Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Chuyện này ta đã sớm nghĩ tới, có thể hắn tìm được chìa khóa, mở cửa đi vào, sau khi quay ra lại khóa kỹ, với thân phận cán bộ Hội Học Sinh của hắn, có khả năng làm được chuyện này.

Cũng có một loại khả năng là hắn phá cửa hoặc cạy khóa mà vào, sau khi đi khỏi, có người phát hiện cửa phòng bị phá, tới tu sửa lại.”

“Có người…… Ngươi muốn nói, là người trong trường sao?”

Vẻ mặt Tạ Vũ Tình trở nên ngưng trọng.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “ Trong tòa nhà dĩ nhiên tồn tại thi sào, hơn nữa cửa còn bị khóa, cô cảm thấy, nhà trường có thể nào không biết chuyện này sao?”

Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu, nói: “May mà ta đã ghi hình được một một bộ phận, quay về có thể chất vấn hiệu trưởng, khiến hắn không còn cách nào chống chế.”

Từ phòng giải phẫu đi ra, hai người một lần nữa quay lại lầu hai, đi vào một gian phòng sáng sủa hơn, Diệp Thiếu Dương xốc ống quần ướt đẫm, nhìn xuống phía dưới, thấy da của mình đã bị sưng đỏ, nổi lên rất nhiều vết phồng rộp, lại bị Huyết thi lột da túm chặt cổ chân, để lại vài vết thương.

Tạ Vũ Tình cả kinh nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ngứa, ngứa đến khó chịu.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi hai bên đùi, thiên sư huyết có công dụng miễn dịch đối với tà khí, nên dù bị cương thi đả thương cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn cũng là con người, da thịt bị ngâm trong dung dịch formalin, cũng sinh ra dị ứng.

Hai người nhảy từ trên cửa sổ xuống, cũng không làm chuyện gì nữa, nhanh chóng rời khỏi trường học, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một nhà khách, đương nhiên là mở ra để phục vụ sinh viên, Diệp Thiếu Dương lập tức đi vào thuê một phòng, lao ngay vào nhà tắm, Tạ Vũ Tình nghĩ trang phục của hắn không sài được nữa, lát nữa không có gì để mặc, vì thế ra ngoài mua cho hắn bộ quần áo.

Trong nhà tắm nhà khách, vòi hoa sen được đặt ở góc phòng vệ sinh, sau khi cởi quần áo để bên ngoài, Diệp Thiếu Dương kéo mành che, dùng nước ấm không ngừng cọ rửa hai chân, cảm giác thật dễ chịu.

Nhưng thính giác cùng với năng lực chú ý của hắn đã vượt qua người thường, trong tiếng nước rào rào của vòi sen, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng động, tưởng Tạ Vũ Tình đã quay lại, nên không để ý, nhưng một lát sau, đột nhiên cảm giác được bên người dường như có gió lưu động, trong lòng khẽ động, nghĩ thầm không phải là Tạ Vũ Tình sao? nàng biết mình đang tắm rửa, tiến vào đây làm gì? Vì thế dùng tay vén một góc mành che, nhìn ra bên ngoài, lập tức giật mình sửng sốt: Trong phòng vệ sinh có hai nam nhân đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, một cái tên đang ngồi xổm trên mặt đất, tìm kiếm trong đống quần áo mình vừa cởi ra, tên còn lại dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn chăm chú xuống mặt đất.

Vừa nhìn bọn họ, thì trong nháy mắt Diệp Thiếu Dương đã nghĩ ngay tới đầu tiên là trộm cắp, định lao ra mà bắt bọn họ, đột nhiên nhớ ra mình không mặc quần áo, vì thế quay đầu lại, lấy nhanh trên giá một chiếc khăn tắm, quấn phần thân dưới, một bước lao khỏi phòng tắm, vừa muốn động thủ, đột nhiên cả người căng thẳng, đứng sững lại: Một họng súng đen ngòm, đang giơ về phía hắn.

Tên đang đứng trước cửa phòng tắm, giơ súng lục, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mình, khi nhìn qua ánh mắt của hắn, thì Diệp Thiếu Dương đã hiểu ra: gia hỏa này không phải hù dọa, mà muốn nổ súng thật.

“Chúng ta là nghe lệnh mà đến, tìm một thứ, không định giết người, tốt nhất ngươi đừng có cử động.”

Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Diệp Thiếu Dương không động đậy, hắn tuy rằng là thiên sư, nhưng thân thể cũng là máu thịt bình thường, không thể nào mà ngăn được viên đạn, nhưng cái quan trọng chính là: hiện tại bản thân trân truồng cả người, muốn vũ khí không có vũ khí, muốn đồng tiền không có đồng tiền, đến một cơ hội phản kích bất ngờ cũng chẳng có.

“Các ngươi là ai, tới đây tìm gì?”

Diệp Thiếu Dương vừa hỏi, vừa suy tính kế sách trong đầu.

Tên cầm súng không trả lời, tên ngồi xổm dưới đất tiếp tục lại nhanh tay tìm kiếm trong mớ quần áo, rốt cuộc lấy ra quyển notebook bìa xanh, lật lật, rồi nhét vào túi của mình.

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, thì ra, bọn chúng vì cái này mà tới! Lấy được notebook, gia hỏa này lập tức đứng dậy, chạy ra bên ngoài cửa, tên nam nhân cầm súng yểm hộ phia sau, chờ cho đồng bọn ra khỏi cửa, cầm súng lục, chậm rãi lui về phía sau, ra khỏi cửa liền đóng sầm cửa lại, tiếp đó chỉ nghe được tiếng bước chân vội vàng chạy đi.

“Má nó!”

Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, một bước vọt nhanh ra phòng ngủ, cầm lấy chiếc đai lưng lúc trước cởi ra đặt trên giường, lấy ra một nắm tiền Ngũ Đế, phi thân ra cửa, chạy như bay về hướng cầu thang thoát hiểm.

Hắn tin chắc đối phương nhất định sẽ chọn đi thang lầu, mà không dùng thang máy.

Vừa tới cửa thang lầu, lập tức nghe được một chuỗi tiếng bước chân, dồn dập chạy xuống lầu.

Diệp Thiếu Dương biết rõ là đuổi không kịp rồi, ngẩng đầu nhìn thang lầu có một cửa sổ nhỏ, cao gần ba mét, lập tức nhảy người vọt lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới lầu, cửa sổ đối diện phía dưới, có một mái hiên thò ra.

Đây là tầng năm, hắn không ngốc đến nỗi tự mình nhảy xuống, ghé vào trên cửa sổ đợi một lúc, quả nhiên nhìn thấy hai tên đeo khẩu trang che mặt kia, chạy ra từ mái hiên, tay phải lập tức cầm một đồng Ngũ Đế, dùng lực ném về phía một trong hai tên, trúng giữa bả vai.

Người nọ thân thể chao đảo một chút, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc Diệp Thiếu Dương đánh tiếp đồng tiền Ngũ Đế Tiền thứ hai, cắt qua mặt hắn hai tên này phản ứng cực nhanh, lập tức tăng tốc cao chạy xa bay.

Diệp Thiếu Dương nhìn bọn chúng chạy tới góc đường, rồi biến mất trong dòng người.

Nghĩ nghĩ rồi chạy nhanh xuống lầu, thấy trên mặt đất còn lưu vết máu, muốn tìm lá linh phù ra thấm máu, đưa tay sờ bên hông, chợt nhớ ra trên người mình chỉ quấn độc chiếc khăn tắm, đành phải cúi xuống nhặt đồng tiền Ngũ Đế còn dính máu của tên kia.

Vừa trở lại phòng, Diệp Thiếu Dương lập tức lấy từ ba lô ra mấy pháp khí, đang muốn làm phép, thì Tạ Vũ Tình vác mấy túi to quay về.

Diệp Thiếu Dương vừa thấy nàng, thì lập tức thuật lại tình huống vừa xảy ra, Tạ Vũ Tình nghe xong liền hoảng sợ, nhanh chóng gọi điện cho Lưu Ngân Thuỷ, nhờ hắn sử dụng thủ đoạn trinh sát, giúp mình điều tra, sau đó muốn đi kiểm tra camera theo dõi của nhà khách.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: “Hai gia hỏa kia đều dùng khẩu trang che mặt, xem lại băng ghi hình cũng không có manh mối gì, để ta đem một tên bắt lại đây, rồi thẩm vấn một chút sẽ biết.”

Tạ Vũ Tình nghe vậy kinh hãi, “Bắt tới đây, làm sao mà bắt?”

“Dùng Mao Sơn huyết quy thuật.”

Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra một chiếc la bàn, đặt xuống mặt đất, xung quanh dán tám lá linh phù, dùng bút chu sa vẽ vài nét lên từng tấm một, sau đó đặt đồng tiền Ngũ Đế có dính máu kia ở chính giữa la bàn, tìm kiếm một hồi trong ba lô, không tìm được đồ vật muốn tìm, ngẩng đầu hỏi Tạ Vũ Tình: “Ở chỗ nào có loại đĩa sứ? Chính là loại đĩa nhỏ dùng khi ăn cơm đó.”

Tạ Vũ Tình nghĩ một hồi, nói: “Ta đi hỏi người phục vụ, chắc là có.”

“Mượn hai cái!”

Tạ Vũ Tình ra ngoài, lát sau đã quay lại, cầm theo hai cái đĩa, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cắt đầu ngón tay, lần lượt viết xuống hai chữ “Thân”

và “Vị”

vào đáy đĩa, sau đó đặt chữ “Vị”

ở góc đông bắc của la bàn, nhỏ vào bên trong một ít giao du, cầm hai sợi tơ hồng, xoa lại thành một, cho vào trong dầu, châm lửa đốt, thành một ngọn trường minh đăng, mặt khác, lật úp một đồng tiền Ngũ Đế, dán đè ở giữa một lá linh phù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui