Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Tuy là trong lúc gấp gáp, không thể bố trí trận pháp, kết nối các pháp khí lại với nhau, tuy sẽ khiến linh lực khó có thể hoàn toàn phát huy, nhưng rốt cuộc vật nào cũng là chí bảo của giới Pháp Thuật, lại được mấy vị đại tông sư đích thân làm phép điều khiển.

Bao nhiêu pháp khí, trong chớp mắt đã sáng lên, hình thành một kết giới chắc chắn, ngăn cản hết thảy quỷ yêu thi linh.

Một bóng người màu vàng, xuất hiện trong đám mây cách đó không xa, hai tay huy động, mây đen tách ra, một tay cầm lục lạc, không ngừng rung lắc.

Đám quỷ yêu thi linh đang di chuyển loạn bên ngoài kết giới như ruồi không đầu, vừa nghe thấy tiếng chuông, lập tức trở nên ổn định, bắt đầu công kích theo một tiết tấu nào đó, vòng quanh kết giới, từng vòng từng vòng, tìm được điểm yếu trên kết giới, liền điên cuồng tấn công.

Diệp Thiếu Dương nhìn đạo nhân áo vàng kia, thấy hắn dĩ nhiên có thể dùng tiếng chuông điều khiển nhiều quỷ yêu thi linh như vậy, thực lực quả là thâm sâu khó lường.

“Kết giới này chỉ có thể chống đỡ được một lúc, các người mau tìm ra kẻ ẩn núp đi!”

Trương Vô Sinh quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.

Mấy đại tông sư đều đang làm phép, chỉ còn mỗi Diệp Thiếu Dương pháp lực cao nhất, Trương Vô Sinh đương nhiên gởi hy vọng trên người hắn.

Diệp Thiếu Dương biết ý ông ta, bất đắc dĩ gãi đầu, quan trọng hiện giờ không biết tổng cộng có bao nhiêu người, đang lúc khó xử, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chúng ta có tổng cộng ba mươi lăm người, lúc mới tiến vào đây, ta đã đếm qua.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, nói: “Cô đếm số người làm gì?”

“Chỉ đếm một chút, cho yên tâm hơn thôi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Ngươi không cần nghi ngờ, ta nói không sai đâu.”

Đã biết tổng số người, vậy thì dễ làm hơn rồi! Diệp Thiếu Dương bảo mỗi môn phái đi kiểm lại số người của mình, hoặc cùng nhau đếm, thống kê một lần, xem có nhiều ra người nào hay không.

Con số cuối cùng, ba mươi hai người.

“Không đúng,”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Vừa rồi đã chết tổng cộng bốn người, ba lăm trừ bốn, phải còn ba mươi mốt mới đúng, có phải cô có nhớ nhầm không?”

“Chắc chắn không.”

Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu, suy nghĩ một hồi, lắc đầu xác thực.

“Ta có cách,”

Ngô Hiểu Tầm nói, “Mặc dù chúng ta không quen nhau, nhưng cũng có thể nhận mặt, giúp nhau phân biệt, nhất định không thành vấn đề, xong rồi thì đứng sang một bên, còn lại hai người giống nhau hoặc không ai quen biết, đương nhiên chính là kẻ ẩn núp.”

Mọi người vừa nghe, thấy biện pháp này cũng không tồi, vì thế cùng nhau phân biệt, rốt cuộc những người cùng môn phái, hay có quan hệ thân thuộc, chỉ cần hai người đứng ra làm chứng, là có thể chứng minh người đó không có vấn đề.

Rất nhanh, đã cho kết quả: Tất cả mọi người...

đều không có hiềm nghi.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Có người đề nghị dùng Thí oan phù kiểm tra, nhưng bị Diệp Thiếu Dương xua tay: Kẻ này có thể trà trộn thành công ngay trước mắt chúng ta, tu vi tuyệt đối cao cường, nếu chỉ dùng một lá Thí oan phù có thể thử ra thật giả, thì đơn giản quá.

Nếu là ngày thường, thì có thể làm theo trình tự, nhưng thời khắc này, dưới sự chỉ huy của Hoàng y đạo nhân, vô số quỷ yêu thi linh đang không ngừng điên cuồng tấn công kết giới.

Kết giới cùng lắm chỉ có thể chống đỡ không bao lâu nữa, với thực lực của bọn họ, tuy không sợ bọn chúng, nhưng kẻ ẩn nấp vẫn bên người, dù trước mắt chưa có động tĩnh gì, nhưng chính là mầm mống đại họa.

Cần phải tìm ra hắn! nhưng mà không ai có thể nghĩ được chuyện gì đang xảy ra: Nhân số không nhiều, hơn nữa ai nấy đều có người chứng minh thân phận…… sao kẻ trà trộn có thể làm được điều này? Đột nhiên trong đầu Diệp Thiếu Dương nảy lên một ý tưởng, nhìn mọi người, nói: “Trong số bốn người chết ban nãy, có ba thi thể đã xác định được thân phận, còn lại duy nhất người cuối cùng, thời điểm ta nhìn thấy, khuôn mặt đã bị thối rữa hết, các người có biết, hắn là ai hay không?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, lúc ấy bọn họ đều đứng hướng mặt ra ngoài, tập trung chú ý ở đằng xa, cũng giống như Diệp Thiếu Dương, đến khi nhìn thấy, da mặt người kia đã thối nát, không cách nào phân biệt.

Trong lúc nhất thời đều nghi hoặc nhìn Diệp Thiếu Dương, không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này.

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Nếu không người nào biết hắn là ai, chứng tỏ kẻ ẩn nấp này sau khi giết người, đã biến thành bộ dáng người chết, ngụy trang thành hắn, cho nên tuy nhân số không nhiều, các người dễ dàng nhận ra nhau, cũng không phát hiện trong đội ngũ thiếu ai……”

Mọi người phân tích qua một chút, đích thực chỉ còn khả năng này.

Ngô Gia Vĩ thở dài: “Nói vậy, kẻ ẩn nấp kia đã cố tình làm thi thể thối rữa, khiến không ai xác định được thân phận, như vậy hắn có thể biến thành người chết mà không bị ai phát hiện ra được……”

Ngô Gia Vĩ ngẩng đầu, nhìn lướt xung quanh, trầm giọng nói: “Như vậy, ai cũng có khả năng!”

Mọi người vừa nghe, một lần nữa lại đưa mắt nhìn nhau, trên mặt cả đám đều mang theo vẻ hoài nghi.

Vòng thêm một lượt, quay đầu lại nhìn, thấy ai cũng có khả năng, mọi người bắt đầu nghi ngờ cả sư huynh đệ mình, cũng như hảo bằng hữu của mình.

“Lúc trước ngươi trốn đi đâu nửa ngày, có phải ngươi không đấy?!”

Một pháp sư nhìn người bên cạnh nói.

“Đừng có nói bậy, ta thấy sắc mặt ngươi không đúng, tám phần là có vấn đề!”

…… Nhuế Lãnh Ngọc cũng không còn cách nào, lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Sự việc đã tới nước này, còn rối loạn hơn nữa, nếu không thể làm rõ, sợ là nội bộ sẽ hỗn loạn mất.”

Cô vừa dứt lời, Hoàng y đạo sĩ từ xa bật cười ha hả.

“Giả cũng thật thật cũng giả, đích thực bần đạo đã an bài một người vào đám các ngươi, các ngươi có thể làm gì đây, không bằng đánh nhau một trận, thử pháp lực đối phương, còn hơn ở đó mà suy đoán.”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, đi vào giữa đám đông, xoè tay ra, trong tay là một vật màu đen bóng.

“Cái này do vị pháp sư đã chết lúc trước để lại, các vị qua đây, xem là thứ gì?”

Mọi người lập tức tiến lên quan sát.

“Đây là thẻ bài của Thanh Thành Sơn ta!”

Thủ tịch đệ tử Thanh Thành Sơn Hồ Trung giật mình níu, chớp mắt đã hiểu Diệp Thiếu Dương muốn nói gì, “Diệp sư huynh có ý...? “Người chết toàn thân thối rữa, bao gồm cả quần áo, đương nhiên là do tà thuật nào đó gây ra, nhưng thẻ bài này được chế tạo từ Hoàng dương mộc, pháp sư mang trên người, coi như một kiện pháp khí, tà khí không thể xâm nhập, cho nên vẫn còn tồn tại.”

Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn mọi người một lượt, “Vì thế người chết nhất định là đệ tử Thanh Thành Sơn”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức bổ sung: “Quỷ yêu có thể biến hình, nhưng pháp khí thì không cách nào làm giả được, dù có bản lĩnh biến ra được, chỉ cần kiểm nghiệm một chút sẽ biết.”

Hồ Trung vừa nghe, nói: “Thanh Thành Sơn lần này ngoài ta ra, còn có ba đệ tử……”

Lập tức ánh mắt nhìn sang hai người khác, bản thân rút ra một tấm thẻ bài, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương kẹp giữa hai ngón tay, dùng cương khí kiểm tra, trong thẻ bài đích thực ngưng tụ chút linh lực, liền gật đầu, ánh mắt chuyển sang hai người kia, nhắc mọi người lui về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với hai người này.

Kẻ giả dạng kia, đương nhiên chính là một trong hai người này.

Hai người này đều khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ mặt ngơ ngẩn, một người trong đó đã kịp phục hồi tinh thần, vội vàng đưa ra tấm thẻ bài đang đeo bên hông, sau khi Diệp Thiếu Dương kiểm tra, xác định là đồ thật.

Trước mặt chỉ còn lại một người trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui