Marry Me, Sister!

Mưa. Từng giọt pha lê trong suốt nhỏ trên khung cửa kính chảy dài thành từng vệt sáng lóng lánh còn e ấp một chút nắng vàng buổi sớm. Đâu đó trong không khí thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ của mật ong.
Thiên Bối tung chăn vùng dậy, chợt quên phải làm bữa sáng. Nhìn đồng hồ mới 5 giờ 30, cô yên tâm mình không muộn học liền bật dậy như cái lò xo. Bỗng thấy có gì đó cộm cộm bên cạnh, cô cúi xuống nhìn thì bắt gặp cái khuôn mặt to tướng của Chương Vương Tử đang say sưa ngủ. " Cái này...Orz.....0o0"
- Biến tháiiiiiiii.....Cứu vớiiiiii!....
Vương Tử bị tiếng kêu chói tai tưởng thủng màng nhĩ cũng không hẹn mà hét lại:
- Aiiiiiii?
Thiên Bối lấy chăn trùm lên người, run như cầy sấy, mắt long lanh tỏ vẻ sợ hãi:
- Là cậu đó...!
Vương Tử ngây ra 15 giây rồi mặt mũi bỗng tối sầm, răng nghiến ken két:
- Bà chị bảo ai biến thái hả?
Cô nhìn bộ dạng "cởi trần" của tên đại biến thái trước mặt, lại càng tái mét:
- Đồ biến thái...đồ xấu xa....
Vương Tử nhìn lại mình, lúc sau nhíu mày, vớ cái áo vắt bên cạnh trùm lên người, miệng nở nụ cười gian trá:
- Xin lỗi bà chị, tôi có thói quen cởi trần đi ngủ cho thoải mái. Ha ha.
Thiên Bối thấy vậy thì vuốt ngực lấy lại "sự sống", không quên quắc mắt với gã "vô lại" đối diện:

- Hừ, cậu chủ sao lại nằm giường tôi, không lẽ cậu biến thái thật?
Vương Tử đứng dậy, hai tay chống vào hông:
- Đâu là giường cô? Có mà bà chị đang yên đang lành chạy sang giường tôi thì có.
Một phút mặc niệm, à nhầm hồi niệm:
Canh ba đêm qua, sớm chớp bỗng nổi đùng đoàng, mưa tuôn xối xả xuống căn biệt thự. Từng đường sáng loáng rạch ngang trời, chốc chốc lại lóe lên một tia sáng rồi bất ngờ tắt lụi. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, cuốn theo những cơn gió thổi mạnh đập vào khung cửa kính. Thiên Bối mình toát mồ hôi hột, thần kinh căng như dây đàn, cô sợ nhất sấm chớp thế này. Cả căn phòng tối om, cô run rẩy nhìn sang bên giường cậu chủ vẫn im lìm, có vẻ ngủ ngon lắm. Thôi bị dồn đến đường cùng, cô rời chăn rồi rón rén đến bên giường Vương Tử rồi sỗ sàng chui tọt vào trong chăn. Quả là ấm áp quá đi! Trong cơn mơ màng, Thiên Bối ôm chầm lấy người Vương Tử, cứ ngỡ cái gối ôm của mình lại còn dụi dụi đầu vào lưng cậu. Vương Tử choàng tỉnh, thấy bà chị bên cạnh có phần ngạc nhiên lại có phần thích thú, cậu quay lại choàng tay ôm lấy cô.
Và hai người ôm nhau ngủ đến sáng.
The end.
Cuộn phim hồi ức kết thúc. Thiên Bối tái mét mặt nhìn Vương Tử đang tức giận phừng phừng. Cô cười mà như không cười:
- Cậu chủ...tôi...
Vương Tử liếc xéo cô rồi quay ra bàn ngồi, vắt chân lên:
- Bà chị còn không mau đi nấu bữa sáng cho tôi.
Thiên Bối chợt nhớ ra, cô lại đứng dậy, đầu tóc xòa ra rũ rượi, trông thật giống yêu tinh, cô nhanh chóng vào nhà tắm chải chuốt gọn gàng rồi chạy bắn ra phía ngoài, không quên ngoảnh lại:
- Cậu chủ ăn nhẹ hay ăn mặn?

- Nhẹ đi.
Chờ Thiên Bối bước ra, mặt Vương Tử mới ửng đỏ lên, cậu vắt tay lên trán lẩm bẩm:
- Đồ...ngốc...
Thiên Bối đi vào bếp, cả người uể oải: " Nghĩ lại sao mình lại làm cái hành động đó trước mặt tên tiểu tử đó chứ. Haiz, xui kinh khủng ".
Nhưng cô đã bắt gặp ngay hai người phụ nữ khác trong bếp, cô đứng ngây ra như phỗng. Họ đang thay nhau nấu bữa sáng.
- À...là cô Thiên Bối phải không ạ?- Một người phụ nữ trung niên dáng người gầy, da hơi ngăm, tóc xoăn mỉm cười chào cô.
- Dạ vâng...bác là...?- Cô thấy hơi run.
- Chào cô, tôi là người giúp việc mới ạ.- Người nọ lại mỉm cười.
- Còn người bên cạnh đây là?- Bỗng chợt nhớ ra cô gái trẻ bên cạnh, cô hỏi.
- Đây là con gái tôi - Khải Nhi.
Cô gái nhìn thoáng có vẻ rất lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh xắn, có nét đáng yêu, da trắng, tóc đen dài.
Thiên Bối chìa tay ra với cô gái nọ, mỉm cười:
- Chào bạn, mình là Thiên Bối, Dương Thiên Bối.

Cô gái nọ cũng bắt lấy tay Thiên Bối, nhưng mặt vẫn lạnh băng.
- Tôi là Khải Nhi, Du Khải Nhi.
Người phụ nữ trung niên vội xen vào:
- Thôi chúng tôi phải làm việc rồi, cô cứ đi nghỉ đi ạ.
Thiên Bối bèn cười xòa, xua xua hai tay:
- Dạ xin lỗi, cháu phải làm bữa sáng cho cậu chủ nhỏ.
Vậy là ba người loay hoay trong bếp được một thời gian thì Thiên Bối cũng xong phần của mình. Cô nấu món đậu chưng mật ong, rất là ngon mà ngậy nhé. Những miếng đậu trắng được cắt thành những ô vuông nhỏ, chưng qua nước sôi rồi cho vào mật ông nóng pha loãng, và cho thêm ít dầu thơm. Ăn vào sáng sớm vừa đem cảm giác ấm bụng lại rất dễ chịu. Cô bưng vào phòng cậu chủ nhỏ, miệng cười ngoác đến mang tai:
- Cậu chủ, hôm nay món ngon cực kì.
Cô đặt bát canh mật ong nóng cũng muỗng xuống trước mặt Vương Tử. Cậu ta nghe dạ dày cồn cào, ra sức ăn ngấu nghiến nó. Thiên Bối nói:
- Xin phép cậu chủ, tôi ra ngoài ạ.
- Ơ bà chị cứ ở đấy, ra ngoài làm gì?
- Tôi cũng nên mang canh cho nhị thiếu gia chứ ạ.- Cô nói xong liền quay lưng đi ngay.
Vương Tử thôi không ăn nữa, mất hết cả hứng. Cậu ngước nhìn ra ngoài trời. Hôm nay sẽ là một ngày mưa...
Bầu trời vẫn một màu xám tối om, mưa rơi không ngớt bên ngoài. Trong không khí, mùi ngai ngái của hơi đất ẩm bốc lên. Bên khung cửa sổ, tấm rèm trắng tung bay giữa căn phòng dưới sức kéo của bản lề. Một cậu thanh niên ngồi tựa đầu bên khung cửa, mắt nhìn ra xa xăm. Trông dáng người thật cô đơn, lãnh đạm làm sao. Vạn vất xung quanh cậu đều trắng xóa như mây trời, tất cả đều yên tĩnh, đều đang ngắm nhìn cậu ấy. Thiên Bối đứng chôn chân ở cửa phòng, nhìn theo. Đôi mắt trong veo màu thạch anh ám khói khẽ lay động theo từng cử chỉ của cậu. Cậu chợt quay lại nhìn, họ đối diện nhau, và đôi môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười đẹp mê hồn:
- Bối, cậu đến khi nào vậy?
Cô thoáng giật mình, đưa tay lên gãi gãi đầu:

- Nhị thiếu gia, tôi mang cho cậu một ít thức ăn sáng.
Vương Thần lại cười, nụ cười có gì đó thoáng buồn. Cậu lại ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ. Thiên Bối theo lệ bưng bát canh nóng đặt lên bàn, đang định quay ra thì chợt một bàn tay nắm lấy tay cô níu lại. Thiên Bối ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, ánh mắt hết sức khó hiểu. Vương Thần đang nhìn cô, nhìn bằng một thứ cảm xúc gì đó cô không thể biết được. Chỉ là...trông nó buồn lắm. Cô khẽ cựa mình:
- Nhị...thiếu gia.
Vương Thần khẽ buông ra, mỉm cười:
- Xin lỗi cậu.
Thiên Bối cứ thế một mạch chạy thẳng ra, tim cô lại đập loạn nhịp rồi, không ngừng lại được cảm xúc lúc này. Nếu lúc đó cô không cố kìm chế chắc đã ôm chầm lấy cậu ấy mất rồi. Thiên Bối yêu Vương Thần, cô đã thừa nhận điều đó từ năm năm về trước. Chẳng có gì đáng xấu hổ nếu cô muốn ôm lấy cậu cả. Tình cảm của con gái, thường sâu sắc hơn con trai. Cô đã tự nhủ phải đè nén cảm xúc bản thân, chỉ cần được nhìn cậu từ phía xa thôi, như vậy là vui lắm rồi. Nhưng giờ, càng lúc tham muốn trong cô càng lớn. Thậm chí còn muốn chạm vào cậu ấy. Thiên Bối đứng ngây ra một hồi thì bắt gặp Khải Nhi cũng đang đứng đối diện nhìn mình. Cô chẳng hiểu sao lại ngượng ngùng, nói lắp bắp:
- A...Khải Nhi...à?
Cô gái mặt vẫn lạnh tanh, đi lướt qua cô không thèm nói đến nửa câu. " Cô gái này...rõ ràng rất kiêu căng."
" A tức chết đi được! Sao mình cứ bị người khác khinh thường thế chứ?" Thiên Bối nắm chặt tay, ngẩng mặt lên trần nhà mà than thở.
- Đừng trách mình quá ngốc.- Bỗng một giọng nói vang lên.
Thiên Bối quay vụt về phía phát ra âm thanh, lại là tên tiểu tử kia. Cậu nhếch mép cười, đứng dựa vào tường, tay đút túi quần ra vẻ ta đây. Thiên Bối tự nhiên chẳng có hứng cãi nhau làm chi, thở ngắn than dài rồi cúi đầu đi qua. Vương Tử đơ tại chỗ, cái dáng đứng dựa bến cây cau phải đến ba phút mới hoạt động trở lại.
" Quái lạ? Sao cô ấy không nổi xung mà lại đi dễ dàng thế nhỉ?"
Một lúc sau thì Vương Thần bước ra, vẻ mặt lạnh lùng băng giá. Chương Vương Tử lại tiếp tục hóa đá cho đến khi anh trai đi qua.
Tự nhiên cậu tức sôi người " Cái quái gì thế? Sao mặt ai cũng như đưa đám vậy trời."
Một tia chớp lóe lên sáng choang, mưa vẫn tầm tã rơi không ngớt. Căn nhà lại chìm trong im lặng. Một ngày mưa không vui vẻ. Tất cả như hòa vào trong tiếng mưa rơi và cả dòng chảy trong suốt đi xuống từ những đám mây màu xám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận