Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Mẹ ngươi, đây rốt cuộc là cái quỷ gì!

Hai tay Diệp Thiếu Dương kéo Câu Hồn Tác, nghênh đón.

Hắn ngắm chuẩn cơ hội, dưới tình huống bình thường, mình hoàn toàn có thể vượt ở trước khi hai tay quái vật bắt lấy mình, đem Câu Hồn Tác từ giữa đôi tay nó xuyên qua, vì thế không chút do dự mà làm, nhưng… Hắn xem nhẹ một điểm, bây giờ không phải “tình huống bình thường”, tuy hắn trước khi làm phép điểm hỏa linh phù, thiêu đốt một bộ phận thi khí chung quanh, khiến mình có thể không chịu ảnh hưởng ở trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng thi khí xung quanh nồng đậm đến trình độ nhất định, căn bản không phải mấy tấm linh phù có thể thiếu đốt sạch sẽ, thi khí còn sót lại vẫn ảnh hưởng tốc độ hắn ra tay, mà Diệp Thiếu Dương lần này ra tay, vốn đã là tranh ở giây phút, kết quả chịu thi khí ảnh hưởng – có thể chỉ có hai ba giấy khác biệt, lại khiến Câu Hồn Tác chưa thể từ giữa hai tay quái vật xuyên qua.

Hầu như là một giây tiếp theo, một tay quái vật vỗ vào trước ngực Diệp Thiếu Dương.

Trong cơ thể nhất thời chấn động một trận như lật sống nghiêng biển, Diệp Thiếu Dương bay ngược, nhưng căn bản chưa xong, quái vật ở nháy mắt đánh trúng ngực hắn, năm ngón tay đột nhiên sinh trưởng, cắm mạnh vào trong cơ thể hắn, hơn nữa giống như phóng ra cái gì, khiến cho cương khí trong cơ thể theo bản năng chống lại, loại chống lại này mang đến kết quả là tĩnh mạch tạm thời hỗn loạn.

Loại cảm giác choáng váng cùng tê đau này khiến Diệp Thiếu Dương đầu váng mắt hoa, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ ở trên mặt đất, khó chịu nhất làcho dù ý chí hắn cường đại, ý đồ phản kích, cũng không vận lên nổi một tia cương khí.

Ở trong chiến đấu của cường giả, cục diện như vậy, đã đủ để cho một người giết chết một kẻ khác.

“Cạc cạc..” Quái vật này tự nhiên cũng hiểu được, lập tức nhìn Diệp Thiếu Dương, phát ra tiếng cười thắng lợi, nửa thân trên nghiêng xuống, há mồm cắn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ miệng của nó là thế nào, thì ra miệng của nó là có thể “co duỗi”, khi miệng mở ra, một cái miệng vốn giống nhân loại càng mở càng lớn, vách trong khoang miệng mọc đầy rằng nhọn, nhìn ở khoảng cách gần như vậy ghê tởm chịu không nổi.

Nhưng trước mắt Diệp Thiếu Dương căn bản không để ý được ghê tởm hay không, không có cách nào vận dụng cường khí, hắn theo bản năng vườn hai tay, đi đẩy mặt quái vật.

Công kích như vậy, chỉ có thể tính là giãy dụa, không thể tính là công kích.

Quái vật nhe răng trợn mắt hướng đầu Diệp Thiếu Dương cắn tới, hai tay Diệp Thiếu Dương bóp mặt nó, trên khuôn mặt hoảng sợ đột nhiên lộ ra một tia cười không dễ phát hiện.

“Ngươi tên ngu ngốc này!”

Miệng quái vật đã tách ra, nhưng chưa cắn ở trên đầu Diệp Thiếu Dương, mà là phát ra một tiếng rên rỉ“ngao”.

“A!!”

Diệp Thiếu Dương cũng lớn tiếng kêu lên, ngón cái hai tay dùng sức ấn vào trong con mắt dựng thắng kia ở mi tâm quái vật này, tuy không biết con mắt này có năng lực gì, nhưng mặc kệ là nhân loại hay là tà vật, mắt đều là chỗ mỏng yếu nhất, tiến công nơi này nhất định không sai.

Ở thời điểm bị quái vật này bổ ngã xuống đất, nhảy lên người cắn mình, Diệp Thiếu Dương liền nghĩ tới biện pháp quay lưng xuống mặt nước chiến một trận, hai tay làm bộ là đẩy đầu nó, thực tế đang chậm rãi tiếp cận mi tâm nó, sau đó, dùng móng tay ngón út cắt qua hai ngón tay cái, sau đó dùng sức cắm vào trong con mắt này… Hắn là tiên thiên linh thể máu Có sát thương đối với tất cả tà vật càng không cần nói trực tiếp cắm vào nơi mỏng yếu nhất trên thân tà vật.

Hai ngón tay cái sau khi cắm vào trong mắt quái vật, Diệp Thiếu Dương dựa vào khí lực còn sót lại, đem máu của mình không ngừng rót vào trong cơ thể nó.

“Ngao…”

Toàn thân quái vật này run rẩy, lập tức giãy dụa lên mãnh liệt, hai tay cũng không thể không từ trên người Diệp Thiếu Dương rút ra.

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy trong cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, tuy đã tạo thành bị thương nặng, nhưng kinh mạch cũng khôi phục thông suốt. Diệp Thiếu Dương nén đau, đem cương khí mãnh liệt không ngừng rót vào trong hai tay, gắt gao đè đầu nó, không cho nó rời khỏi, ngón tay cái dùng sức quấy ở trong mắt nó.

Quái vật này lực lượng lớn vô cùng, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng hạ quyết tâm, dùng ra cả sức bú mẹ, thà chết không buông tay.

“Lão tử hôm nay liều mạng với người, a —

“Rống!!”

Tứ chi quái vật cào loạn ở không trung, bởi vì con mắt đau đớn và cường khí rót vào, căn bản không có cách nào vận dụng yêu khí trong cơ thể, tình huống này có chút giống mới vừa rồi Diệp Thiếu Dương, chỉ có thể dựa vào man lực, tứ chi dùng sức cào ở trên người Diệp Thiếu Dương.

Một cơn đau thấu tim lan tràn ra ở trong cơ thể, ngược lại kích phát cơn hung hăng của Diệp Thiếu Dương, hai tay chộp nó càng chặt, trong kinh mạch máu nóng sôi trào –– là thật sự sôi trào, một bộ phận khí lực vốn đã bị hắn luyện hóa kia trong nháy mắt này bốc cháy lên. Đôi mắt Diệp Thiếu Dương đỏ bừng, nhe răng trợn mắt, vẻ mặt đặc biệt dữ tợn, nhìn từ trên thần thái và khí chất, càng có vài phần tương tự với quái vật thần bí hắn đối diện, thậm chí còn đáng sợ hơn chút.

“Lục tự chân ngôn, thích ách độ kiếp, ông, ma, ni, bá, di, hồng!”

Sáu đạo thần quang từ trên hướng xuống chiếu vào trên đầu quái vật, hội tụ cùng một chỗ, tạo thành một chữ “Vạn”, từ trên đầu quái vật này đánh mãi vào, cho thần thức của nó một đòn thật nặng.

“Ngao!”

Quái vật hét thảm một tiếng, không biết từ chỗ nào bộc phát ra một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ, tứ chi đạp ngực Diệp Thiếu Dương, bắn vọt ra, thế mà từ dưới sự khống chế của hai người giãy ra ngoài, tung người bay đi, lui vào trong thi khí nồng đậm…

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, thân thể nhoáng lên, ngã xuống đất, dùng hai tay vô lực chống xuống đất.

“Son dương cậu không sao chứ!” Tứ Bảo vội vàng tới nâng hắn dậy.

“Cậu có thể động thu chậm một chút nữa không.” Diệp Thiếu Dương uể oải phỉ nhổ.

“Tôi cũng không muốn, trong dịch kia tràn đầy thi khí, muốn hóa giải cũng cần thời gian mà, tôi đã cố gắng rất nhanh rồi!”

Tứ Bảo đỡ Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, dùng Kim Mân Bát Vu làm phép, treo ở đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương, dùng phép Từ Hàng Phổ Độ của phật môn nhanh chóng khôi phục kinh mạch cùng tạng phủ bị thương cho Diệp Thiếu Dương ––là một loại pháp thuật trị liệu bí truyền của Ngũ Đài Sơn, Tứ Bảo trước kia biết, nhưng chưa từng thật sự tu luyện, hiệu quả rất nhỏ, còn chậm trễ thời gian, bởi vậy từ trước tới giờ chưa từng dùng.

Nhưng gần đây Liên Minh Tróc Quỷ lưu hành định vị, đem hắn cường hành coi là khiến thịt, Tứ Bảo bởi vì đánh trò chơi tâm đắc, cảm thấy khiến thịt tất nhiên tương quan với phụ trợ, lúc này mới đem môn pháp thuật này nhặt lên, một lần nữa tu luyện, không ngờ nhanh như vậy đã phát huy công dụng

Diệp Thiếu Dương cũng nhắm mắt lại, dùng đại cho thiên thổ nạp tâm pháp điều tức, hai bên kết hợp, tốc độ khôi phục trái lại cực nhanh. Tứ Bảo đứng ở bên cạnh hắn, vừa làm phép xua tan thi khí, vừa khẩn trương quan sát xung quanh, đề phòng quái vật kia lại lần nữa xuất hiện.

“Quái vật này thật lợi hại, cậu với tôi hai người hợp sức cũng chưa thể bắt nó, còn khiến cậu bị thương thành như vậy, son dương, tôi thấy đây không phải tà vật bình thường…” Tứ Bảo lẩm bẩm, Diệp Thiếu Dương tuy nghe thấy, nhưng bản thân đang nắm chặt thời gian điều tức,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui