Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương gọi mọi người, những cành đào này một đầu vót nhọt, sau đó cắm từng cây một xuống dưới mương.

“Sao khó khăn quá vậy! Tứ Bảo vừa làm việc vừa oán giận.

“Đến lúc đó người sẽ biết.”

“Đúng rồi đó, cái này gọi là lo trước khỏi họa. Này, các ngươi làm nhanh lên a, trời sắp tối rồi!” Tiểu Mã ở bên cạnh mặt mày vui vẻ chỉ huy.

Tứ Bảo mắng: “Ngươi ngu xuẩn quá! Trước kia thời điểm người còn sống, kêu người làm chút việc người đều ra sức khước từ, hiện tại làm quỷ thấy người khác làm việc thích thú quá hả?”

“Đúng vậy, ha ha ha, không phục ngươi cũng tự sát làm quỷ đi?” Tiểu Mã tiếp tục tỏ cảm giác ưu việt.

“Mọi người thay phiên đi, ta đi vào trước nghỉ ngơi một lát.” Diệp Thiếu Dương nói xong đi vào trong căn phòng xi măng đó, Lão Quách lập tức cũng đi vào theo.

Tứ Bảo làm việc một hồi, quay đầu phát hiện bọn họ còn chưa đi ra, gãi đầu bóng lưỡng nói: “Trốn việc cũng không nên như vậy chứ, đi lâu quá rồi!”

Tiểu Mã nói: “Ta vừa mới nhìn đến hai người bọn họ ái muội nhìn nhau, khả năng có gian tình! Người xem, ngay cả cửa cũng đóng lại rồi! Ta đi bắt kẻ thông dâm!” Nói xong bay vào trong khe cửa.

Diệp Thiếu Dương đang vẽ bùa.

Lão Quách ở một bên cắt giấy dán bìa, giúp Diệp Thiếu Dương làm chu sa, đưa đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó sẽ đem dán những lá bùa Diệp Thiếu Dương đã vẽ xong. Chuyện này không đến công phu nửa tiếng, lá bùa Diệp Thiếu Dương vẽ xong đã dày mấy chục ly.

Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hai người phối hợp, nhìn nửa ngày, mới nhịn không được hỏi bọn hắn đang làm gì.

“Đương nhiên là dùng để bày trận.” Diệp Thiếu Dương cũng không ngẩng đầu lên.

“Bày trân?" Tiểu Mã mở rộng tầm mắt, “Bàn trận dùng nhiều phụ như vậy sao, hình như hơn trăm tấm rồi, ta còn tưởng rằng người muốn đi bán phù bùa đó.”

“Biết là được rồi, đừng ồn ào.” Lão Quách liếc trắng mắt.

Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách vẽ mấy trăm tấm phù, lúc này bên ngoài pháp trận cũng bố trí xong rồi, Diệp Thiếu Dương để cho Qua Qua, Bánh Bao, Tiểu Mã ba người lấy căn phòng xi măng làm trung tâm, đứng ở nơi cách xa mấy chục thước, đề phòng tà vật tới gần.

Bọn họ ba người vốn chính là tà vật, năng lực cảm giác đối với tà vật cũng mạnh hơn so với nhân loại, hơn nữa với tác dụng của pháp trận, trên cơ bản không có tà vật có thể tới gần căn phòng xi măng.

Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách ở trong phòng xi măng lại bận việc thêm mấy tiếng đồng hồ, lúc này mới kết thúc công việc, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía phòng, nói: “Như vậy có được không?”

“Là la hay là ngựa, đi thử rồi biết.” Lão Quách duỗi cái lưng mỏi, nói với Diệp Thiếu Dương, Tiểu sư đệ, ta tin tưởng đệ, không thành vấn đề.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Trở lại khách sạn, Diệp Thiếu Dương đã mệt muốn chết rồi, Bánh Bao, Qua Qua bị Tiểu Mã khuyến khích đi ra khu phụ cận chơi trò chơi... xem người nào xui xẻo liền bám vào trên người bọn họ, dùng thân thể bọn họ chơi trò chơi. Tuy chuyện này không có đạo đức, nhưng Diệp Thiếu Dương không quản được, đành phải để cho bọn họ đi.

Sau khi trở về phòng, Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến buồng vệ sinh, tắm rửa một cái rồi mới vào phòng ngủ (phòng tổng thống là loại phòng thực xa hoa, mỗi gian phòng đều có cửa), liếc mắt một cái liền nhìn Bích Thanh đang nằm ở trên giường xem máy tính.

Bích Thanh cuộn người trong đống mền, nhìn qua giống như không mặc quần áo, vẫn đang xem máy tính, một sợi dây cáp cắm ở trên nguồn điện (cô đã học được cách xạc pin), thấy Diệp Thiếu Dương vào nhà, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thuận miệng nói “Về rồi à”, rồi tiếp tục xem máy tính.

“Nè, ngươi cứ ở trong phòng làm gì, không phải ta mở cửa cho người rồi sao.”

“Lát nữa ta muốn đi ngâm bồn tắm, nhưng ta không biết dùng cái vòi nước gì đó, bây giờ người có thể làm giúp ta không.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, vào buồng vệ sinh xả nước cho cô, còn mình ngồi trên giường.

Ban ngày bận rộn, cuối cùng cũng được rảnh rỗi, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới chuyện mình gặp mặt phụ thân ở âm ty... Đã bao nhiêu năm, mình cuối cùng cũng được gặp phụ thân một lần, hiện tại hồi tưởng lại, tâm tình vẫn còn kích động.

Nhưng mà... Phụ thân cố ý nói cho mình biết những lời này, là có ý tứ gì?

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ từ đầu nghĩ đến cuối, vẫn là không có gì rõ ràng, quyết định tìm người thảo luận một chút, Lão Quách cùng bọn Tứ Bảo đi massage ngâm chân, nhất thời sẽ chưa về, hắn muốn đi Phong Chi Cốc, tìm Đạo Phong cùng Nhuế Lãnh Ngọc tâm sự, nhưng lại cảm thấy đường xa, nhục thân mình ở trong phòng không an toàn, ít nhất tìm người hộ pháp, vì thế đến buồng vệ sinh gõ cửa.

“Ngươi vào đi.”

Được Bích Thanh cho phép, Diệp Thiếu Dương lúc này mới đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Bích Thanh cả người dựa vào bồn tắm, ipad đặt trên giá ở đầu bồn tắm lớn, gác hai tay lên thành bồn, nhìn thấy thật sảng khoái thư giãn.

Toàn bộ thân thể cô ngầm ở trong bồn tắm lớn, nhưng bởi vì phần mông quá lớn quá mẩy, cách mặt nước rất gần, thậm chí hơi hơi lộ ra khỏi mặt nước, tuy nhìn không rõ cụ thể là gì, nhưng chỉ cần hình dáng này cũng đã đủ làm cho người ta miên man bất định.

“Chuyện gì” Bích Thanh quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, lại tiếp tục xem phim truyền hình.

“Không, không. Ta đang nghĩ nếu mình cường bạo, sẽ bị phán tù vài năm.” Diệp Thiếu Dương dùng sức nuốt nước miếng, vì để giảm bớt quẫn bách, liền mở miệng nói đùa.

Bích Thanh trừng mắt nhìn hắn, cố ý trêu chọc nói: “Ngươi có thể thử xem a, ta là yêu không phải nhân, không phạm pháp.”.

“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương day day cái mũi, cùng cô bàn chính sự.

Bích Thanh nhận lời.

Vì thế Diệp Thiếu Dương bố trí một cái pháp đàn ở ngay trong phòng tắm, vừa muốn tác pháp, đột nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, giống như có cái gì dị động.

Bích Thanh cũng lập tức ngồi hẳn dậy, nói: “Có tà vật đến!”

Đây là hành động phản xạ có điều kiện, trong nháy mắt, cô cũng quên mình không mặc quần áo, vừa vặn Diệp Thiếu Dương lại nhìn về phía cô, vừa lúc thấy được hai bầu không nên thấy đó, còn có hai vệt đỏ ửng mơ hồ hiện lên dưới nước mặt...

Diệp Thiếu Dương phi chạy ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng khách, có một người hắn hoàn toàn không nghĩ tới đang chờ hắn: Đạo Phong.

Đứng bên cạnh hắn còn có một người khác, một cô nương, bộ dạng trong veo như nước, chính là trên đầu mọc hai cái sừng giống như nai con, giống như Tiểu Long Nữ trong “Cảnh xuân sáng lạn Trư Bát Giới”, mở to đôi mắt ngập nước nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương phát hiện chưa từng gặp cô, vì thế nói đùa với Đạo Phong: “Muội tử này không tệ a, đây là tiểu lão bà người mới thu nạp sao?”

“Này! Ngươi quá vô lễ, xem bản công chúa ăn ngươi!”

Cô nương giường nanh múa vuốt muốn xông lên, bị Đạo Phong ấn cổ kéo trở về.

“Nhớ kỹ, ta tên là Tiêu Đồ, là sư muội hắn, cũng không phải là tiểu lão bà gì!”

Cái gì! Sư muội??

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Đạo Phong, trong ánh mắt mang theo một tia ai oán.

Đạo Phong có chút xấu hổ hơi hơi cúi đầu, hiển nhiên không muốn tán gẫu về vấn đề này, hắn căn bản không phải cố ý mang Tiêu Đồ đến, chỉ là Tiêu Đồ muốn nhìn xem nhân gian ra sao, quan trọng nhất là, hắn căn bản lo lắng việc để Tiêu Đồ một mình ở Phong Chi Cốc.

“Ngươi đi dạo đi, nhớ kỹ, không được ăn thịt người. Bằng không âm ty phái người tới bắt ngươi, ta cũng mặc kệ.”

Tiêu Đồ bĩu môi nói: “Nhân loại ngon ăn cũng không nhiều, đều là thịt ôi, ta cũng không ăn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui