Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Cho dù là cô ấy có tiền đi nữa, thì cũng không thể nào mà tặng không một cái nhà cho ngươi, cái này ngươi phải hiểu, cứu cấp không cứu nghèo”

Tiểu Mã nhíu mày nói: “Huynh đệ của ngươi là loại người này sao, ta chỉ muốn tìm cha mẹ mượn chút tiền, đem thanh toán đợt đầu trước, sau đó tự mình từ từ trả, cho nên mới nhờ ngươi nói với Tiểu Như một chút, có thể hay không là chiếu khấu rẻ cho ta một ít……”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Cái này thì được, đợi lát nữa gặp cô ấy ta sẽ nói giúp ngươi, không thành vấn đề, ngươi thực rất có bản lĩnh đó, không có lấy tiền của cha mẹ.

Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Hắc hắc, ngươi cũng thấy ta không tồi chứ, đến lúc đó vạn nhất tiền đóng đợt đầu không đủ, ngươi cho ta mượn mấy vạn nha?”

Diệp Thiếu Dương khóc không ra nước mắt, lòng vòng nửa ngày, vẫn không thoát khỏi cái này.

Đợi một hồi, Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, nói đã hẹn được Ngô Nhạc Ý, nhà ông ta ở vùng ngoại thành Cương Thành, khá xa, bảo Diệp Thiếu Dương tới trước giao lộ cao tốc đi ra ngoại thành, chờ mình lái xe qua đó, đón hắn cùng nhau tới đó.

Tiểu Mã muốn ở lại trường học chờ Vương Bình, vì thế hai người tách ra.

Trước khi chia tay, Tiểu Mã còn dặn dò, bảo hắn chớ quên giúp mình chuyện đó.

Diệp Thiếu Dương bắt xe taxi, đi tới chỗ Chu Tĩnh Như giao lộ cao tốc đã nhắc tới trong điện thoại, đợi chưa đến hai mươi phút, đã thấy Chu Tĩnh Như lái chiếc Cayenne màu đỏ tới, đón Diệp Thiếu Dương lên xe, đi thẳng đến nhà Ngô Nhạc Ý.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở ghế lái phụ, hứng thú mà nhìn trang phục của Chu Tĩnh Như: Váy dài màu đen, tóc buộc cao, trang điểm nhẹ.

“Nhìn cái gì?”

Chu Tĩnh Như cười nói.

“Xem cô trang điểm hôm nay có chút nhẹ nhàng hiền thục chứ sao.”

Diệp Thiếu Dương cười nói.

“Vì phải đi bái phỏng trưởng bối, nhất thiết phải chú ý một chút, Ngô Nhạc Ý không phải người bình thường, có thể đồng ý gặp ta, đó là đã nể mặt cha ta lắm rồi.”

Chu Tĩnh Như liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Ta đã nói thật với cha, chuyến này có khả năng đắc tội Lão gia tử họ Ngô, cha ta không hề do dự đã đồng ý giúp, huynh có biết vì sao không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Bởi cha ta cảm thấy việc huynh làm là đúng, chuyện này rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là……”

Chu Tĩnh Như cười cười, “Người nhờ giúp đỡ chính là huynh, đổi lại là người khác, cha tuyệt đối sẽ không hỗ trợ.”

Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói như vậy, lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương, vừa mừng lại vừa lo), liên tục gật đầu, “Cảm tạ lão gia tử nhà cô, nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ.”

Chu Tĩnh Như giận dỗi liếc hắn một cái, “Ai cần huynh nhớ nhân tình, cha ta đã không coi huynh là người ngoài mà.”

“Ách……”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, những lời này có ý tứ gì đây? “Còn chuyện kia, cô đi bái phỏng Ngô Nhạc Ý, muốn đưa chút lễ vật gì đó sao?”

“Đương nhiên, ai lại đi bái phỏng mà không mang theo lễ vật để tặng.

Trong điện thoại cha có nói với ông ta, ta sẽ đưa một người có thư pháp mới lạ đến gặp mặt, đem huynh thổi tận lên mây.”

Chu Tĩnh Như cười cười, “Đến lúc đó huynh phải thể hiện cho tốt đó, viết cho ông ta một bức tranh chữ, coi như là lễ vật.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, dù sao mình cũng là chồn cắp gà chúc tết, không có hảo tâm gì, đến lúc đó hành sự cứ tùy theo hoàn cảnh.

Trên đường đi, Diệp Thiếu Dương nói qua một lần kết quả điều tra của mình với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như cả kinh nói không nên lời.

Ô tô chạy đến vùng ngoại thành, rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên là hai hàng cây ngô đồng to lớn của nước Pháp, cành lá xum xuê, tầng tầng lớp lớp, che lấp ánh mặt trời, tuy phong cảnh không tệ, nhưng làm cho người ta có một cảm giác tức mắt, cảm giác được áp lực.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng phía cuối con đường sẽ là một tòa lâu đài kiến trúc khổng lồ, kết quả lại là một khu nhà được làm bằng trúc, tạo hình rất độc đáo, gian chính là một toà nhà ba tầng làm bằng trúc thật lớn.

Diệp Thiếu Dương tưởng trên đời không thể những cây trúc to lớn đến như vậy, vô số thân cây ghép lại bên nhau, kết thành mái nhà với vách tường, kỹ thuật này chỉ nghĩ thôi cũng biết là khó đến mức nào.

Dù sao Diệp Thiếu Dương cũng tin, mình đã từng thấy qua ở nơi khác kiến trúc còn ghê gớm hơn nhiều.

Toàn bộ tường vây cùng cổng vào đều làm bằng cây trúc.

Có một dòng suối, chậm rãi chảy ra bên ngoài trang viên, hình thành một đầm nước, ở giữa có một guồng xe nước rất lớn, được nước suối đổ vào chuyển động không ngừng.

“Thế nào, có ý tứ gì?”

Chu Tĩnh Như chỉ vào guồng nước, nói.

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười, “Chúng ta thực không tới sai chỗ, lão già này thực tin vào phong thủy.”

“Thật? Sao huynh biết được?”

Chu Tĩnh Như ngạc nhiên.

Lúc này xe đã đi tới trước cửa khu nhà, Diệp Thiếu Dương bảo nàng xuống xe trước, lát nữa quay về sẽ nói.

Hai người mới vừa xuống xe, một ông già mở cánh cổng ra, cũng không nói nhiều, đưa tay tỏ ý xin mời, rồi dẫn bọn họ vào trong.

Chu Tĩnh Như liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã hiểu ánh mắt nàng có ý tứ gì, bảo mình không cần sợ hãi, liền gật đầu, theo phía sau đi vào.

Một đường đi thẳng tới nhà chính, ông già kia gõ ba cái vào cánh cửa, sau đó đối hai người cười gật đầu,rồi lui xuống.

Cửa chính mở ra, một nam tử mặc đồ tây màu đen ra mở cửa, nhìn thấy Chu Tĩnh Như, mặt lập tức tươi cười: “Tiểu Như muội muội.”

“Từ Quân ca,”

Chu Tĩnh Như cùng hắn bắt tay một chút, quay đầu lại giới thiệu với Diệp Thiếu Dương: “Vị này chính là tiểu thiếu gia nhà họ Ngô, Ngô Từ Quân.

Còn đây chính là bạn của cha ta, cũng là hảo bằng hữu của ta, Diệp Thiếu Dương, là tân tú thư pháp, nghe nói lão gia tử ở đây có không ít thi học chân chính, muốn tới bái phỏng tham quan một chút.”

Ngô Từ Quân rất lịch sự đưa tay về phía Diệp Thiếu Dương, “Chu thúc thúc trong điện thoại đã khen ngợi ngươi rất nhiều, Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, thật khó lường.”

Diệp Thiếu Dương đưa tay bắt tay hắn một chút, âm thầm nhíu mày, Ngô Từ Quân đã vội buông tay ra, đứng sang một bên dùng tay ra hiệu mời bọn họ vào, sau đó cùng Chu Tĩnh Như hàn huyên nói chuyện.

Diệp Thiếu Dương âm thầm đánh giá hắn, gia hỏa này ngoại hình không tồi, nhìn qua chừng hai mươi mấy tuổi, rất soái, khí chất thuần thục nội liễm, nhưng mà Diệp Thiếu Dương lại cảm giác từ trên người hắn có chút gì đó không giống người bình thường.

Bởi vì là trúc lâu, nên đại sảnh bên trong, trang trí tương đối đơn giản, có một cảm giác nguyên sơ, vật dụng cũng đều làm bằng trúc hay chế tác bằng gỗ, tạo hình vô cùng thanh nhã, tuyệt đối không thể so với mấy thứ đồ tiện nghi bằng kim loại.

Trên tường, tứ phía treo đầy tranh chữ, lớn nhỏ đan xen nhau, rất có trình tự, cũng không có cảm giác lộn xộn.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tranh điểm nhẹ nhàng đi tới pha trà, trà cụ cũng đều làm bằng gỗ, Ngô Từ Quân ngồi xuống, tiếp chuyện đúng lễ nghĩa hai người một hồi, rồi xin phép đứng dậy, ra sau tấm bình phong, theo cầu thang gỗ lên lầu, đi mời lão gia tử.

Diệp Thiếu Dương thừa dịp không có ai, định nhắc nhở Chu Tĩnh Như cái gì, Chu Tĩnh Như dùng chân đá nhẹ vào hắn một cái, rồi tiếp tục uống trà.

Đợi vài phút, trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân, một lão già mặc trường bào màu vàng, được Ngô Từ Quân dìu xuống, Chu Tĩnh Như lập tức đứng dậy, chào hỏi: “Ngô đại bá!”

Người tới chính là Ngô Nhạc Ý! Diệp Thiếu Dương quan sát ông ta, lão giả này dáng người gầy nhưng rắn chắc, tóc bạc trắng, nhưng da dẻ hồng hào, nhìn qua chưa tới 60 tuổi, eo lưng thẳng, Diệp Thiếu Dương vừa thấy đã nhận ra, ông ta chính người mình đã thấy trong ảo cảnh cũng như trên ảnh chụp, Ngô Nhạc Ý.

Đây là hung phạm ở sau màn, người mà ba mươi năm trước bức bách bốn mươi chín người phải tự sát.

Cứ cho dù xuất phát điểm của ông ta, có lẽ là tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui