dương đang bận, cảm giác được thi khí bên người càng thêm nồng đậm, nếu nói lúc trước cảm giác là đi ở trong nước, bây giờ chính là ở trong nước muối, cho dù thân thể bất động, cũng có thể cảm giác được áp lực đến từ bốn phương tám hướng…

Tiếp tục như vậy, cho dù cứu được Tứ Bảo, hai người cũng không chạy thoát, càng không cần nói còn có quái vật đáng sợ không biết từ đầu tới này.

Roet!

Một tiếng động tĩnh thanh thúy. Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, thấy được một đôi tay từ giữa Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ vươn ra, bắt lấy hai bên, dùng sức xé, chỉ vàng bên trên bay xuống, ùn ùn hóa thành ánh sáng vàng rơi xuống.

Sau đó, cái đầu kia cũng từ giữa Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ chui ra, trên mặt còn treo loại nụ cười tà ác kia, lửa hừng hực trên lá cờ tựa như chưa tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với nó…

“Dát dát dát!” Trong miệng quái vật có tiếng cười quái dị, lại dùng sức, đem Thiên Phong Lôi Hóa Kỳ xé thành hai nửa, là một món pháp khí, linh tính của Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ lập tức mất đi, giống hai miếng vải bình thường rơi trên mặt đất.

Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ… Cứ thể bị hủy rồi.

Diệp Thiếu Dương lòng đau như cắt, đây là pháp khí sư phụ tùng ủy thác lão Quách truyền cho mình, tuy không bằng Thái Ất Phất Trần và Thất Tinh Long Tuyền Kiến, nhưng cũng là pháp khí có tính công năng rất mạnh, bao nhiêu lần ở lúc nguy nan, mình dựa vào nó thắng được cơ hội thở dốc, cuối cùng hóa nguy thành an. Tuy chỉ là một vật phẩm, nhưng pháp khí tự có linh, mà nay trơ mắt nhìn pháp khí này hủy diệt —

Lúc trước từng rách một lỗ, để lão Quách tu bổ được rồi, một lần này trực tiếp bị xé rách từ giữa, thì không có cách nào tu bổ nữa.

Nhưng, hắn căn bản không có thời gian đi tưởng nhớ pháp khí này, quái vật này ở sau khi xé bỏ Thiên Phong Lôi Hoa Kỳ, hai tay lập tức hướng đầu Tứ Bảo chộp tới, trong tình thế cấp bách Diệp Thiếu Dương nhảy lên đá xoay một cú thật đẹp, đá vào trên mặt hắn. Tứ Bảo kêu thảm một tiếng, bay đến một bên, vừa lúc tránh khỏi quái vật kia công kích.

Quái vật kia đánh một đòn không trúng, muốn truy kích Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương phi thân lên, lao tới giữa quái vật cùng Tứ Bảo, nghe thấy Tứ Bảo nằm ở trên mặt đất rên hừ hừ, hỏi: “Cậu không sao

chứ?”

“Mẹ kiếp, cậu so với quái vật ác hơn nhiều!” Tứ Bảo oán giận, hai tay đã tự do bắt đầu kết ấn làm phép, hòa tan dịch dính trên người.

Quái vật hướng Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười, bốn vó giậm một cái, bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương không lùi mà tiến, tay trái khẽ nhấc, đánh ra một nắm đậu đồng, đánh vào trên mặt quái vật, bốc lên một làn khói trắng, Diệp Thiếu Dương lại thuận thể đánh ra hai tấm ám kim thần phù, dán ở trên mặt quái vật, niệm chú kích hoạt.

“Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên định, ngô kim chỉ sử, sở nghiệp dĩ thành, các quy bản bộ, thụ ngô đinh ninh, như hữu tái triệu, phục sinh tiền linh, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!”

Lần này hắn dùng là Lục Lôi Phong Yêu Phù, theo thủ ấn không ngừng biến ảo, thiên lôi, địa lôi, vẫn lôi, thuỷ lôi, đấu lôi, yêu lôi ùn ùn kéo đến, hình thành một đợt lại một đợt công kích cường thế.

“Rống…”

Lôi quang tập trung, quái vật kịch liệt giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, có chút giống tiếng trẻ con khóc, người ta nghe mà hoảng hốt.

Hai tấm ám kim thần phù, lại là chuyên môn đối phó yêu tinh, đổi thành tà vật bình thường không chết cũng phải bị thương nặng, nhưng quái vật trước mắt này biểu hiện, đau tuy là đau, nhưng lại có thể chống đỡ được từng đợt một…

Thậm chí một đợt lội quang cuối cùng còn chưa biến mất, quái vật này đột nhiên rống một tiếng, hai tay dùng sức vỗ, mang theo một thân yêu lôi,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui