Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương dán bùa ở lối ra, triệu tập các đồng bạn nhỏ canh giữ ở hai bên lối ra, đem toàn bộ mọi người dẫn đường đứng thẳng trong mộ thất thật lớn, các sinh linh đó trên cơ bản cũng đều rất nghe lời.

Chờ toàn bộ sinh linh đều đi ra, khe hở hư không cũng dần đóng lại. Cổ mộ vẫn là cổ mộ, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Đoàn người hoan hô nhảy nhót, mỗi người đều thân thiết cảm nhận được một loại vui sướng sống sót sau tai nạn, cuồng hoan một hồi lâu.

Chung Quỳ bảo mọi người an tĩnh lại, lấy ra hồ lô rượu, nhổ xuống nút lọ, bảo toàn bộ quỷ hồn đều đi vào -- mặc kệ trước kia là chính tu hay tà tụ, hay là bị người của pháp thuật công hội giết sau đó nhét vào không gian hư ảo kia, tóm lại chỉ cần là đã chết, đều phải theo hắn cùng đi âm ty, điểm ấy không có tình cảm gì phải giảng.

Huống chi đối mặt là Chung Quỳ chúa tể trong quỷ này, các quỷ hồn đó đành phải nói lời từ biệt với đoàn người Diệp Thiếu Dương, chui vào trong hồ lô của lão, nơi đó cũng là một không gian độc lập mở ra, quỷ hồn nhiều nữa cũng chứa được.

Chờ các quỷ hồn đó đi rồi, còn lại đều là yêu hoặc là tà linh.

Chung Quỳ kiểm tra một phen, lại bắt mấy quỷ hồn tránh ở trong đám người, nhét vào trong hồ lô, xác định không còn nữa, lại từ bên cạnh Cu Diện Miêu đám người kia đi qua.

Đám người Cửu Diện Miêu nhất thời khẩn trương hẳn lên.

“Chung đại sĩ, ta nơi này sẽ không cất giấu quỷ hồn, Thái m sơn ta, quỷ hồn bình thường cũng chướng mắt.”

Chung Quỳ đi về phía bên người ả. Cửu Diện Miêu lập tức khẩn trương lui về phía sau, làm sẵn chuẩn bị ra tay.

Chung Quỳ lại hạ giọng nói: “Ngươi mau cút cho ta, đến từ đầu thì đi chỗ đó, ngươi nếu hướng hắn lộ ra một chữ, ta lập tức chém ngươi!”

Cửu Diện Miếu hơi kinh ngạc, lập tức hiểu ý, vụng trộm nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Nói rồi đó.”

Diệp Thiếu Dương đang kiểm kê các bạn nhỏ của mình, cũng chưa phát giác động tác của bọn họ, Chung Quỳ đi đến chỗ lối ra cổ mộ, xé linh phù Diệp Thiếu Dương dán, nói: “Tiểu thiên sư, các vị, ta đi đây!”

“A, ngươi bây giờ đã đi rồi?” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, Chung Quỳ đã đi ra bên ngoài. Cửu Diên Miêu cũng mang theo các thủ hạ đi theo chuồn ra, chờ Diệp Thiếu Dương nghĩ đến còn có vấn đề muốn hỏi ả, bọn họ đã đi rồi.

Diệp Thiếu Dương hiểu bọn họ là cố ý né tránh mình, nhưng người đã đi rồi cũng không có cách nào

ca.

Cẩn thận suy nghĩ, bọn họ vội rời khỏi như vậy cũng là đúng, bọn họ dù sao cũng là người của Thái m sơn, cùng mình còn có âm ty đều không đội trời chung, trước là vì đối phó Tinh Nguyệt Nô, bị ép kết minh, nay trở lại nhân gian, hai bên tự nhiên khôi phục quan hệ bình thường-- chính tà bất lưỡng lập, bọn họ nếu tiếp tục lưu lại, thật ra rất xấu hổ.

Muốn nói thực đánh, vừa rồi còn là đồng đội kề vai chiến đấu, thật sự có chút không hạ thủ được.

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng bình thường trở lại, về phần Cửu Diện Miêu chưa nói ra miệngbí mật kia... Chung Quỳ nghĩ đến cũng biết, mình quay về có thể một mình đi tìm hắn hỏi thăm, hoặc là Thôi phủ quân, Từ Văn Trường cũng biết, cũng có thể tìm bọn họ hỏi trước một chút...

Chung Quỳ đem quỷ hồn mang hết đi, còn có đám người đó của Thái m sơn, nhân số thoạt nhìn ít đi rất nhiều, nhưng kẻ còn lại vẫn đem mộ thất to bằng rạp hát này đúng đầy, mỗi người đều đang nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Các ngươi... Không phải yêu thì là tà linh, các ngươi trước kia là ở nhân gian tu hành phải không, vậy các ngươi bây giờ có thể đi rồi.Nhớ kỹ, nhất định phải đi chính đạo, tuyệt đối đừng đi tà tu, bằng không tương lại bị ta gặp được, tuyệt không tha các ngươi!”

Có số rất ít tà vật bái tạ, sau đó rời khỏi cổ mộ.

Nhưng tuyệt đại đa số tà vật đều đúng không nhúc nhích, trông mong nhìn hắn.

“Các ngươi...Sao không đi?”

Có mấy tà vật nhìn nhìn nhau, đi đến trước đội ngũ, quỳ một gối xuống đất, quỳ gối ở trước mặt Diệp Thiếu Dương. “Diệp thiên sư, có thể quen biết với ngài, còn có các vị tiền trưởng, thật sự là một hồi duyên phận. Lần này may có các vị cứu, chúng ta mới có thể thoát ly bể khổ, lúc trước chúng ta xâu chuỗi với nhau một phen, chúng ta quyết định tùy tùng Diệp thiền sư, lên núi đao xuống biển lửa!”.

Tùy tùng mình...

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời có chút ngẩn ra, khó xử gãi đầu. “Cái này... Không thích hợp đâu, ta người này bình thường rất lười, không có tố chất làm lãnh đạo, với lại ta cũng không tính làm việc lớn gì cả, các ngươi đi theo ta, thật sự không có việc gì để làm...”

Nhưng đám tà linh này nhiệt huyết dâng trào, khuyên như thế nào cũng vô dụng, lúc này Lâm Tam Sinh tiến lên, hỏi có ai nguyện ý theo mình tới Không Giới, gia nhập liên quân không.

Đầu tiên là nói rất nhiều chính sách, ví dụ mình vừa kéo đội ngũ, bây giờ chính là lúc dùng người, đặc biệt dễ dàng tiến công lập nghiệp.

“Còn có chính là: liên quan Không Giới chúng ta, cũng là một bộ phận của Liên Minh Bắt Quỷ, phục dịch cho liên quân, chẳng khác nào là tùy tùng Diệp Thiếu Dương, các ngươi cân nhắc một phen, đồng ý đi thì giơ tay.”

Đoàn người nhìn nhau một hồi, lập tức có không ít người giơ tay, đại khái có hơn phân nửa.

Tiểu Mã lúc này nhảy ra nói: “Này này, còn có Phong Chi Cốc chúng ta, cũng là tổ chức anh em, đồng ý gia nhập Phong Chi Cốc, theo ta đi xử lý Thái m sơn đến bên này của ta, không bảo đảm thế nào, chỗ tốt duy nhất chính là không quy củ, không quy củ biết không, muốn làm như thế nào cũng được, đánh nhau, lừa đảo, vào nhà cướp của khắp nơi, dù sao mục đích chính là muốn đi ngang ở Quỷ Vực..”

Một đoạn lí do cực kích động của Tiểu Mã, cũng đã động không ít người, có một đám người đứng ở bên kia của hắn.

“Vậy tôi đi đây, tôi ở đây đã lâu, bên kia còn có không ít việc quan chờ tôi đi xử lý.Thiếu Dương, cậu khi nào đi gặp Đạo Phong?”

“Chờ tôi dàn xếp trước một phen, rồi lập tức qua.”

“Được, vậy ta đi trước một bước, đến lúc đó nói sau.” Lâm Tam Sinh lại nói lời từ biệt vớibọn Tiểu Thanh Tiểu Bạch, sau đó lấy ra Thiên Địa Quy Xích, sau đó lấy ra một cây bút pháp quan, ở trên vách đá bắt đầu bôi vẽ. Trên bút pháp quan có thuốc màu đỏ, bị hắn vẽ ra một đồ án tương tự khung vuông, bốn phía lại vẽ vài đạo phù văn, ở bên trong ngạch một điểm nhẹ nhàng, khung vuông giống như cửa sổ bị đẩy ra, ở giữa tối đen như mực, giống như là một cái cửa gió, đem không khí phụ cận hút hết vào.

“Lợi hại nha, như bút thần Mã Lương!” Tiểu Mã thò đầu quaquan sát.

“Đi đây!” Lâm Tam Sinh hưởng đoàn người ôm quyền, gọi các tùy tùng kia chui vào trong khe hở hư không, cuối cùng bản thân lại chui vào.

Đám người Diệp Thiếu Dương, mang theo người còn lại đi ra khỏi cổ mộ, từ trong khe hở thân núi chui ra.

Ánh mặt trời hắt xuống, mắt có chút không thích ứng, nhưng đám người Diệp Thiếu Dương đều ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn mặt trời.

Đã lâu không thấy mặt trời, loại cảm giác này... Thực con mẹ nó sướng mà.

Ngô Gia Vĩ cảm khái nói: “Thật kỳ quái, có vài thứ, người mỗi ngày đều nhìn thấy, cũng không cảm thấy gì, một khi rất nhiều ngày không thấy được, mới biết được nó trân quý bao nhiêu...”

“Cậu thế mà có thể nói ra lời có triết lý như vậy, tôi rất chấn động!” Tiểu Mã dựng thẳng ngón tay cái.

Đoàn người đều dang đôi tay, tham lam phơi nắng, há mồm hít khí. Phóng mắt nhìn lại, hoang sơn dã lĩnh, cũng không có phong cảnh gì, nhưng ở trong mắt đám người Diệp Thiếu Dương lại là tốt đẹp như vậy, trong không khí còn mang theo mùi bùn đất cùng mùi cỏ cây. Mặc kệ nói như thế nào đây mới là nhân gian thật sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui