Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Bên dưới Huyết Đài, vĩnh viễn không ai biết có giấu thứ gì. Cho dù thời gian có gấp rút hơn nữa cũng nhất định phải dọn sạch sẽ, nếu không không phải là cứu người mà chính là tìm chết.

Diệp Thiếu Dương xoay đầu nhìn xung quanh, không một bóng người.

Không thành kế?

Diệp Thiếu Dương biết sẽ không đơn giản như vậy, đang muốn mở thiên nhãn ra coi, liền thấy hai bóng người từ căn phòng đối diện nhảy lên, đứng trên nóc nhà. Diệp Thiếu Dương nhìn theo, lập tức hận đến cắn răng nghiến lợi.

Là Trương Quả và Vương Bình!

Vương Bình đứng ở vị trí hơi chếch về phía sau của Trương Quả, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, trên gương mặt bình tĩnh nở nụ cười độc ác.

Diệp Thiếu Dương nhìn Vương Bình đứng chung một chỗ với Trương Quả, lập tức hiểu ra mọi chuyện, hít một hơi thật sâu, áp chế sự run sợ trong lòng.

“Diệp Thiếu Dương.” Trương Quả khoanh hai tay trước ngực, hứng thú nhìn về phía hắn: “Ngươi đối đãi với bạn bè thật tốt, một mình cũng dám xông vào đây.”

“Tiểu Mã đâu?” Diệp Thiếu Dương thật không muốn phí lời với hắn ta.

Trương Quả đi về phía bên cạnh. Lúc này Diệp Thiếu Dương mới phát hiện ở một nơi không xa có bày một bàn hương án, trong đó có một cái lư hương, đang đốt cháy cái gì đó, bốc ra làn khói màu xanh lá.

Trương Quả kéo cánh tay áo lên, thả tóc dài xuống, trên tay cầm một cây Đào Mộc kiếm, xuyên qua ba tấm tiền giấy, dùng lư hương đốt cháy, một tay niệm chú làm phép, trong miệng đọc cái gì đó, bộ dạng không khác với mấy đạo sĩ giang hồ lắm.

Đương nhiên Diệp Thiếu Dương mới không muốn trơ mắt nhìn hắn ta làm phép, tung người đi như bay, mới đi được hai bước, đột ngột ý thức được gì đó, nhanh chóng ngừng bước, vẽ ra một tấm bùa trừ tà, sau đó đốt cháy nó rồi để trong lòng hai bàn tay, đọc một câu chú ngữ, đợi tấm bùa trừ tà bị đốt trụi.

Hai tay hơi nâng lên, thổi phù một hơi, tro tàn bay tứ tung rồi chầm chậm rơi xuống, có một ít lại không rơi xuống đất, mà lơ lửng giữa không trung, tựa như bị dính lại trên thứ gì đó mà mắt thường không nhìn thấy được, giống một sợi dây, được giăng ngang giăng dọc, xuyên qua xuyên lại ở trước mặt.

Mà sợi dây gần nhất cách hắn chưa đến mười mấy li.

Diệp Thiếu Dương thầm thở phào, lúc nãy bản thân hắn quá sốt sắng rồi, nếu mà còn tiến thêm một nữa thì đã trúng chiêu rồi.

Lập tức lấy ra một đồng tiền, bứt một cọng tóc, quấn lên trên đồng tiền, kết một cái nút thắt, sau đó dùng một tấm bùa gói chúng lại, thổi một hơi, để dương khí của hắn dính lên trên bề mặt, sau đó ném đồng tiền đi.

Cái lưới vô hình kia cảm nhận được dương khí trên đó liền lầm tưởng đồng tiền là hắn, đột ngột một đạo hồng quang sáng lên, nhanh chóng thu lưới lại, tà khí phóng ra, càng khép càng chặt, va chạm với đồng tiền hết lần này đến lần khác.

Chỉ trong nháy mắt, lá bùa gói đồng tiền liền rách vụn, đồng tiền cũng bị tà khí nhiễm lên một tầng đen như mực, vỡ thành nhiều mảnh, rơi xuống mặt đất.

Cái lưới lớn do tà khí kết thành vì đã tiêu hao hết tà khí, cũng không còn tác dụng gì nữa.

Trương Quả một chút cũng không tỏ ra thất vọng, quay đầu cười với Vương Bình, nói: “Ta nói không sai mà, cái Tà Linh Khốn Tiên võng tuy rằng là đồ vật thời cổ, dùng để đối phó mấy pháp sư bình thường còn được, đối phó với Diệp Thiên Sư, cũng chỉ là chút trò vặt vãnh mà thôi.”

Nói xong nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ngày hôm đó lão tổ ta giúp ngươi ngộ đạo, hôm nay là lại dạy ngươi chút pháp thuật thất truyền thời thượng cổ.”

Dứt lời, tay trái lấy ra một cái chuông đồng lần trước từng sử dụng, vừa lắc miệng vừa đọc một đoạn cổ ngữ: “Thiên linh linh, địa linh linh, hỏa lôi phong tật, thái nhất hồn nguyên, ngự phương tứ linh!”

Sau đó nặn đất làm tin, lấy Đào Mộc kiếm đâm vào chính giữa lư hương, hóa ra một bát nước bùa, uống một hớp, phun lên bề mặt Đào Mộc kiếm, lư hương lập tức bốc cháy dữ dội.

Diệp Thiếu Dương nhìn một màn trước mắt, trong lòng chấn động không thôi.

Mỗi một động tác của Trương Quả, tiết tấu trong quá trình làm phép tựa như đạt đến mức hoàn mỹ cao thâm. Tình huống tương tự như vậy hắn chỉ thấy qua trên người sư phụ Thanh Vân Tử, ngay cả Trương Vô Sinh cũng phải thua kém một bậc.

Tuy là không biết hắn ta thi triển phép thuật gì, nhưng bản thân tuyệt đối sẽ không ngu ngốc ngồi nhìn hắn ta hoàn thành, trong lòng vừa động, Diệp Thiếu Dương liền thi triển Thiên Canh Bộ, tung người nhảy lên mái nhà.

Khi người còn trên không, đã xuất ra Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ: “Nhất niệm thần uy, thần lôi cổn động, canh phong sạ khởi, hỏa vũ đấu chuyển, cấp cấp như luật lệnh!”

Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ đón gió mở rộng ra, ùn ùn kéo về phía Trương Quả.

Trương Quả liếc cũng không thèm liếc, cúi đầu tiếp tục làm phép.

Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ còn cách đầu hắn ta càng ngày càng gần, đột nhiên bốn thân ảnh phóng ra từ phía sau của hắn ta, ra tay cùng một lúc, nhất thời hồng quang xoay chuyển, đem Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ đánh trở về.

Diệp Thiếu Dương đưa tay đón lấy, liền nhìn thấy bốn đạo nhân ảnh kia bay sà xuống vây quanh hắn, sử dụng cách thức cổ quái để tiến công.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng chúng là quỷ hoặc yêu, nhưng vừa giao thủ, lại phát hiện bốn cái tên này không phải dùng quỷ hay yêu thuật để tấn công, mà là một loại khí tức rất trang nghiêm, chỉ là bên trong kèm theo một tia tà ác.

Vừa đánh vừa tỉ mỉ quan sát, đột nhiên kinh ngạc hoảng sợ vô cùng:

Tập hợp bốn cái tên này gồm: một tên mắt xanh miệng rộng, có hai hàm răng vô cùng bén nhọn, hai mắt trợn trừng; một nữ nhân diêm dúa lòe loẹt, bận một bộ đồ màu đỏ; một nguời quạ có bộ dạng giống như quái thú, nhưng sau lưng lại mọc ra một đôi cánh; một gã tay cầm pháp khí kỳ quái, vóc dáng cao lớn, sắc mặt cực kỳ uy nghiêm.

“A mô thiết diệt, a la a cửu sắc...” Trong miệng của Trương Quả đọc một hồi chú bằng tiếng Phạn, tay trái ném ra bốn viên linh châu đỏ rực như lửa, bay lơ lửng trên đầu bốn kẻ kia, linh quang như nước chảy nghiêng xuống. Bốn tên này càng đánh càng hăng.

Pháp thuật Phật môn!

Diệp Thiếu Dương đột ngột nhớ ra, Trương Quả từng nói, hắn ta là Phật Đạo song tu! Vậy bốn kẻ trước mặt này là...

Trương Quả niệm chú xong, mở mắt, nhìn Diệp Thiếu Dương cười nói: “Dạ Xoa, Ca Lâu La, Khẩn Lâu La, Ma Hầu Già La, bốn đại ma tướng trong Bát Bộ Thiên Long. Diệp Thiên Sư, cảm thấy thế nào?”

Dứt lời, hai tay hợp lại, đổi thành một bộ dạng rất nghiêm túc, bắt đầu niệm kinh Phật.

Mấy viên linh châu trên đầu bốn đại ma tướng bắt đầu nóng lên, từ đỏ chuyển sang xanh, sau hóa thành Thanh Liên Nghiệp hỏa, không ngừng phóng ra linh lực, truyền vào người ma tướng.

Diệp Thiếu Dương ỷ vào sự thần diệu của Thiên Canh Bộ và linh lực cực mạnh của Thất Tinh Long Tuyền kiếm, lấy một địch bốn, dần dần lại cảm thấy bốn đại ma tướng càng lúc càng mạnh, đạt đến đỉnh điểm thì thực lực có thể tương đương với quỷ thủ cấp hai.

Từ quỷ thủ đến quỷ khấu là một đẳng cấp chênh lệch rất lớn, tuy là không có khác nhau rõ rệt, nhưng trong giới pháp thuật, quỷ thủ được phân chia rạch ròi từ cấp một đến cấp năm, tổng cộng có bốn đẳng.

Đây hoàn toàn không phải sự phân chia của tự nhiên, sự khác biệt trong bốn đẳng này chỉ là tu vi cách biệt xa, giống như kinh độ trên tấm bản đồ, thế giới tự nhiên hoàn toàn không tồn tại, nhưng vì thuận tiện cho việc xác định phương hướng vị trí, người ta mới phát minh ra khái niệm này.

Vì vậy, phàm là quỷ thủ, bề ngoài đều nhìn giống nhau, chỉ có Thiên Sư và pháp sư hàng đầu trong lúc giao thủ mới dò ra được đẳng cấp tu vi thực sự trong thực lực đối phương.

Nhị đẳng quỷ thủ với nhất đẳng quỷ thủ chỉ kém một cấp nhưng thực lực cách biệt rất lớn, xấp xỉ trình độ lấy một địch năm.

Một thân ảnh to lớn đáp xuống bên cạnh Trương Quả, chính là cái vị đại tá quân Nhật kia, trên mặt mang theo một biểu tình coi kịch, nhìn cái người đang cực khổ chống đỡ phía dưới - Diệp Thiếu Dương, dùng Hán ngữ nói: “Đây chính là cái tên Diệp Thiếu Dương sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui