Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Một chưởng này lực đạo không lớn, nhưng mà vận dụng chân khí, đối với người thường có thể sẽ không tạo thành thương tổn gì, nhưng đối với tà vật mà nói, một chưởng này đủ để cho nó hiện ra nguyên hình.

“Tiểu Hầu gia, ngươi.” Lao đầu thét lớn một tiếng, thân thể cứng ngắc nghiêng về phía đổ lên trên đất, hai tay đong đưa, không ngừng run rẩy.

“Cái, đừng bị một đòn mà đã chết chứ!” Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng.

Đợi một hồi, lao đầu run rẩy nhiều hơn, miệng không ngừng sùi bọt mép, nằm úp sấp ở trên đất, thân thể đột nhiên vặn vẹo, một đạo hào quang hiện lên, thân thể lao đầu biến mất không thấy, trên đất có thêm một cái con rết, dài chừng hai ba thước, phần lưng đen bóng, các chân rết quơ quơ, nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh

Con rết tinh!!

Không đợi hai người phục hồi tinh thần lại, con rết tinh thân mình co rụt lại, lủi nhanh, bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương, hai răng nhọn há ra, phun ra một ngụm nọc độc.

Diệp Thiếu Dương nghiêng người né qua, tạo một pháp quyết, một chương đánh vào vào cổ con rết, một chương này chưa dùng hết toàn lực, kết quả vẫn có thể đánh bay con rết tinh, nện lên trên hàng rào gỗ rồi lăn xuống, móng vuốt rớt đi vài cái.

Diệp Thiếu Dương lập tức đi tới, ý đồ muốn bắt nó, nhưng nhà tù này đều là dùng hàng rào gỗ ngăn cách, sau khi con rết tinh rơi xuống đất, cũng lập tức cảm thấy người này khó có thể đối phó, lắc người, chui vào khe giữa của hai cọc hàng rào gỗ, vào nhà tù cách vách.

Hàng rào gỗ vốn là chỉ dùng để ngăn cách phạm nhân, khe hở rất nhỏ, người chui qua không được, Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh sửng sốt một chút, mở cửa đi ra ngoài, đuổi theo con rết tinh.

"A!"

Hét thảm một tiếng, lão nhân ở nhà giam cách vách bị con rết tinh cắn một phát trên cổ, lão nhân này hẳn là phạm nhân trong hình, trên người mang theo xiềng chân cùng gông xiềng gỗ, sau khi bị cắn một cái, ngã ra đất quay cuồng hẳn lên.

Trên người một đạo hàn quang hiện lên, sau đó chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, lão nhân này mở được gông xiềng cùng xiềng xích, Diệp Thiếu Dương hai người chăm chú nhìn lại, cũng là một con gì đó giống như thằn lằn biến hóa thành người, sau khi hiện ra chân thân, sửng sốt trong chốc lát, mở cái miệng to đầy máu hướng về phía con rết tinh.

Ban nãy con rết tinh cắn nó một cú, cũng không lưu lại, lập tức bò về hướng phía trước nhà tù, không chút phòng bị con quái vật bộ dáng thằn lằn này sẽ cắn đuôi, vội vàng thay đổi thân mình, quấn quanh trên đầu thằn lằn, cắn xé đầu nó.

Thằn lằn này da dày thịt béo, nhưng con rết tinh răng nanh càng sắc nhọt, cắn một cái lên đầu thằn lằn không nhà, không ngừng phạt nọc độc vào trong.

Thằn lằn bị đau, buông con rết tinh ra, quay cuồng ở trong phòng giam, nó khí lực đại, trực tiếp tổng gãy mấy cột hàng rào gỗ, lăn đến nhà tù cách vách.

“Cứu mạng a!!!”

Tù phạm ở nhà tù cách vách sớm nhìn thấy quái tượng bên này, đường trường đã bị dọa đến rơi nước tiểu, ngồi trên đất như thất hồn lạc phách, thình lình hai yêu quái cách vách lại có thể đánh tới phía mình, mong tìm đường sống khiến hắn không thể suy nghĩ gì bò trên mặt đạt đến trước cửa lao, vỗ cửa kêu to cứu mạng.

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh ở ngay bên ngoài, nhưng trong tay không có chìa khóa, cũng không mở được cửa.

“Ta đi tìm thử!”

Đằng Vĩnh Thanh một bước lùi trở lại nhà tù của mình, quần áo lao đầu vương vãi trên đất, hắn là yêu, sau khi hiện hình, quần áo cái gì trên người tự nhiên cũng cởi ra, hắn là lao đầu, chìa khóa nhà tù tất nhiên ở trên người hắn.

"A..."

Không đợi Đằng Vĩnh Thanh tìm được cái chìa khóa, tù phạm kia bị thằn lằn đang dây dưa quay cuồng cùng con rết tinh đè ép lên trên cửa hàng rào, cửa bị tông gãy, kẻ đáng thương này cũng bị đè ngã ra đất, miệng phun ra một búng máu, đã chết.

Mười giây sau, thân thể hắn co rút nhanh, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ bắt đầu hư thối, thi thủy không ngừng chảy ra, mùi hôi thối tản mát ra tới –– người chưa không ngửi qua mùi thi thối vĩnh viễn không thể lý giải loại hương vị này thối đến nhường nào, huống chi lại là ở địa lao không thể nào thông gió.

Sau khi mùi thối này tản ra, toàn bộ mọi người ở đây đều phát ỏi, vốn nhìn thấy hai con yêu quái đánh nhau, sự tình ly kỳ này đã làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi cực độ, hơn nữa mùi thi thối lan tràn, không chỉ thôi, còn cay xè bọn họ đều không thể mở mắt ra được, loại thể nghiệm này khiến cho toàn bộ mọi người ở đây sụp đổ, oa oa kêu to lên.

Diệp Thiếu Dương Cùng Đằng Vĩnh Thanh dùng tay áo che mũi, nhìn quỷ hồn đứng lên từ xác chết thối rữa, là một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi tuổi, ngơ ngác hoang mang nhìn chung quanh.

“Nơi này thối chịu không nổi, đi, đi ra ngoài trước rồi nói sau!”

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh chạy ra bên ngoài, đi thông lên thang lầu, xoay người nhìn lại, quỷ hồn đó còn đang bay giữa không trung, lúc này, con rết tinh cùng thằn lằn tinh đã đánh tới đối diện hành lang, dưới nọc độc kích thích của con rết tinh, thằn lằn tinh cuối cùng không chịu được, hấp hối nằm úp sấp ở trên đất, con rết tinh phát cuồng tính, trực tiếp từ hàng rào gỗ chui vào trong một phòng giam, gặp người liền căn.

Kẻ bị nó cắn, nhanh chóng biến thành một con rắn, nhưng không giống như thằn lằn tinh lúc nãy đánh nhau cùng hắn, nó chui vào trong hàng rào gỗ, con rết tinh đuổi giết không tha, hoa xà tinh đó hết đường trốn, đành phải chạy vòng quanh tù phạm trong nhà tù này, tránh né công kích của con rết tinh.

Con rết tinh bắt nó không được, trong miệng phát ra tiếng kêu phù phù phẫn nộ, một ngụm nọc độc phun xuống đầu tù phạm nọ cùng hoa xà tinh.

“Oa!"

Tù phạm bị phun nọc độc đầy mặt, hai tay ôm đầu, hai chân giãy đành đạch trên đất, chỉ trong chốc lát, hóa thành thiềm thừ tinh, cả người đều là mụn màu đỏ như lửa, hiển nhiên tu vi không kém.

Sau phút ngơ ngác ban đầu, thiềm thừ tinh này tức giận nhìn con rết tinh, miệng đột nhiên mở ra, mở miệng thật lớn giống như chung đình, một cái lưỡi đỏ như máu vươn đến, quấn lấy con rết tinh, lôi vào trong miệng mình.

Con rết tinh giãy dụa, nửa người dưới hai hàng móng vuốt gắt gao cào hàng rào gỗ, thân thể banh thắng, đột nhiên canh một tiếng, vài khúc gỗ bị cào gãy, bởi vì lúc nãy gỗ bị làm gãy quá nhiều, trần nhà mất đi lực lượng gánh đỡ, ngã xuống làm bị thương không ít người.

Máu chảy trên đất.

Ba yêu quái này ngửi được mùi máu tươi, giống như bị kích thích, chạy như điện qua đó liếm, liếm từ trên đất đến trên người tù phạm bị thương, lập tức không khách khí xông lên, điên cuồng cắn xé.

Trong lúc nhất thời, trong địa lao tiếng gào khóc thảm thiết vang lên..

Đằng Vĩnh Thanh muốn tiến lên đi tróc yêu, Diệp Thiếu Dương một tay giữ chặt hắn, lắc đầu nói: “Hiện tại không phải lúc để người thể hiện, nhìn đi.”

Hai người dùng ống tay áo ôm mũi, nhìn lại phía dưới.

Những người bị tà vật cắn, không qua bao lâu đều biến thành yêu quái, hoặc là biến thành hủ thi, quỷ hồn ly thể, hoặc là ngay cả hủ thì cũng không có, trực tiếp hóa thành máu mủ tan đi, bóng người nhẹ nhàng mà đứng, hình thái khác nhau -- bọn họ đều là tà linh.

Quỷ, yêu, tà linh, đều có.

Rất nhanh, những tà linh cùng quỷ hồn đó cũng gia nhập trận chiến đấu này -- phải nói là phá hư, bắt đầu không ngừng đả thương người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui