Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, Lăng Vũ Hiên vì bản thân mình, thật là không có gì là không dám làm, tuy Ngọc Thần Tử dùng quỷ hồn tế luyện ngoại đan, tuyệt đối đã sai, nhưng vì phủi sạch quan hệ, nói ra những lời này, thật đúng là không từ thủ đoạn nào.

Huống chi cái chết của Ngọc Thần Tử, cũng là vì hắn.

Nghĩ vậy, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên cảm thấy Ngọc Thần Tử có chút đáng thương.

May mà hồn phách Ngọc Thần Tử đã nhập Âm Ty, bằng không nghe được mấy lời này của Lăng Vũ Hiên, không biết sẽ có cảm giác gì? “Vì hàng yêu trừ ma, Lăng Vũ Hiên ta sẽ tiếp tục lưu lại, cùng mọi người kề vai chiến đấu, phong ấn Yêu Vương.”

Lăng Vũ Hiên xoay người, nhìn qua Diệp Thiếu Dương, “Chuyện hôm nay, ta sẽ ghi tạc trong lòng, ước đấu giữa hai ta, vẫn chưa kết thúc!”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lắc đầu.

“Lăng Vũ Hiên, ngươi căn bản không phải con người.”

“Nếu sư phụ ta đã hy sinh vì ta, bất kể ông ta tốt hay xấu, cho dù ông ta có giết sạch người trên thế giới này, thì vẫn là sư phụ ta, người khác có thể chửi ông ta, ngươi không thể!”

Đám người xung quanh nghe được mấy lời này, không khỏi dao động.

Lăng Vũ Hiên cắn chặt răng, vẻ mặt dữ tợn.

“Không bằng chấm dứt ngay lúc này đi.”

Diệp Thiếu Dương tiến lên phía trước một bước, nói.

Kẻ trước mắt này mới là chính là thủ phạm gây ra hết thảy tội lỗi, nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc đang hôn mê, Qua Qua bị trọng thương, một đoàn lửa giận trong lòng lại thiêu đốt dữ dội.

Trương Vô Sinh một bước vọt tới chắn giữa hai người, nhìn Diệp Thiếu Dương chắp tay nói: “Diệp sư điệt, bất luận thế nào hai người cũng không thể đánh tiếp.

Cái chết của Ngọc Thần Tử sư huynh đã là một tổn thất nghiêm trọng, hiện hai người các ngươi đều là trụ cột vững chắc, nếu có sơ xuất gì…… Xin hãy lấy đại cục làm trọng.”

Thích Tín Vô cùng mấy vị tông sư cũng bước tới khuyên can.

Lúc này, thi thể Ngọc Thần Tử cũng đã được thu thập xong, dùng một tấm vải đỏ bao lại, chuẩn bị mang đi.

Long Dương chân nhân nói: “Đừng mang đi vội, tuy theo quy củ của giới Pháp Thuật, đấu pháp mà chết, không có liên can tới người khác, nhưng giờ đã là xã hội pháp trị, có người chết, dù sao cũng phải báo cảnh sát.”

Thật là trùng hợp, từ xa đã truyền đến tiếng còi hú của cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát chạy đến trước cửa khách sạn.

Có mấy cảnh sát xuống xe, dẫn đầu là một người, lại chính là Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương lúc này cái mày đang cau mới giản ra, vốn tưởng cảnh sát tới sẽ có không ít phiền phức, thì ra là Tạ Vũ Tình, vậy mọi chuyện không có gì, nhưng mà là ai đã gọi cô tới đây? Trong lòng nghi ngờ xoay người nhìn lại, thấy Lão Quách đang nháy mắt ra hiệu với mình, lập tức minh bạch, nhất định lão tiểu tử này thấy Ngọc Thần Tử chết, sợ đối phương báo cảnh sát trước, nếu người tới là bộ phận khác, e sẽ bất lợi với mình, nên đã lén gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình.

“Huynh đúng là lão cáo già.”

Diệp Thiếu Dương nói khẽ với hắn.

“Ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ.”

Lão Quách bĩumôi.

Lăng Vũ Hiên thấy cảnh sát tới, không rõ ràng trong đó, dùng mắt ra hiệu cho một tên đệ tử Côn Luân Sơn, tiểu tử kia ngầm hiểu, lập tức tiến lên, nói với Tạ Vũ Tình: “Cảnh sát, có người chết!”

“Người chết đâu?”

Tiểu đạo sĩ dùng tay chỉ chỉ tấm vải đỏ bao xác Ngọc Thần Tử, rồi chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Hắn chính là hung thủ!”

Tạ Vũ Tình nhìn qua Diệp Thiếu Dương, đi tới bên hắn.

Đám người Lăng Vũ Hiên đang chờ giây phút Diệp Thiếu Dương bị còng tay bắt đi, kết quả hành động của Tạ Vũ Tình đã làm cho tất cả mở rộng tầm mắt: Cô đưa tay sờ mặt Diệp Thiếu Dương, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Ngươi không việc gì thì được rồi, lên xe trước đi, về rồi lại nói.”

Đám người Lăng Vũ Hiên vốn định trông cậy cảnh sát gây khó dễ Diệp Thiếu Dương, thấy cảnh tượng như vậy, hoàn toàn tuyệt vọng.

Tạ Vũ Tình đã tới, trận chiến với Lăng Vũ Hiên đương nhiên không thể tiếp tục.

Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn Lăng Vũ Hiên, đột nhiên làm một việc khiến người khác giật mình: Từ trong ba lô lấy ra Diệt Linh Đinh, rạch hai đường lên lòng bàn tay mình một dấu “X”

, máu tươi theo cổ tay chảy xuống.

“Thiếu Dương ngươi làm gì thế!”

Tạ Vũ Tình lập tức xông tới, vẻ mặt khẩn trương.

Người trong giang hồ quyết đấu, trước tiên phải lập sinh tử trạng, nếu pháp sư quyết tâm giết chết một người, sẽ rạch lòng bàn tay, tỏ rõ sự kiên quyết.

Diệp Thiếu Dương giơ bàn tay đẫm máu lên, nhìn Lăng Vũ Hiên, lạnh lùng nói: “Ta lấy Tam Thanh ra thề, nhất định sẽ giết ngươi, không chết không thôi!”

Lăng Vũ Hiên sắc mặt lạnh lùng, nâng tay trái lên, ngón trỏ tay phải xẹt qua lòng bàn tay, dùng móng rạch hai đường.

“Diệp Thiếu Dương, chờ đến khi trận chiến phong yêu kết thúc, ta sẽ giết ngươi!”

Diệp Thiếu Dương xoay người quay lại xe Lão Quách.

Tiểu Thanh Tiểu Bạch cùng Mỹ Hoa cũng lần lượt lên xe, không cần Diệp Thiếu Dương bảo, tự động hóa thành khói, chui vào Âm Dương Kính bên hông hắn.

Tiểu Mã hướng Lăng Vũ Hiên giơ ngón tay giữa, dùng khẩu hình mắng hắn một câu, rồi mới chịu lên xe.

Tạ Vũ Tình lưu lại mấy cảnh sát điều tra hiện trường, còn mình lái xe đi trước, tỏ ý đưa Diệp Thiếu Dương về điều tra, dù mọi chuyện thế nào, thì hắn cũng phải đi một chuyến.

Nhuế Lãnh Ngọc nằm ở băng ghế sau, Diệp Thiếu Dương ngồi ở bên cạnh, nắm cổ tay cô, dùng cương khí cảm giác, phát hiện trong cơ thể cô đích thực tràn ngập yêu khí, bất quá tâm mạch đã được phong toả, yêu khí chỉ lưu chuyển trong thân thể, không nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng không chờ trở về mới làm, Diệp Thiếu Dương liền vận công ép yêu khí ra khỏi cơ thể cô ngay trên xe, sau đó ôm cô vào lòng, hoá nước bùa cho cô uống.

Nhuế Lãnh Ngọc rốt cuộc cũng tỉnh lại, mở to mắt, thấy Diệp Thiếu Dương, thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Không việc gì chứ?”

“Không sao nữa.”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười để cô an tâm, “Cô bị bất tỉnh cái gì cũng không biết, thế sao lại biêt là không có chuyện gì?”

“Ta biết, ngươi nhất định sẽ đến cứu ta, nhìn thấy ngươi, ta biết mình không có việc gì nữa.”

Diệp Thiếu Dương nghe những lời này, cảm thấy tim mình sắp bị hòa tan, thuận miệng nói: “Đừng nói chút việc nhỏ này, cho dù cô có xuống Lục đạo luân hồi, ta cũng có thể đưa cô trở về.”

Lời vừa nói ra, bỗng trong lòng sinh ra một luồng hàn ý, một cảm giác thần bí ập vào người.

Lão Quách đang lái xe liền quay đầu, quát lớn: “Ngữ thông quỷ thần, đệ là Thiên sư, không nên nói bậy, cẩn thận ngôn từ!”

Diệp Thiếu Dương không dám tiếp tục nói bậy, vội ngồi trở lại.

Nhuế Lãnh Ngọc nghỉ một lát, ngồi dậy, hỏi Diệp Thiếu Dương sự việc đã xảy ra, Diệp Thiếu Dương kể lại một lần, Nhuế Lãnh Ngọc nghe nói Ngọc Thần Tử đã chết, giật mình một hồi lâu, không nói lời nào.

“Ngọc Thần Tử đã chết, ngươi cùng Lăng Vũ Hiên, thật là không chết không ngừng sao.”

“Trong mắt của ta, hắn là một người đã chết.”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói.

Sau đó hỏi cô sao lại bị yêu khí chui vào người, Nhuế Lãnh Ngọc kể lại đúng sự thật.

“Đầu tiên là ly rượu kia có vấn đề, lúc này nghĩ lại, hẳn là nó đã hạ một loại gì đó, Thất Vĩ Yêu Hồ tự mình ra tay, ta nhất thời sơ ý, nên không phát hiện ra.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Một con Thất Vĩ Yêu Hồ, lại thêm một con Hồ Tinh làm mồi để hấp dẫn, nhân lúc cô không đề phòng, hoàn toàn có thể chế trụ, sao còn muốn dùng rượu để làm gì?”

“Có thể là một cạm bẫy liên hoàn.”

Diệp Thiếu Dương ngẫm lại thấy cũng đúng, nếu Hồ Tinh ra tay, khẳng định sẽ vô cùng chu đáo hoàn hảo.

Cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu được lời Lăng Vũ Hiên đã nói trước đó, nện một quyền lên đùi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui