Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

“Không sai!”

Trương Vô Sinh thở dài, “Ở yêu kỳ đại trận ban nãy, chúng ta nên sớm nghĩ ra, yêu tinh tuy biết bày trận, nhưng sao có thể bố trí tinh diệu đến vậy, chỉ pháp sư nhân gian mới có thể làm được, hiển nhiên là có pháp sư nào đó đứng đằng sau, thao túng toàn bộ chuyện này.”

“Yêu nhân kia,có dám hiện thân đánh một trận hay không.....”

Tứ Bảo ngẩng đầu, cất giọng nói, thanh âm vang vọng vô cùng lớn.

Tiểu Mã cả kinh: “Có phải ngươi dùng Sư Tử Hống trong truyền thuyết Phật môn, cái chiêu mà Bao Tô Bà đối phó Hoả Vân Tà Thần hay không?”

“Bao Tô Bà là ai?”

Tứ Bảo khó hiểu hỏi, xem ra hắn chưa từng xem bộ phim này của Châu Tinh Trì rồi.

Tứ Bảo cũng chỉ tùy tiện kêu lên một tiếng, ý đồ làm đối thủ kinh hãi một chút, căn bản không mong chờ hồi âm, tuy nhiên hắn vừa dứt lời, một thanh âm đột nhiên vang lên: “Tùy duyên tùy phân xuất trần lâm.

Tự thủy như vân nhất phiến tâm.

Tâm tự bạch vân thường tự tại.

Ý như lưu thủy hướng đông tây……”

Thanh âm vang vọng, nhàn nhã, tựa hồ xuất phát từ miệng của một người thanh tu.

Đạo sĩ! Đây là một bài thơ kinh điển trong Đạo giáo, đương nhiên hoà thượng sẽ không niệm cái này.

Thanh âm này từ bốn phương tám hướng truyền đến, không thể xác định xuất phát từ hướng nào.

Diệp Thiếu Dương mở thiên nhãn, nhìn quanh trái phải, bỗng nhiên trông thấy một đạo nhân ảnh, từ nơi nào đó xuất hiện trong rừng cây, tung mình vọt lên, lập tức đuổi theo.

Tốc độ cực nhanh, không hề thua kém bất kỳ lệ quỷ đại yêu am hiểu bỏ trốn.

Chớp mắt đã xuyên qua rừng cây, khoảng cách với thân ảnh càng lúc càng gần, Diệp Thiếu Dương qua thiên nhãn đã nhìn thấu, thân ảnh kia đầu đội mũ vải, mặc đạo bào, một tay nắm chuông đồng, tay kia cầm Đào mộc kiếm.

“Diệp thiên sư, quả nhiên lợi hại, có chút phong thái của sư phụ ngươi!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, cương khí gián đoạn, rốt cuộc cũng chậm một bước, đạo sĩ kia khẽ rung chuông, một tay thu hồi mộc kiếm, tung ra một xấp tiền giấy hình người, sau khi rơi xuống đất, lập tức biến thành từng con người giấy, lượn lờ lao về phía Diệp Thiếu Dương.

Người giấy đương nhiên không phải đối thủ của Diệp Thiếu Dương, hắn vung lên Câu Hồn tác, chỉ dùng ba phần sức lực, đã đánh nát đám người giấy đó, xông lên phía trước, chẳng thấy bóng dáng đạo sĩ kia đâu.

Diệp Thiếu Dương biết cố đuổi theo cũng vô dụng, ngược lại dễ dàng bị đưa vào bẫy, đành quay trở về, giúp mọi người giải quyết đám Nhân Du Khô Lâu.

Vất vả lắm mới trảm sát hết ba đợt đầu lâu tấn công, bên giới Pháp Thuật cũng có mấy người bị thương, may được cứu chữa kịp thời, nếu không đã bị sát khí công tâm.

Đánh nhau liên tục mấy trận, mọi người đã mệt mỏi cả người, tuy nhiên vẫn không dám thả lỏng, cả đám nhìn ra bên ngoài, sợ còn có Nhân Du Khô Lâu hay thứ gì khác tấn công.

“Á!”

Một tiếng thét chói tai, từ giữa đoàn người phát ra.

Mọi người vội xoay người lại, dùng đèn pin chiếu qua, chỉ thấy một pháp sư nằm trên mặt đất, làn da nhanh chóng thối rữa, trước mắt bao nhiêu người, thân thể trong nháy mắt đã hóa thành một cũng nước đen, chưa đầy một phút, còn trơ khung xương.

Đến quần áo cũng bị ăn mòn hết, chỉ lưu lại một miếng thẻ bài, Diệp Thiếu Dương yên lặng nhặt lên.

Thảm cảnh như vậy, làm mọi người trong lòng chấn động, sau hồi lâu, Trương Vô Sinh cất tiếng, hỏi: “Các người có thấy, kẻ sát nhân đó đến từ hướng nào không?”

Mọi người lắc đầu, bọn họ đều chú ý đến việc xảy ra nơi xa, đâu ngờ phía sau lại có người bị giết, đến khi nghe thấy tiếng hét thảm, quay đầu lại nhìn, pháp sư kia đã bắt đầu thối rữa, thậm chí chết rồi cũng không biết là ai.

“Kinh hồn linh trên hồng tuyến không kêu lên, kẻ giết người không phải từ bên ngoài tới, mà ở ngay trong số chúng ta!”

Một lão ni cô lạnh lùng nói, bà ta chính là chưởng môn Phổ Đà Sơn Định Trần sư thái, bởi thần thông quảng đại, nên có danh hiệu, gọi là Đại Hoang Thần Ni.

Ni cô rất cẩn trọng lời nói, cho nên suốt dọc đường không hề lên tiếng, hiện giờ tình huống khẩn cấp, không thể không mở miệng.

Mọi người vừa nghe, lập tức khiếp sợ không thôi.

Trương Vô Sinh nói: “Không sai, quả nhiên hung thủ nằm trong số chúng ta.”

Mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau, có người còn lôi cả Bát quái bàn ra phân kim định vị, nhưng không thể lần ra manh mối.

“Không hề có quỷ yêu thi linh……”

Một đệ tử núi Võ Đang nói, “Chẳng lẽ đã hóa thân thành người, trà trộn trong đám chúng ta?”

Một câu nói này, khiến mọi người rơi vào khủng hoảng, ánh mắt tự động chuyển qua mặt người đang đứng cạnh mình, đầy vẻ khẩn trương.

“Cái này thì dễ, cứ đếm xem có bao nhiêu người, chẳng phải sẽ rõ sao.”

Có người kiến nghị.

Vì thế có người hỏi tổng cộng nhân số có bao nhiêu, kết quả…… cũng không ai biết.

Đúng lúc này, âm phong từ bốn phía nổi lên, lại có một đám Nhân Du Khô Lâu Đăng bay tới, lần này không chỉ riêng bọn chúng, mà còn cả mấy chục con Anh Nhi Thi Sát, lệ quỷ, cùng đám yêu tinh còn sót lại trong yêu kỳ trận trước đó: Thiềm thừ tinh đã chết, Thanh đằng tinh vẫn còn sống, dẫn theo một đám Hồ Tinh cùng chồn tinh, tấn công qua đây.

Trong lúc nhất thời âm phong gào thét, thi hống yêu minh, quỷ khốc sói hào, cảnh tượng hỗn loạn tới cực điểm.

“Không tốt, bọn chúng muốn trong ngoài giáp công!”

Trương Vô Sinh hét to lên.

Mọi người vừa nghe, lập tức minh bạch dụng tâm hiểm ác của đối phương: Nếu chỉ có nguy hiểm từ bên ngoài, mọi người đồng tâm hợp lực, với thực lực của mấy vị tông sư đại môn phái, cùng với Diệp Thiếu Dương, xem ra cũng có thể đánh một trận, nhưng trước mắt trong đội ngũ đang có ít nhất tên đang ẩn núp.

Nếu cứ như vậy, sẽ không ai dám toàn lực tiến công, bởi còn cảnh giác người đứng sau lưng mình, trước khi mọi chuyện được rõ ràng, ai cũng điều là hiềm nghi…… Trong lúc nguy cơ, Nhuế Lãnh Ngọc lớn tiếng nói: “Các môn phái, hãy lấy hết pháp khí của mình ra, trấn trụ bát phương lục hợp, tiếp theo xin mấy đại tông sư làm phép, chống đỡ một hồi, để bọn ta tìm ra kẻ đang ẩn trốn trong đội ngũ, sau đó lại tiếp tục giết địch!”

Muốn chống giặc ngoài trước tiên phải an nội, chỉ khi nào giải trừ được mối uy hiếp ở bên trong, mọi người mới có thể đoàn kết nhất trí đối địch.

“Đành phải vậy thôi!”

Trương Vô Sinh là người đầu tiên đồng ý, lấy trấn sơn chi bảo của Long Hổ Sơn Cửu Thiên Nguyên Thần Thước ra, cắm hướng chính Bắc.

Tiếp theo, Đại Hoang Thần Ni cũng đem chí bảo của Phổ Đà Sơn Ngọc Tịnh Bình đặt ở hướng Tây.

Chưởng môn Cửu Hoa Sơn Thích Tín Vô đem Cửu Long Thần Hoả Tráo để hướng chính Đông.

Thủ tịch đệ tử Nga Mi Sơn Chu Nhược Kỳ, đem Thiên Âm Kim Chung đặt hướng chính Nam.

Thủ tịch đệ tử Lạc Già Sơn Chu Phát Dương, cắm Kim Phổ Phiến tại hướng Tây Bắc.

Thủ tịch đệ tử Thanh Thành Sơn Hồ Trung, cắm Ngũ Hành Hoa Cái hướng Tây Nam.

Thủ tịch đệ tử Võ Đang Sơn Trương Đức Hùng, cắm Tiêu Dao Pháp Phiến hướng Đông Nam.

Hai huynh muội đến từ Võ Di Sơn, Trương Soái cùng Trương Lực, đặt Thiên Huyền Linh Lung Tháp ở hướng Đông Bắc.

Diệp Thiếu Dương căn bản không biết mấy món pháp bảo này, chứ đừng nói tên tuổi cũng như sư môn của bọn họ, may bên cạnh có Lão Quách, đã từng giao dịch với mấy người này, hơn nữa còn cố tình ghi lại thông tin cá nhân của từng người, mỗi lúc ai đó lấy ra bảo vật, lão Quách lại nói cho đám người Diệp Thiếu Dương nghe một lần.

“Đệch, Quách sư huynh, huynh thật không phải là người!”

Diệp Thiếu Dương nhìn lão Quách bái phục sát đất.

“Người làm ăn, người nào cũng phải luyện cái này, lần sau nếu gặp lại, có thể nói ra thông tin của đối phương, sẽ khiến người ta có cảm giác thân thiết, buôn bán cũng thuận lợi hơn.”

Lão Quách đắc ý cười.

Bốn phương tám hướng đều đặt pháp khí, những người còn lại sợ không đủ, ồn ào mang bảo vật của mình lên.

Chỉ có nhóm của Diệp Thiếu Dương vẫn khoanh tay đứng một bên mà nhing.

Một tên đệ tử có chút bất mãn nói: “Sao các ngươi cứ đứng im ở đó?”

“Đã đủ dùng rồi, còn cần bọn ta tham dự nữa sao,”

Diệp Thiếu Dương giảo biện, “Đây không phải đại hội khai quang, bọn ta phải lưu lại pháp khí, để đối phó nội gian chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui