Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Phi Thiên Ngư nghe xong lời này muốn hộc máu ngay tại chỗ, nhưng càng làm cho hắn giật mình hơn là lại lịch Tiểu Mã.

“Phong Chi Cốc? Là đám ô hợp do tên nghịch tặc giới pháp thuật gọi là Đạo Phong kia dẫn dắt?” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi là Diệp Thiếu Dương, Đạo Phong kia chính là sư huynh của ngươi.”

Cuối cùng có người có đầu óc tới. Diệp Thiếu Dương chưa đợi mở miệng, Tiểu Mã mắng: “Ô hợp con mẹ ngươi, ngươi sủa gấu gấu khó nghe như vậy!”

“Làm càn, trước mặt thân quan, nói năng vô lễ, phải bị tội gì!” Hai đệ tử kia phía trước Phi Thiên Ngư lớn tiếng quát.

Tiểu Mã xắn lên tay áo, muốn đi qua xử lý bọn họ, bị lão Quách ngăn lại.

Phi Thiên Ngư đè nén lửa giận, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương hỏi: “Diệp chưởng giáo, thanh danh người ở trong tam giới, bản quan cũng có nghe được chút ít, những việc đại nghịch bất đạo kia không quan hệ với bản quan, tạm thời không nhắc tới, chỉ là... Ngươi là pháp sư nhân gian, ta là âm ty chính thần, người và ta nước giếng không phạm nước sông, mà nay người bắt đệ tử ta, là vì cớ gì. Ngươi hôm nay nói rõ ra còn được, nếu là không nói rõ ra được đạo lý, đừng trách bản quan không nể mặt!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, trên mặt lộ ra nụ cười cả người lẫn vật vô hại. “Vậy thì không dễ nói chuyện rồi."

Phi Thiên Ngư ngẩn ra, ở trong ấn tượng của hắn, cho dù là có thù gì, vừa gặp mặt chung quy cần nói vài câu, xem như lề lối, mặt hàng này, không dựa theo lộ số ra bài!

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta chỉ hỏi người hai việc. Một, Thánh Linh hội từng nghe nói chưa. Hai, Trường thiên sư còn có mấy pháp sư khác mất tích ở trên địa bàn người, có gì quan hệ với ngươi.”

Phi Thiên Ngư sửng sốt, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, nói: “Diệp chưởng giáo, ngươi đây là chất vấn bản quan sao?”

“Tùy tiện đi.”

Phi Thiên Ngư ngửa mặt cười một hồi, đột nhiên dừng lại, lớn tiếng quát: “Ngươi một tên nhân gian pháp sư, cho dù là Mao Sơn chưởng giáo, nhưng bản quan là âm ty chính thần, bị người chất vấn như vậy, còn thể thống gì! Ngươi tên tiểu nhân tà đạo, thật sự cho rằng ở trong tam giới có thể muốn làm gì thì làm sao!”

“Ngươi nếu muốn nói như vậy, vậy là thể đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Hắn trả lời dứt khoát như vậy, khiến Phi Thiên Ngư ngược lại có chút không biết nói gì lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Bản quan dù không nói, ngươi có thể làm khó dễ được ta!”

Diệp Thiếu Dương hướng hắn mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Bắt hắn!”

“Xem bộ dạng làm màu này của ngươi, lão tử đã sớm không nhịn được rồi!” Tiểu Mã lập tức lao tới.

Tứ Bảo đem con của chưa ăn xong ngậm ở trong miệng, tìm khăn tay lau lau tay, mau chạy qua, miệng còn mơ hồ không rõ nói thầm: “Tốt xấu để ta ăn xong con cua chứ, vội vậy...”

Ngô Gia Vĩ kiếm ra khỏi vỏ, dùng một chiêu mở đầu cực kỳ làm màu, cũng bổ nhào tới..

Ánh mắt Bích Thanh rời khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thầm nghĩ một tiếng “không có ý nghĩa”, tiếp tục xem kịch. Lão Quách bưng một đĩa lạc, vừa uống rượu vừa xem náo nhiệt. Long Dương chân nhân muốn đi lên hỗ trợ, bị lão Quách giữ chặt.

Phi Thiên Ngư căn bản không ngờ bọn họ thế mà thật sự dám động thủ với mình, hơn nữa nói đánh là đánh, cũng may mình lúc trước nhận được Trang Công nhắc nhở, cũng không phải không có chuẩn bị, lập tức vừa chống đỡ Tiểu Mã, vừa quát lớn động thủ.

Một làn gió âm thổi qua, một lại một bóng đen từ ngoài cửa sổ lao vào, đều là tùy tùng cùng đệ tử hắn mang đến, chính bởi vì có những người này, lúc trước đàm phán hắn mới dám kiêu ngạo như vậy.

Một cuộc hỗn chiến lập tức bắt đầu.

Diệp Thiếu Dương một tay nâng cằm, đúng không nhúc nhích, quan sát Phi Thiên Ngư hành động.

Phi Thiên Ngư là âm ty chính thần, cấp bậc ti chủ, bình thường lại một lòng tu luyện, thực lực cũng không tầm thường. Tiểu Mã tuy ào ào công kích, nhưng một mình căn bản không hạ được hắn, nhiều nhất cũng chỉ là giữ lẫn nhau.

Cũng may, các thủ hạ kia của Phi Thiên Ngư thật sự không phải đối thủ của Tứ Bảo cùng Ngô Gia Vĩ cùng đám hung hãn này, có nhiều người nữa cũng vô dụng, lần lượt bị chế phục.

“Bánh Bao Qua Qua, ngăn cản bọn chúng, một tên cũng đừng cho chạy, nhưng đừng giết người!” Diệp Thiếu Dương hạ lệnh.

“Lão già này, không dễ đối phó đâu!” Tiểu Mã nhìn bọn Ngô Gia Vĩ vàTứ Bảo đại sát bốn phương,

mình lại đơn đầu tiêu hao với Phi Thiên Ngư, cực kỳ ngứa tay, dưới cơn giận dữ, sờ phía hông, trong tay lập tức có thêm một vật đen nhánh phát sáng, hướng đỉnh đầu Phi Thiên Nguyỗ xuống, miệng còn lớn tiếng hét: “Lão tử đập viên gạch chết người tên ngu ngốc này!”

Gạch?

Đám người Diệp Thiếu Dương mở rộng tầm mắt.

Tiểu Mã vung lên viên gạch” màu đen này, hướng Phi Thiên Ngư điên cuồng đập một chập. Phi Thiên Ngư bị khí thế của hắn áp đảo, liên tục lui về phía sau.

Lúc này, bọn Tứ Bảo bên kia đã đem các thủ hạ của Phi Thiên Ngư khống chế hết, đi lên hỗ trợ, mấy người đánh một mình Phi Thiên Ngư, Phi Thiên Ngư luống cuống tay chân, đột nhiên vàng phanh một tiếng, trên đầu bị Tiểu Mã dùng sức đập một phát, nhất thời nổ đom đóm mắt, không đợi phản ứng lại, lần thứ hai lại tới nữa.

“Đập chết người lão mẽ này, ta đập chết ngươi." Tiểu Mã tay nâng gạch, dưới một đợt đập điện cuồng, Phi Thiên Ngư chỉ có nước ngồi ở trên mặt đất, ôm đầu kêu rên.

Diệp Thiếu Dương đi đến chân tường, đem Câu Hồn Tác cởi xuống, cũng không thèm nhìn Trang công lấy một cái, đi về phía Phi Thiên Ngư.

Trang công khôi phục tự do, nhưng nhìn một màn trước mắt, cả người ngây ra như phỗng, không biết nên làm cái gì bây giờ, suy nghĩ chút, vẫn từ bỏ tính toán lấy trứng chọi đá, vô cùng xấu hổ cùng khẩn trương đi đến trước mặt sư phụ, kinh ngạc ngây người.

Sư phụ là mình gọi tới, vốn đã có thể chống lưng cho mình, đem bọn kiêu ngạo không tuân thủ quy củ kia đánh đau một trận, khiến bọn hắn quỳ gối dưới chân mình nhận sai, kết quả... Hiện tại tất cả trái ngược, chuyện này là mình gây ra đó.

“Sư phụ, con xin lỗi người...” Trang công mặt mày đau khổ ngồi xổm trước mặt Phi Thiên Ngư, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất.

“Đây là cái gì.” Diệp Thiếu Dương từ trong tay Tiểu Mã đoạt lấy khối đen sì kia, cảm thấy rất nặng tay, hình chữ nhật, hình dạng nhìn qua chính là một viên gạch.

“Hắc hắc, lần trước theo Đạo Phong đi xúc một tổ chức, bọn họ nơi đó thế mà có Tinh Thần Huyền Thiết loại tốt, tôi được chia một khối lớn, muốn đúc hồn khí nào đó, liền nghĩ đến gạch...”

“Cậu lấy Tinh Thần Huyền Thiết đúc cái này á!”

“Cậu con mẹ nó phế vật à!”

Diệp Thiếu Dương, lão Quách Ngô Gia Vị ba người cùng nhau mắng, rất có một loại phẫn nộ phí phạm của trời.

“Cái này... Gạch thì sao? Tiểu Mã cũng có chút chột dạ, “Tôi cũng không biết dùng đạo dùng kiếm, nghĩ tới nghĩ lại, vẫn là gạch vừa tay, hơn nữa là sắt, dùng càng đầm tay hơn phải không.” Vừa vặn lúc này Phi Thiên Ngư thấy hắn không đánh, vừa đem hai tay từ trên đầu buông ra. Tiểu Mã nhìn thấy, lại lấy gạch hướng trên đầu Phi Thiên Ngư cho một đòn, “Nhìn xem, cảm giác lực lượng bao nhiêu! Nhưng trước mặt còn đang tê luyện, sau này sẽ càng vừa tay hơn nữa!”

Phi Thiên Ngư ôm đầu kêu thảm thiết.

Diệp Thiếu Dương liếc viện gạch trong tay Tiểu Mã, giẫm chân thở dài. Tinh Thần Huyền Thiết, là một loại khoáng sản rất hiếm có của Quỷ Vực, tính thông linh phi thường tốt, dễ dàng tế luyện, phi thường thích hợp dùng để rèn đúc hồn khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui