Mập Mới Đẹp



Yến Tư Thành lần theo đường cỏ cây bị dập nát, tới chỗ một tảng đá lớn.

Anh chiếu đèn pin lên, phát hiện ra dấu vết bị tách làm hai hướng, có lẽ bọn họ va phải tảng đá này, rồi rẽ sang hai bên.

Lý Viện Viện lăn theo hướng nào?

Yến Tư Thành tra xét xung quanh.

Nếu là Lý Viện Viện trước đây thì anh còn có thể tìm ra, vì lúc đó cô rất gầy, dấu vết cây cỏ dập nát sẽ ít hơn nhiều so với một chàng trai là Trương Nam, nhưng hiện giờ thì anh không chắc chắn lắm, vì tuy so với lúc mới tới nơi đây, cô đã gầy hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn khá nặng, thể trọng chỉ kém hơn Trương Nam một ít, nếu căn cứ vào phương diện cỏ cây bị dập nát, thì tương đối khó khăn.

Cân nhắc hồi lâu, Yến Tư Thành không muốn chần chừ thêm, bèn chọn bừa một hướng.

Anh nghĩ, nếu hướng đó không có Lý Viện Viện, vậy tìm ra Trương Nam trước cũng được, anh đại khái sẽ biết Lý Viện Viện lăn về hướng nào.

Trong khi đó Lý Viện Viện vẫn đang treo ngược cành cây.

Cô nghỉ ngơi lấy sức khá lâu, sau đó bắt đầu tìm cách trèo xuống, nhưng hiện giờ đang là mùa đông, tuy cây cối núi N khá cao to vững chắc, lùm cây phiến lá vẫn còn nguyên màu xanh biếc, thế nhưng cái cây mà Lý Viện Viện đang treo mình lại đang héo, cành cây rất giòn, hơi cử động là có thể nghe thấy ngay những tiếng cành nhỏ bị gãy "rắc rắc".

Lá khô và cành cây nhỏ rơi xuống trước mặt Trương Nam. Anh lo lắng chăm chú dõi theo cô: "Cẩn thận... Chỗ bên kia trống lắm, đừng ngã xuống đấy nhé..." Anh vừa dứt lời, Lý Viện Viện đang dùng một tay bám vào nhánh cây lần xuống bỗng trượt chân, lực tay không đủ giữ được trọng lượng cơ thể cô, Lý Viện Viện thở mạnh, nhánh cây "rắc" một tiếng rơi thẳng xuống nền đất phủ đầy lá khô.

Trương Nam lập tức chạy tới: "Lý Viện Viện? Lý Viện Viện?"

"Ôi... Tôi ở đây." Cô lảo đảo ngồi dậy từ đám thảm lá khô, bộ dạng nhếch nhác, nhưng cũng may không bị thương thêm. Ánh trăng chiếu lên gương mặt cô, tuy không quá sáng rõ, nhưng vẫn khiến Trương Nam nhìn thấy được, cô vẫn tươi cười, tuy rằng lông mày hơi cau lại vì đau đớn, thế nhưng cô vẫn hài lòng nói: "Cũng may mà có cơ thể béo tốt này..."

Cô cảm khái, như thể vô cùng vui mừng.

Cho nên, mặc dù trên người cô vương đầy bụi bẩn, Trương Nam cũng thoáng an tâm: "Đau ở những đâu thế?" Anh ngồi xổm xuống, đỡ Lý Viện Viện dậy.

"Chỉ bị mỗi trật khớp bên vai trái thôi."

Lý Viện Viện thầm thấy may mắn, may mà hiện giờ thân thể khoẻ mạnh, không ốm không bệnh, nếu như đổi lại là cơ thể ốm yếu trước đây, thì vừa ngã vừa lăn như thế, e rằng không chết cũng bị thương nặng.

Cô bắt lấy tay Trương Nam, vịn lực đứng dậy, sau đó nhìn ngó xung quanh: "Chúng ta đang ở đâu?"

Trương Nam lắc đầu: "Tôi cũng không biết. Khắp nơi toàn là cây cối, lúc ngã xuống vẫn cảm nhận được phương hướng, nhưng đi tìm cô từ nãy tới giờ, tôi cũng không rõ đang ở đâu nữa."

Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại nhìn địa hình xung quanh: "Chúng ta có vẻ đang ở phía đông khu cắm trại."

Trương Nam giật mình: "Cô phân biệt được phương hướng ư?"

Lý Viện Viện nhoẻn cười: "Dựa theo tháng, rồi nhìn lên ánh trăng là đoán được thôi, nếu muốn trở về khu cắm trại, chắc phải men theo đường này." Lý Viện Viện chỉ: "Có điều ban nãy lúc ngã xuống, tôi thấy chỗ bên cạnh là một sườn vách dốc, nếu muốn bò lên e rất khó. Cho nên phải đi đường vòng. Tôi đoán, đi theo hướng này chắc là được."

Lý Viện Viện khiến Trương Nam vô cùng ngạc nhiên, anh ta nhìn cô hồi lâu rồi nói: "Lý Viện Viện... Trước đây không biết, cô lại có khả năng sinh tồn... mạnh đến thế."

Lý Viện Viện không nghĩ như thế, cô đại khái chỉ hơn Trương Nam ở chỗ biết xác định phương hướng thôi, mà việc này, ở Đại Đường ai mà chẳng biết...

Xác định xong đường, hai người họ bắt đầu xuất phát.

Song vừa cất bước, Lý Viện Viện mới phát hiện ra dáng đi của Trương Nam hơi khập khiễng. Cô chăm chú nhìn, thì thấy đùi anh ta bị thương, máu lan ra cả tấm vải băng tạm bên ngoài.

"Anh bị thương à?"

Trương Nam nhìn lướt qua chân mình: "Không sao, thoát khỏi đây quan trọng hơn."

"Để tôi xem nào." Lý Viện Viện ngồi xổm xuống, vạch tấm vải Trương Nam băng bó tạm ra, chau mày nói: "Không được, miệng vết thương vẫn đang hở, máu vẫn còn chảy này. Anh không thể đi lại được, ngồi xuống nghỉ chút đã."

Trương Nam nhíu mày: "Không sao đâu."

Thực ra, ngay từ hôm đầu tiên tham gia nhóm kịch, Lý Viện Viện đã nhận thấy, Trương Nam là người vô cùng cố chấp. Cho nên lúc làm đạo diễn, anh ta mới nghiêm khắc với người khác, và nghiêm khắc với cả chính bản thân mình như thế. Dù bị cảm hay sốt cũng vẫn tới phòng tập theo dõi mọi người luyện tập, người như vậy sẽ không chịu nổi việc "bản thân làm liên lụy, phiền hà tới người khác".

Lý Viện Viện trầm ngâm, đổi cách thuyết phục: "Có lần xem TV, thấy một bà mẹ dạy con rằng, nếu chẳng may lạc nhau trên đường, thì không nên chạy loạn, mà cứ đứng im một chỗ chờ mẹ tới tìm, nếu không, bà mẹ sẽ chẳng thể nào tìm ra được."

Trương Nam ngẩn ra.

"Tôi nghĩ rồi, trời tối thế này, chẳng nhìn thấy đường xá đâu mà đi, thôi thì thà chờ mọi người tìm đến còn hơn. Chí ít trên đoạn sườn dốc cũng có dấu vết chúng ta lăn xuống, kiểu gì mọi người cũng tìm thấy."

Trương Nam lắc đầu: "Cách xa lắm, nhìn từ trên xuống lại thấy rất nguy hiểm, bọn họ chắc chắn sẽ đi xuống tận đường cái rồi mới tìm ngược từ dưới lên. Sẽ chẳng ai lần theo dấu vết đâu."

"Tư Thành sẽ."

Lý Viện Viện khẳng định vừa nhanh vừa quyết đoán, khiến Trương Nam bỗng chốc thất thần.

Chính Lý Viện Viện vừa thốt lời cũng tự thấy vô cùng yên tâm, tựa hồ như cô tin rằng cái tên "Yến Tư Thành" sẽ có thể cứu thoát cô khỏi cảnh khó khăn này. Cô mỉm cười, không tranh luận tiếp với Trương Nam, chỉ đứng dậy, lôi anh ta ngồi xuống một phiến đá: "Chúng ta cứ chờ ở đây. Tư Thành nhất định sẽ tìm tới."

Lý Viện Viện nương theo ánh trăng nhìn vết thương trên đùi anh ta, mới thấy kỹ thuật băng bó quá ẩu tả, trước đây cô hay ốm bệnh nên cũng khá quen thuộc với y thuật, mặc dù không quá hiểu biết về vết thương ngoài da, nhưng kỹ thuật băng bó vẫn khá hơn Trương Nam rất nhiều. Hơn nữa cô cũng có hiểu biết nhất định về huyệt đạo kinh lạc...

Lý Viện Viện còn đang nghĩ xem nên xử lý vết thương của Trương Nam thế nào, bỗng nghe anh ta cất giọng: "Cô và Yến Tư Thành... rất xứng đôi."

Lý Viện Viện không hiểu tại sao đột nhiên anh ta nói vậy, chỉ tươi cười, sau đó dùng tay ấn mạnh vào huyệt đạo trên người Trương Nam.

Trương Nam cứng đờ người ra chốc lát, Lý Viện Viện hỏi anh ta: "Chân hơi tê một chút đúng không?"

Trương Nam ngơ ngẩn gật đầu: "Hả? Ừ."

Lý Viện Viện nói: "Anh lấy tay ấn mạnh vào chỗ đó, có thể cầm máu tạm thời đấy." Trương Nam nghe the lời cô, đè tay xuống, rồi thấy Lý Viện Viện bỏ mảnh vải trên đùi anh ra, không ngại bẩn, giúp anh ta sửa lại: "Anh kéo đầu bên kia hộ tôi, đúng rồi, cứ thế nhé, một vòng nữa nào, được rồi."

Cô chăm chú xử lý vết thương, đến độ không để ý tới vẻ mặt của anh ta.

Xong xuôi, Lý Viện Viện ngắt lá cây lau máu trên tay, nói: "Vết thương của anh sâu lắm, nên nhanh được xử lý cẩn thận thì hơn." Cô nhìn lên sườn dốc: "Mong bọn họ tới nhanh hơn chút."

Trương Nam chợt nảy lên suy nghĩ điên rồ, bọn họ tới muộn một chút... cũng được.

"Trước giờ không biết cô lại thông thạo nhiều thứ đến thế."

Lý Viện Viện hơi sững lại, đoạn quay đầu ôn hoà đáp: "Tôi đọc được trong sách đấy."

"Tôi cũng nghe nói cô học giỏi lắm. Ngoài việc tham gia đoàn kịch, thì chỉ lên lớp hoặc tự học..." Anh ta hơi ngừng lại: "Nhưng quái lạ thật, sao bài luận tiếng Anh lần trước, cô phải nhờ tôi dịch hộ?"

Bởi vì thực sự không tìm được ai khác...

Lý Viện Viện vừa cười vừa thầm suy nghĩ, dù sao Lý Viện Viện trước kia cũng từng thích Trương Nam, cô đành mượn tạm danh nghĩa cô ấy, viện lý do này vậy, bởi vậy cô đáp: "Lúc đó tâm tư hơi bất ổn, hiện giờ..." Hiện giờ có Tư Thành, nên sẽ không để ý tới anh.

Còn chưa nói nốt vế sau, Trương Nam đã cướp lời: "Hiện giờ yên lòng rồi ư?"

Đây vốn là câu hỏi đơn giản, nhưng không hiểu sao giọng điệu và thần sắc của Trương Nam rất lạ, Lý Viện Viện đột nhiên cảm thấy kỳ quái.

"Trương Nam, anh..."

"Viện Viện?"

Phía xa bên trên chợt có giọng nói xen ngang.

Lý Viện Viện mừng rỡ, bỏ qua mọi suy nghĩ, vội đáp: "Tư Thành!" Cô đứng lên, ngửa mặt nheo mắt nhìn, khoảng cách quá xa, ánh trăng thì mờ ảo, khiến đôi bên không thấy được nhau, nhưng giọng nói thì vẫn vẳng tới rõ ràng.

"Em ở dưới à? Vẫn ổn chứ? Có bị thương không? Anh xuống ngay đây, em đừng cử động, chờ anh."

Anh cố gắng nói vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu dồn dập lại tố cáo cõi lòng nóng như lửa đốt.

Lý Viện Viện biết anh không thấy cô, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Em chờ anh."

Trương Nam ngồi bên cạnh, trầm ngâm.

Yến Tư Thành quả nhiên xuất hiện ngay sau đó, anh nhảy từ trên sườn dốc xuống, vít lấy cành cây, thoáng hạ chân xuống tảng đá giữa đường để mượn lực, nhún mình nhảy lên thân cây, rồi từ thân cây bật lên vách đá, nhún nhảy mấy bước liền vững vàng đặt chân xuống đất.

Lý Viện Viện cười to gọi anh: "Tư Thành!"

Trong lòng Trương Nam đang rối bời, nhưng nhìn một loạt động tác của Yến Tư Thành mà kinh ngạc tới nỗi ngây cả người ra.

Anh ta... đang diễn xiếc à?":D2"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui