Married By Morning

" Không được," Beatrix kêu lên khi cô bước vào thư viện nơi Leo đang đứng đó chờ cô, " Em không thể đi cùng anh đến đó được. Em phải đi xem Lucky, nó đang chuẩn bị sinh rồi. Em không thể bỏ mặc nó lúc này."

Leo cười một cách chế giễu và đặt cuốn sách trở lại trên giá. " Ai là Lucky vậy?"

" Ồ, em quên là anh chưa gặp nó. Nó là con mèo ba chân vốn thuộc về người làm bánh pho mát ở trong làng. Chân của nó đã bị sập bẫy nên phải cắt bỏ. Và bởi vì nó không còn khả năng bắt chuột nữa nên anh ta đã giao nó cho em. Anh có thể tưởng tượng được không khi anh ta thậm chí còn chưa đặt tên cho nó?

" Cái tên " Lucky" có vẻ như không thích hợp lắm cho nó phải vậy không?"

" Em thì lại nghĩ rằng cái tên này sẽ cho nó những vận may trong cuộc sống."

" Anh chắc răng nó sẽ như vậy," Leo nói. Niềm yêu thích được cứu giúp những sinh vật bị tổn thương luôn làm cho cả gia đình phải lo lắng. Họ tất cả đều nhận ra rằng Beatrix là người khác thường nhất trong gia đình. Cô luôn được săn đón tại các sự kiện tại xã hội Luân Đôn. Cô là một quý cô xinh xắn, nếu không muốn nói là cô mang trong mình một vẻ đẹp cổ điển với đôi mắt xanh, tóc đen nhánh, cao ráo và mảnh khảnh. Những quý ông luôn bị thu hút bởi nét trẻ trung và duyên dáng nơi con người cô. Cô luôn thể hiện niềm yêu thích vô hạn với những con nhím, chuột và những con chó lông mượt. Nhưng trong quá trình tìm hiểu, những quý ông đã phải bất đắc dĩ bỏ cô lại.

Mùa lễ hội này rồi lại đến mùa lễ hội khác qua đi, cơ hội kết hôn của Beatrix càng ngày càng nhỏ lại. Nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm điều đó. Vào cái độ tuổi mươi chín, cô thậm chí còn chưa yêu bao giờ. Nhưng cả gia đình đều tin tưởng rằng sẽ có, nhất định sẽ có người hiểu được cô, nắm bắt cô và yêu thương cô.

" Hãy đi mà chăm sóc Lucky đi,' Leo nhẹ nhàng nói. " Anh mong là mình sẽ không gặp khó khăn gì trong việc tự đi tìm đống đổ nát kia."

" Ồ, anh không phải đi một mình đâu," cô nói. " Em đã sắp xếp cô Marks đi theo anh rồi."

" Em đã làm vậy ư? Cô ấy đông ý chứ?"

Trước khi Beatrix có thể trả lời thi Catherine đã bước vào thư viện, cô đang mặc một bộ quần áo thể thao, tóc cô được buộc chặt thành búi để sau lưng. Trên tay cô là bản vẽ nháp. Cô nhìn Leo người đang mặc một bộ đồ thể thao lịch lãm, với chiếc quần ống túm vừa vặn và chiếc giày ống bó sát

Cô quay về phía Beatrix và nói, " Tại sao em lại thay đổi thói quen cưỡi ngựa của mình vậy?"

Beatrix trả lời một cách đầy tiếc nuối, " Em xin lỗi Marks ah, em không thể đi được. Lucky cần em. Nhưng theo em nghĩ thì chị dẫn đường cho Leo sẽ tốt hơn em.". " Hôm nay là ngày đẹp trời để đi cưỡi ngựa phải không? Nói xong cô rơi thư viện với những bước chân dài mềm mại.

Catherine cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng anh và hỏi. " Tại sao ngài lại muốn đến thăm đống đổ nát đó vậy?

" Anh chỉ muốn đến đó xem. Mà sao anh lại phải giải thích cho em nhỉ? Em có thể từ chối nếu em sợ ở một mình với anh."

" Sợ ngài ư? Không hề."

Leo nhìn về hướng cửa và thể hiện một cử chỉ lịch lãm. " Vậy chúng ta cùng đi nào."

Là một trong những cảng biển quan trọng chiến lược của Southampton và Portsmouth, Hampshire đầy dẫy những tòa lâu đài cổ kính, và cũng là nơi cư trú của những người nhập cư từ vùng Saxony của Đức. Mặc dù Leo cũng biết về những tàn dư của tòa nhà cũ của điền trang Ramsay, nhưng anh vẫn chưa có cơ hội để ngó ngàng đến chúng. Anh đã có quá nhiều những mối quan tâm đến điền trang này rồi nào là giá thuê nhà, công nhân, rôi việc chặt gỗ rừng và cả những thiết kế- công việc chính của anh nữa. Leo phải tận dụng cơ hội này, không còn nhiều thời gian cho sự nhàn hạ nữa.

Anh cùng Catherine cưỡi ngựa qua những cánh đồng củ cải và lúa mì và cả đồng cỏ ba lá nữa nơi những chú dê trắng đang hăng say nhấm nháp. Họ đi ngang qua khu rưng gỗ về phía Tây Bắc của điền trang nơi có những dòng suối chảy siết bắt ngang qua những đồi xanh và những vách đá vôi. Đất đai nơi đây thì khó có thể canh tác được, đất còn cứng hơn cả đất sét, nhưng nơi đây lại là một vị trí kiên cố cho một tòa nhà cổ kính.

Khi họ trèo lên ngọn đồi, Leo vụng trộm nhìn Catherine. Cô thật mảnh dẻ va duyên dáng trên lưng ngựa, cô điều khiển ngựa với với một sự nhuần nhuyễn, trơn tru. Cô là một phụ nữ hoàn hảo, anh nghĩ vậy. Cô luôn sắn sàng, xác định rõ ràng và luôn quyết tâm với hầu hết những gì mà cô làm. Cô luôn biết cách để hướng sự chú ý của mọi ngươi vào mình.

Họ đã gần đến tòa nhà kia, nơi những bức tường cổ kính còn sót lại lồi ra khỏi mắt đất như những đốt sống của hóa thạch. Toàn bộ khu đất xung quanh bị phủ đầy cây bụi và điều này đã khiến cho mọi người có thể dễ dàng nhận dạng được tòa nhà này.


Sau khi xuống ngựa va cột nó vào một góc, Leo tiến đến và giúp Catherine. Cô vắt chân phải khỏi quả táo yên ngựa (1), đặt chân mình lên bàn đạp ngựa và để cho Leo giúp cô xuống.

Cô bước xuống đất, đối mặt với anh. Gương mặt cô hơi ngẩng lên, vành mũ của cô đang vô tình ma như cố ý che đôi mắt đang chuyển sắc trắng đục của cô.

Họ ngồi cùng nhau với tay cô trên vai anh. Dường như cô đang phải sử dụng quá sức, điều này đã khiến cho mặt cô đỏ bừng, đôi môi chín mọng của cô đang hé mở như gọi mời...và tất cả điều này ngay lập tức đã khiến cho Leo tưởng tưởng về viễn cảnh khi anh được làm tình cùng cô, khi thân thể mịn màng và thanh thoát của cô dưới thân anh, khi hơi thở cô trở nên dồn dập, gấp gáp và khi anh được di chuyển giữa cặp đùi thon thả và mê hoặc lòng người kia

Anh sẽ mang cô đến đỉnh cực lạc một cách chậm rãi rồi cứ như thế liên tục, không ngừng nghỉ, anh sẽ cứ như thế mà "tra tấn" cô, và cô sẽ phải rên rỉ gọi tên anh ...

"Đây rồi," Cathrine nói. " Ngôi nhà của tổ tiên ngài đây rồi."

Dứt ánh mắt suốt từ nãy đến giờ nhìn vào cô, Leo nhìn về hướng đống đổ nát trước mặt. " Thật đẹp," anh nói. " Chỉ cần quét dọn đi thì nơi đây chắc chắn sẽ trở về được hình dáng ban đầu đáng ngưỡng mộ của nó."

" Ngài sẽ đồng ý với gia đình là sẽ kết hôn chứ?"

" Em có nghĩ là anh nên như vậy không?"

" Không, tôi không nghĩ là ngài có phẩm chất của một người chồng tốt. Ngài không có những đức tính cần có của một đức ông chồng."

Leo đích thực là như cô nói. Bất quá anh cảm thấy bực bội khi phải nghe điều đó chính từ miệng cô nói ra. " Điều gì khiến cho em trở "am hiểu" những tính cách của anh vậy?" anh hỏi. Anh nhún vai một cách không thoải mái. " Một người không thể không nghe về những thành tích chói lọi của em khi tất cả những quý cô không chồng nhiều chuyện tụ hội tại một buổi khiêu vũ."

"Anh biết điều đó. Và có phải em luôn tin vào những lời đồn mà mình nghe được hay không?"

Cô im lặng. Leo mong chờ là cô sẽ tranh luận với anh thậm chí là chỉ trích, lăng mạ anh. Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, cô ném về phía anh một vẻ mặt như là hối tiếc, như là ăn năn. " Ngài nhầm rồi. Và bất kể là lời đồn đó đúng hay sai thì tôi cũng không bao giờ lắng nghe chúng."

Leo tiếp tục mong chờ cô sẽ phản kháng mình, nhưng cô dường như đang kiềm chế bản thân. Đó là một ngạc nhiên dành cho anh và cũng khiến anh nhận ra rằng thì ra anh không hề hiểu cô, người phụ nữ trẻ mà đấy cứng rắn này.

" Mọi người đồn đại gì về anh vậy?, anh hỏi bâng quơ.

Cô nhìn anh nhăn nhó. " Kinh nghiệm tình trường của ngài có vẻ như rất được tán dương thì phải."

" Vậy thì lời đồn đại đó đúng rồi đấy." anh tặc lưỡi. " Phải chăng những quý cô chưa chồng đều hay nói chuyện tầm phào như vậy?"

Đôi lông mày thanh tú của cô bỗng rướn lên. " Ngài tưởng tượng là họ sẽ nói chuyện gì?

" Nào là đan lát, nào là công thức nấu bánh mứt."

Cô gật đầu và mang theo một nụ cười ấm áp

" Làm sao và những công việc tẻ nhạt đó lại dành cho em được," Leo nói. " Đứng tại một góc phòng, nghe những câu chuyện tầm phào và ngắm người khác khiêu vũ."

" Tôi không quan tâm. Tôi không hề thích khiêu vũ."


" Em đã bao giờ nhảy cùng một người đàn ông chưa?"

" Chưa bao giờ," cô thừa nhận.

" Vậy thi tại sao em lại khẳng định rằng mình không thích điều đó?"

" Tôi luôn có những ý kiến đánh giá của mình về mọi việc, kể cả việc tôi không làm và chưa làm."

" Tất nhiên rồi. Rất dễ để có những nhận xét mà không cần phải dính líu hay có kinh nghiệm về một việc nào đấy."

Cô cau mày nhưng vẫn kiềm chế giữ yên lặng.

" Em đã cho anh một ý tưởng Marks à," Leo tiếp tục. " Anh sẽ đồng ý với kế hoạch tổ chức một buổi khiêu vũ. Chỉ vì một lí do thôi: Anh sẽ kéo em ra giữa sàn nhảy và để nghị được mời em khiêu vũ cùng anh. Trước tất cả mọi người."

Trong giây lát cô sửng sốt như không tin được vào tai mình. " Tôi sẽ từ chối."

"Nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục đề nghị"

" Để trêu đùa, chế giễu tôi sao," cô nói. " Và để biến chúng ta thành trò đùa sao."

" Không." Anh nói nhẹ nhàng. " Chỉ là để được khiêu vũ cùng em thôi Marks ạ."

Hai người họ cứ thế mà nhìn nhau thật lâu

Thế rồi một lần nữa trước sự ngạc nhiên của Leo, Catherine cười với anh. Một nụ cười ngọt ngào, đầy tự nhiên và rực rỡ, đây là lần đầu tiên cô gửi cho anh một điều ngọt ngào đến như vậy. Leo cảm thấy ngực mình bỗng chốc thắt lại, anh cảm thấy hơi nóng trong mình lan tỏa như thể có cái gì đó như là kích thích, như là ngòi nổ đang tấn công vào hệ thống dây thần kinh của anh.

Có cái gì đó thật hạnh phúc, thật ấm áp.

Anh nhớ rằng niềm hạnh phúc của anh đã là từ rất lâu rồi. Anh không muốn nhớ lại điều đó nữa. Nhưng ngay lúc này đây, sự ấm áp cứ không thôi mà cuốn trôi anh đi mãi.

" Cảm ơn ngài," Catherine nói, nụ cười vẫn ngự trị trên đôi môi cô. " Ngài thật tử tế khi làm vậy, Nhưng tôi sẽ không bao giờ nhảy với ngài đâu." Và tất nhiên lời nói này càng thêm kích thích Leo, nó dường như vô hình trở thành mục tiêu của Leo là khiến cho người con gái ương ngạnh trước mặt anh đây phải thay đổi quan điểm của cô ta.

Catherine quay sang lấy bản vẽ nháp và bút chì từ trong cái túi trên lưng ngựa.

" Anh không biết là em biết vẽ phác thảo," Leo nói

" Tôi không được giỏi việc này cho lắm."

Anh nhìn vào quyển sách trên tay cô. " Anh có thể xem được không?"


"Và cho ngài cơ hội để tiếp tục chế giễu tôi à?"

" Anh sẽ không như vậy. Đó là lời hứa của anh. Nào hãy để anh xem nó." Thật chậm rãi Leo xòe bàn tay và đưa ra phía trước

Catherine nhìn vào bàn tay đang mở rộng của anh, rồi tiến đến gương mặt anh. Một cách ngần ngại cô đưa quyển sách cho anh. Anh mở ra, nhìn vào những bức phác họa. Có rất nhiều góc cạnh của ngôi nhà tàn tạ trước mắt anh. Có lẽ mọi thứ hơi quá cẩn thận và đầy kỉ luật trong khi sự chỉ cần một chút thả lỏng, một chút phá cách sẽ khiến cho những bức phát thảo này trở nên có sức sống hơn, có hồn hơn. Nhưng nhìn vào tổng thể thì thực sự những sản phẩm của cô rất kì công. " Rất đáng yêu," anh nói. " Em có một am hiểu, một cảm thụ rất tốt về các khối cạnh."

Cô tô màu và có vẻ như không mấy thoải mái với lời khen ngợi của anh. " Tôi có thể thấu hiểu lời của các em ngài rằng ngài là nghệ sĩ có tài."

"Khóa học đào tạo kiến trúc sư của anh có một số buổi học hội họa." Leo tươi cười nhìn cô. " Anh đặc biệt giỏi phác họa những thứ đã tồn tại từ rất lâu như là những tòa nhà cổ hay những cột đèn tín hiệu giao thông" Anh gập quyển sách lại và hỏi cô. " Em có bức vẽ nào của Beatrix ở đây không?"

" Ở trang cuối đó," Catherine nói. " Cô ấy đã bắt tay vào vẽ bức tường ở đằng kia kìa, nhưng rồi cô ấy đã bị phân tâm bởi một chú sóc nhảy lò cò vào đó."

Leo đã nhìn thấy một bức tranh hoàn hảo về chân dung một con sóc. Anh lắc đầu. " Beatrix và những con vật cưng của con bé."

Họ cùng nhìn nhau và cười

" Rất nhiều người nói chuyện với thú cưng của họ," Catherine nói

" Nhưng rất ít người có thể hiểu được lời đáp lại của đám động vật đó," Đóng bản phác thảo lại, Leo đưa nó lại cho cô và bắt đầu đi về phía hàng rào vòng ngoài của tòa nhà.

Catherine theo sau anh và nhặt những bông hoa vàng và những quả đậu đen bóng của cây kim tước trên đường đi. "Liệu cái hào này sâu bao nhiêu vậy, ngài có thể ước tính được không?"

" Anh đoán rằng nó sẽ không sâu hơn tám feet." Leo lấy tay che mắt khi anh dạo qua khu vực xung quanh.

" Họ chắc hẳn phải làm chệch hướng của một trong những con suối. Em nhìn mô đất đằng kia kìa. Chúng có thể là những nông trại được làm từ đất sét và các cột chống đỡ

" Tòa nhà này giống cái gì vậy?"

" Ỏ trung tâm chắc chắn là được làm bằng đá, phần còn lại là hỗn hợp của nhiều vật liệu. Và nó luôn tràn ngập những con cừu, con dê, con chó."

Ngài có biết về lịch sử của lãnh chúa nơi đây không? Catherine ngồi vào mép một vách tường và đang chỉnh đốn váy áo của mình.

" Ý em là tử tước Ramsay đầu tiên ư? Leo bỗng khựng lại như đang trải qua một ưu tư nào nó. " Ông ta là Thomas Blackmere được biết đến là người luôn thiếu lòng khoan dung dành cho người khác. Hình như ông ta còn có "biệt tài" trong việc cướp bóc dân làng nữa. Ông ta luôn được coi là cánh tay traí của Hoàng tử da đen, Edward. Cả hai bọn họ đã phá hủy đi hình tượng hiệp sĩ thời ấy."

Leo nhìn cô và cười cái mũi đang co lại của cô. Cô ngồi đó với dáng thẳng lưng của một cô học sinh với bản phác họa trên vạt áo cô. Anh thực sự muốn đè cô xuống và thực hiện cái gọi là " sự cướp bóc" . Nhưng anh cũng thấy thật may mắn khi cô không thể đọc suy nghĩ của anh, và anh tiếp tục trò chuyện

" Sau khi bị giam bốn năm tù tại Pháp, Thomas được phóng thích và quay trở lại Anh. Anh cho rằng ông ta nghĩ đó là lúc để ổn định cuộc sồng, bởi lẽ ông ta đã chạy khỏi nhà tù ấy, giết chết vị nam tước đã xây dựng nên nó và cướp đi vợ của nam tước đó."

Đôi mắt cô mở rộng. " Thật là một phụ nữ tội nghiệp."

Anh nhún vai. " Bà ta chắ hẳn phải có ảnh hưởng gì đó đến ông ta. Ông ta đã kết hôn người phụ nữ ấy ngay sau đó và sinh ra sáu người con."

" Họ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long chứ?"

Leo lắc đầu, và ung dung tiến về phía cô. " Thomas đã quay trở lại Pháp nơi họ đã chấm dứt cuộc đời ông ta tại Castillon. Nhưng người Pháp lại khá văn minh khi quyết định xây dựng cho ông ta một đài tưởng niệm."

" Tôi không nghĩ là ông ta lại có bất kì đóng góp nào."

"Đừng quá nghiêm khắc như vậy- ông ta chỉ thuận theo thời thế thôi"


" Ông ta là một người kém văn hóa và dữ tợn," cô nói một cách phẫn nộ. " Bất kể là vào thời nào đi chăng nữa."Một cơn gió khẽ trêu chọc một sợi tóc cô và khiến nó lơ thơ trên làn má ửng hồng.

Không thể chế ngự được bản thân, Leo khẽ với lấy sợi tóc và nhẹ nhàng để sợi tóc xoăn ấy ra sau tai cô. " Hầu hết đàn ông đều như vậy," anh nói. " Chỉ khác là cuộc sống ngày nay chúng ta có nhiều luật lệ hơn." Anh tháo mũ, đặt nó xuống bức tường và nhìn chằm chằm vào gương mặt đang căng lên vì phẫn nộ kia. " Em có thể trói một người đàn ông vào một cái cravat, dạy anh ta cách ứng xử, dẫn anh ta đến buổi dạ hội, nhưng không phải ai cũng văn minh như em nghĩ đâu."

" Từ những gì tôi biết về đàn ông thì," cô nói. " Tôi đồng ý với ngài về điều đó."

Anh nhìn cô cười. " Em biết gì về đàn ông nào?"

Cô nghiêm nghị mặt và nói. " Tôi không thể tin tưởng họ được."

"Anh cũng nói như thế về phụ nữ" Anh cởi áo choàng, vắt lên tường và đi về phía ngọn đồi ở trung tâm đống đổ nát. Thám hiểm những vùng xung quanh, Leo không khỏi thắc mắc là Thomas đã đứng tại chính nơi đây để nhìn sự nghèo túng của mình. Và bây giờ, hàng bao nhiêu thế kỉ qua đi, điền trang của Leo là nơi để anh làm những gì mình muốn, anh sắp đặt và phát triển nó.

Bất cứ cái gì và bất cứ ai ở nơi đây đều thuộc trách nhiệm của anh.

" Cảnh vật từ trên đó thế nào?" anh nghe thấy giọng của Catherine ở phái dưới

" Rất khác thường. Đến đây nếu em thích."

Cô để bản phác thảo lại hàng rào và bắt đầu trèo lên ngọn đồi, cô nâng váy lên trong khi trèo.

Quay lại nhìn Catherine, Leo tập trung ánh mắt mình vào dáng người thon thả của cô. Cô thật may khi thời Trung cổ đã qua lâu rồi, anh nghĩ mà tự cười, nếu không thì cô sẽ phát hiện bản thân bị chộp lấy và bị " ăn" một cách ngấu nghiến bởi một số quý ngài. Nhưng sự ngạc nhiên nhanh chóng qua đi khi anh tưởng tượng ra những khoái cảm nguyên thủy của việc được thỉnh cầu cô cho anh đón cô lên mảnh mất mềm mại này.

Trong giây lát anh để cho bản thân được chìm sâu vào suy nghĩ...được hạ thân mình áp lên thân thể quằn quại của cô, được xé rách váy áo của cô, được hôn lên đôi gò bồng đảo căng tròn của cô. Anh lắc đầu để xua tan đi những suy nghĩ ấy

Catherine đang đi được nửa đường khi cô mếu máo và dường như chuẩn bị trượt chân. Nhận thấy điều đấy, Leo chạy về phía cô ngay lập tức. " Em bị trượt chân à? Chúa ơi em đừng thế chứ." Anh dừng lại khi anh nhìn thấy đất đã bị nứt làm đôi. " Dừng lại, Cat. Đừng di chuyển. Chờ anh."

" Chuyện gì đang xảy ra vậy?" cô hỏi, mặt cô trở nên trắng bệch. " Đây có phải hố đất không?"

" Ngài có thể giúp tôi không?" cô hỏi. Anh trả lời một cách khó nhọc. " Tình yêu của anh, anh không mong được gì hơn thế, Nhưng sức nặng của em và anh cộng vào chắc chắn sẽ làm sập cái hố này. Hãy bắt đầu di chuyển nếu điều đó làm em cảm thấy khá hơn và với khá nhiếu vôi gạch đổ nát ở đây thì không lâu cái hố này sẽ sập."

" Thực sự thì tôi không thể cảm thấy khá hơn được."

" Em sẽ ổn thôi," anh nói nhẹ nhàng trong khi trái tim anh thì đang đập thình thịch vì lo cho sự an toàn của cô

" Em không nặng hơn con chuồn chuồn đâu. Còn sức nặng của anh thì lại khác, nó có thể tạo áp lực lên xà trái và điểm nối cầu."

" Đó là lí do tại sao Ngài không di chuyển?"

" Đúng. Nếu anh gây ra một sự sụp đổ trong khi anh cố đi đến đó, thì việc đầu tiên là anh sẽ mong em thoát khỏi bất cứ thiệt hại nào."

Cả hai người họ đều cảm thấy đất đang chuyển đông dưới thân họ

" Đức ngài của tôi" Catherine hỏi với đôi mắt mở rộng," ngài có nghĩ rằng sẽ có nhiều thứ để làm với lời nguyền ở Ramsay không?"

" Thực sự thì điều này chưa bao giờ xảy đến với anh" Leo nói. " Cảm ơn em vì đã gợi nhắc anh về điều đó."

Và thể là cái hố đó sụp xuống và họ cùng rơi xuống một khối đất, đá, gỗ và cả khoảng không gian tối tăm phía dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận