Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Lấy từ ba lô ra một túi vôi sống, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc, yêu thi dù sao cũng là thi, vôi sống tuy không giết được bọn chúng, nhưng có thể cản trở được bước tiến chút nó một ít.

Diệp Thiếu Dương xoay người đối mặt với hai người giấy kia, lấy ra ống mực, nhanh chóng quấn tơ hồng lên tay trái, nhìn thì giống là quấn lên toàn bộ tay, nhưng thực tế vị trí mỗi vòng đều có chủ ý trong đó.

Sau khi quấn xong, Diệp Thiếu Dương đưa tay phải sờ vào đai lưng, kiểm tra lại mấy pháp khí, chuẩn bị cho tốt.

Người giấy kia cũng từ đối diện đi đến cách đó không xa, bóng người chóp nhoáng, giao nhau mà phi hành, lúc thì Đồng nam phía trước, lúc lại là Đồng nữ, tốc độ cực nhanh, thay đổi thất thường, khiến người hoa cả mắt.

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chăm chú theo dõi biến hóa, qua trái qua phải, mặt lộ vẻ kinh hãi.

Trong nháy mắt, hai thân ảnh đã tới ngay trước mặt, trùng điệp đứng bên nhau, hai tay mang theo một cỗ tà khí cường đại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương vội nâng tay phải lên, bấm pháp quyết đánh trả lại đó.

“Hí hí……”

bóng người đối diện bỗng dừng lại, hai người giấy bất ngờ tách ra, Diệp Thiếu Dương đánh ra thất bại, hai người giấy chia sang hai bên, một lần nữa lao tới công kích.

Diệp Thiếu Dương vội vàng lui về phía sau một bước, đánh về phía người giấy bên trái.

Hai bóng người lại lóe lên, không ngừng biến ảo, nắm tay nhau tiến công, Diệp Thiếu Dương vô cùng chật vật, cố tìm cách ứng phó.

“Nương Nương còn nói ngươi là Thiên sư, hì hì, mà chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao!”

“Nghiệt chướng, có dám hiện thân đấu một trận hay không!”

Diệp Thiếu Dương giận điên lên, ngắm chuẩn một con, tay phải ba ngón chụm lại thành thủ thế độc môn Hoa Sơn, vỗ mạnh vào một con người giấy.

Người giấy há to mồm hút khí, một luồng tà khí hình thành vòng xoáy,nâng lên tay trái của Diệp Thiếu Dương, hai vai hắn đồng thời cảm thấy trầm xuống.

“Hì hì, Thiên sư tới đây mà bắt ta!”

Một tràng cười quỷ dị vang lên sau lưng hắn.

Quỷ đáp kiên! Một khi mình quay đầu lại, linh đăng trên vai sẽ tắt, chúng sẽ có thể nhập thân.

Diệp Thiếu Dương khóe miệng nở ra một cái mỉm cười, tay phải tóm lấy bàn tay đang để trên vai mình, chân đạp Khôi tinh, không ngừng tránh né đòn tấn công trước sau của hai con người giấy, tốc độ cũng nhanh hơn lúc trước đến hai cấp bậc.

Trong lúc tránh né, hai ngón tay phải của Diệp Thiếu Dương đồng thời kẹp lấy tay người giấy phía sau, dùng sức kéo mạnh, lôi đến phía trước, tay trái đưa ra, quấn một sợi tơ hồng vào tay người giấy.

“Qua đây cho ta!”

Tay trái dùng sức kéo tơ hồng, nhấc con người giấy lên trước người, năm ngón tay trái không ngừng tách ra rồi khép lại, tơ hồng vốn quấn rối loạn trên trên tay, bỗng chuyển động như con thoi, không ngừng quấn quanh thân thể người giấy.

Đây là Đồng nữ trong hai con người giấy.

Diệp Thiếu Dương vừa làm phép, vừa tránh né đòn công kích của Đồng nam, chưa đến mười giây, toàn thân Đồng nữ đã bị tơ hồng quấn lại, bị bao lại thành giống như bánh chưng, kêu rên rỉ trong đó, cố trốn thoát nhưng không được.

Đồng nam thoáng sửng sốt một chút, thấy cảnh như vậy, đâu còn tâm tư để huyễn hình, huy động hai tay, tà khí theo song chưởng tuôn trào, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương căn bản không muốn đối kháng với nó, kéo tơ tuyến, lôi Đồng nữ ra chắn trước mặt, coi như một cái lá chắn thịt.

Đồng nam phản ứng cũng cực nhanh, nháy mắt đã triệt hạ công kích, tung người bay lui về phía sau, mắng lớn: “Thiên sư ngươi đúng là đê tiện.”

“Đê tiện? Thế các ngươi không đê tiện sao, di hình hoán ảnh, tiền hậu giáp kích, bất quá ta cũng chỉ tương kế tựu kế mà thôi.”

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, trong lòng vô cùng đắc ý, nếu không phải mình giả vờ yếu thế, biểu hiện hoảng loạn, thì hai tà linh này cũng sẽ không cho là đã khống chế được cục diện, rồi dám cả gan dùng Quỷ đáp kiên để đối phó mình.

Tay phải lấy ra một đồng tiền Đúc mẫu, dùng linh phù cuốn lại, miệng lẩm bẩm niệm chú, linh phù bốc cháy thành Địa hỏa màu đỏ đậm, liền chuẩn bị nhét vào trong miệng Đồng nữ.

“Thiên sư!”

Đồng nam đột nhiên quỳ xuống, tà linh không khóc, cũng không có nước mắt, nhưng vẻ mặt nhìn qua vô cùng bi thương.

“Hai chúng ta tuy là tà linh, nhưng vẫn luôn sống trong cổ mộ, cũng chưa từng hại qua người nào, động thủ với Thiên sư, là vì tuân lệnh Nương Nương, cầu xin Thiên sư tha cho muội muội của ta, tiểu nhân nguyện ý chết thay!”

Đồng nữ đang bị tơ hồng trói lại cũng khóc lên, “Thiên sư cứ giết ta đi, xin hãy tha cho ca ca ta……”

Ca ca muội muội…… từ bao giờ tà linh cũng chơi trò này thế.

Đồng nam cầu xin một hồi, thấy vẻ mặt của hắn không đổi, cho rằng không được, đứng dậy nói: “Nếu Thiên sư thực sự muốn giết muội muội ta, thì xin cứ giết ta luôn đi, ta với muội muội đã bên nhau mấy trăm năm, nguyện được cùng chết!”

Diệp Thiếu Dương hơi nhíu mày, lại chơi trò tình thân sống chết à? Thở dài nói: “Nếu các ngươi là quỷ thì dễ làm, tà linh vô hồn, cũng không có biện pháp nào siêu độ.”

Đồng nam vừa nghe hắn nói vậy, con ngươi chuyển động, nói: “Chỉ cần Thiên sư không giết, huynh muội ta nguyện dẫn Thiên sư đi gặp Nương Nương, khuyên bà ấy buông tha các ngươi…...”

“Nương Nương?”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn hỏi cho rõ ràng, phía sau liền truyền đến tiếng la của Nhuế Lãnh Ngọc: “Ba phút, Diệp Thiếu Dương, ta không chịu được nữa rồi!”

Diệp Thiếu Dương vội quay đầu lại nhìn, Nhuế Lãnh Ngọc một tay cầm Tùng Văn Cổ Định Kiếm, một tay cầm súng Diệt hồn, không ngừng chém giết đám yêu thi chen chúc tới, tuy nhìn qua không có gì nguy hiểm, những đã là cực hạn.

Yêu thi mặt người quá nhiều, Nhuế Lãnh Ngọc vừa đánh vừa lui.

“Đám yêu thi đó, sao lại ở đây?”

Diệp Thiếu Dương hỏi Đồng nam, “Có phải cùng một bọn với các ngươi hay không?”

“Bọn chúng là vật dưới mộ, chẳng phải của ai, đến Nương Nương cũng vô pháp điều khiển, Thiên sư cứ kệ chúng, một lát sẽ tự lui thôi.”

“Tin các ngươi một lần.”

Diệp Thiếu Dương thả Đồng nữ xuống, chạy như bay đến bên người Nhuế Lãnh Ngọc, dùng Câu Hồn tác quất nát mấy con yêu thi, kéo cô lui về phía sau.

Tiếp theo rải một nắm đậu đồng, dùng pháp thuật “Tác đậu thành binh”

một kích giết chết vô số yêu thi, tạm thời ngăn cản thế tấn công, quay lại bên người Đồng nữ, nhấc cô ta lên vai, nói: “Đưa ta đi gặp Nương Nương của các ngươi.”

Đồng nam lập tức đi trước dẫn đường.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Đồng nữ trên vai Diệp Thiếu Dương, có chút sững sờ kinh ngạc, vừa đi vừa hỏi: “Có ý gì đây, huynh muốn thu bọn họ sao?”

“Sao có thể,”

lập tức kẻ lại đơn giản tình huống vừa nảy, có chút ngượng ngùng cười, “Có phải cô thấy ta có chút do dự không quyết đoán?”

“Ngươi nghĩ sao.”

Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, bất quá trong lòng lại thầm cảm thấy tán thưởng Diệp Thiếu Dương.

Thưởng phạt phân minh, lòng mang trắc ẩn, đây mới là Thiên sư nhân gian trong lòng nàng.

Theo mộ đạo mà chạy một đường như điên, tới một lối rẽ, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, dùng đèn trên đầu chiếu qua một lượt, đã không thấy bóng dáng đám yêu thi đâu nữa, lúc này mới thoáng yên tâm.

Bước chân cũng hơi chậm lại, Diệp Thiếu Dương quan sát bốn phía mộ đạo, cảm giác đã bị hư hại rất nhiều, không khí ẩm ướt âm lãnh, toát ra một cỗ quỷ khí cùng thi khí đậm đặc.

Không khỏi âm thầm nắm chặt Câu Hồn tác, dùng ánh mắt ra hiệu với Nhuế Lãnh Ngọc, bảo nàng phải cẩn thận đề phòng.

“Nương Nương của các ngươi, rốt cuộc là ai?”

Diệp Thiếu Dương hỏi Đồng nam.

“Nương Nương chính là Nương Nương, Thiên sư đừng hỏi nữa, đến rồi sẽ biết.”

Đồng nam cười cười.

Đi tới đi lui trong mộ đạo một hồi, đi qua thêm vài lối rẽ, Diệp Thiếu Dương âm thầm ghi nhớ lộ tuyến, dưới sự dẫn dắt của Đồng nam, cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước một cổng vòm cao lớn.

Phía sau cánh cửa là một không gian thật lớn, không biết có thứ gì đó phát ra ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt, chiếu sáng toàn bộ đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui