Lúc này, tại vị diện ma thú, 2 bóng người liên tục công kích lẫn nhau, dư ba chiến đấu đều rất nhanh chịu pháp trận bao phủ hấp thu.
Karen chớp thời cơ lập tức công kích nhưng người trước mặt kẽ hở không chút để lột, vô số thần thuật đạt đến Thần Linh cấp thậm chí là Siêu Việt như không cần tiền liên tục vung ra từ vị tiền nhiệm khiến Karen chỉ có thể chật vật đón đỡ.
"Xoẹt!"
Một quang trường thương lập tức xỏ xuyên người qua người Karen nhưng không có máu 1 tươi vẩy ra, thay vào cơ thể hoàn toàn tan biến.
Bên cạnh vị tiền nhiệm Karen lập tức xé rách không gian lao ra, vừa công kích nhưng một màng chắn lập tức ngăn cản sau đó bị đánh bay ra xa.
Cả hai tiếp tục lao vào chiến đấu, mặc kệ Karen dùng thủ đoạn như thế nào cũng không bắt được người trước mắt dù chỉ là một góc áo.
Oanh!
Trong giây lát thất thần lập tức chịu một quang trường thương xỏ xuyên vị trí hiểm yếu khiến bản thân chịu trọng thương, vị tiền nhiệm Thánh Kinh thần lại chữa thương sau đó cả hai tiếp tục chiến đấu, tính đến nay đã trải qua 50 năm tại đây, gần như dành cả thời gian cho việc chiến đấu và huấn luyện.
Cự long bên kia đang trong quá trình lột xác không ngừng kể từ khi tiếp lấy món quà mà Thánh Kinh Thần để lại, dự kiến chỉ nửa năm nữa là hoàn thành lột xác.
Bất quá, vấn đề cũng dần xuất hiện, tuy thực lực Karen hiện tại tiến triển ngày một nhanh, nhưng thân ảnh Thánh Kinh thần ngày càng mờ dần, thậm chí sức mạnh cũng có chút yếu đi, pháp trận lúc này cũng có chút lung lay.
Karen cũng đã hỏi lấy nhưng đáp lại chỉ là trầm mặc của vị tiền nhiệm khiến bản thân có chút không hiểu thấu.
Hôm nay lại như thường ngày huấn luyện, như nhìn ra tâm sự, vị tiền nhiệm trước tiên đáp
"Hôm nay chúng ta không cần huấn luyện, sẽ có việc khác."
"Thực tế hiện tại ta cũng không thể cưỡng ép thay đổi dòng chảy thời gian quá lâu, một khi cưỡng ép nữa không bao lâu tòa đại trận này cũng sẽ biến mất, lúc đó mới là chân chính đại họa tại nhân gian và thứ nguyên không gian."
"....
Như vậy, hôm nay là lúc rời đi." Karen giọng nói cũng có chút đáng tiếc, hiện tại Karen có thể cảm nhận được, Siêu Việt cảnh giới chỉ cách hắn một vách ngăn mỏng nhưng chung quy không thể đột phá được.
"Đúng là thế, bất quá, hài tử, những gì có thể dạy ta đã dạy hết, bây giờ mới là chân chính món quà thứ ba ta để lại." Thánh Kinh thần dứt lời không gian và thời gian tại đây cũng phục hồi như cũ, chỉ thấy Thánh Kinh Thần tiền nhiệm gương mặt nghiêm túc, Thập đại vật chất hiển hóa sau đó xoay vòng ngày càng nhanh cuối cùng tạo thành một thông đạo.
Quảng Cáo
Karen có chút giật mình nhìn cảnh tượng này thì vị tiền nhiệm tiếp lời gương mặt đầy nghiêm trọng và nghiêm túc giải thích:
"Bên trong chính là Căn Nguyên chi hải, có thể nói bản chất của nó là thế giới chi tâm, đây cũng là chân chính món quà cuối cùng."
"Với hiện tại 200-300 năm có thể đột phá Siêu Việt là ít, bất quá, Siêu Việt đột phá vẫn có đường tắt mà bản thân không chịu ảnh hưởng."
"Con đường này nối liền đến thẳng Căn Nguyên, hài tử, một khi ngươi tiếp cận với nó,bản thân sẽ chịu căn nguyên đồng hóa, bất quá, một khi ngươi có thể tỉnh lại thì ngươi chính là Siêu Việt cấp tồn tại."
Lúc này hư ảnh tiền nhiệm Thánh Kinh thần chỉ còn là một lớp hư ảnh có chút mờ ảo, rõ ràng, mở ra cánh cổng này có chút quá sức.
"Không nói nhiều! Lập tức đi vào, nhớ kỹ, chỉ cần giữ vững bản tâm, bản thân có thể vượt qua! Cho dù có thất bại Sáng thế kỷ ta có lưu lại bài tẩy có thể hỗ trợ."
Vị tiền nhiệm lập tức ném Karen vào thẳng thông đạo sau đó khép kín, với người khác hắn có thể không tự tin nhưng với truyền nhân của hắn chắc chắn thành công.
Căn nguyên chính là tồn tại vượt trên tất cả, nguồn gốc tạo nên thế giới bọn họ,cũng là nơi tập hợp vô số phép tắc cấu thành thế giới, người đầu tiên đã từ Căn Nguyên đi vào mà lột xác trở thành Siêu Việt cấp là Kischur Zelretch, chủ nhân của Tháp đồng hồ hiện tại.
Một khi Karen từ đó trở ra chắc chắn sẽ trở thành tồn tại Siêu Việt, còn vị tiền nhiệm lúc này có chút chú tâm vào Cự long màu trắng đang ngủ say.
Toàn thân cự long lúc này phủ trên người lớp vảy trắng ẩn hiện, thân thể cũng phóng lớn trực tiếp vô số lần, quang minh lực lượng ngày càng trở nên thuần túy thậm chí có dấu hiệu phản tổ.
"Chậc! Không ngờ chỉ một lần tình cờ gặp gỡ lại bắt được cự long phản tổ huyết thống, ta rất trông chờ xem ngươi sẽ đến một bước nào, bất quá, chắc sẽ không kém với Song Thiên Long." Vị tiền nhiệm một mặt hứng thú nở nụ cười, nghĩ đến cũng có chút nghiệt duyên, năm đó hắn có chút chán ghét Long tộc tàn bạo nên đối với cự long hay thiên long chẳng mấy ưa thích, không ngờ truyền nhân hắn vậy mà chọn lấy một cự long làm bạn đồng hành.
Còn vì sao chắc chắn không kém Song Thiên Long, bởi vì thời gian dài buồn chán, hắn trực tiếp giết vài ma thú dạng long từ Beast 666 sau đó lấy trái tim gột rửa bằng thánh quang thần túy, sau đó cho con cự long này từ vô số tích góp đó, lúc này chỉ sợ là cự long bình thường cũng có cơ hội tiến hóa huyết mạch sánh với Thiên Long.
Karen lúc này cũng định thần này nhìn trước mắt khung cảnh.
Đây là mênh mông vô bờ hư không, không có ngôi sao không ánh sáng, không có trời cũng không có đất.
Bốn phía mờ mờ một mảnh khiến Karen có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên định tiến về phía trước, mặc kệ thế nào, đã vào tới đây, hắn muốn tiếp cận căn nguyên 1 lần.
Con đường độc đạo này chỉ có mình Karen bước đi, không rõ phương hướng hay thời gian, chỉ việc nhắm thẳng phía trước tiếp tục bước đến.Quảng Cáo
Cũng không biết trôi qua bao lâu, có thể mấy giây, có thể vài chục năm......
Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu nhưng Karen vẫn luốn nhớ kỹ tại sao bản thân phải đến đây và lí do để đi đến bước này, bước chân vững chắc kiên định mặc kệ thời gian hay không gian khái niệm đã hoàn toàn chịu quên lãng.
Karen ánh mắt thấy được hào quang màu u lam.
Theo tiếp cận, u lam tia sáng càng ngày càng sáng.
Đó là Căn nguyên thừa nhận, cũng là dẫn đường cho kẻ đã đến.
Karen cũng dần thu hút đi theo và chạm mặt được Căn Nguyên tồn tại trong Căn Nguyên chi hải.
Đó là một cái cực lớn vòng xoáy màu đen, xoay chầm chậm lấy, màu u lam tia sáng chói mắt trải rộng tại nó bốn phía, giống như Thái Dương quầng mặt trời đồng dạng, chỉ là màu sắc khác nhau.
Đây chính là Căn nguyên
Nó cho Karen một loại cảm giác.
Không phải có không phải khoảng không!
Không phải tăng không phải Giảm!
Không sống cũng không chết!
Không phải dơ bẩn không phải trong sạch!
Không phải thật không phải giả!
Không thiện không ác!
Toàn bộ đều có như toàn bộ cũng không có!
Đây chính là Căn Nguyên tồn tại và khái niệm vượt trên tất cả, là thế giới chi tâm.
Quảng Cáo
Karen hít sâu một hơi tay hơi tiếp cận với căn nguyên nhưng chưa kịp phản ứng thì căn nguyên bỗng lòe sáng tạo ra lực hút kéo Karen vào bên trong bất quá Karen không phản kháng, không biết tại sao, mặc dù nghe rất kì quái, nhưng Căn nguyên bản thân Karen cảm giác "nó" không có ý định tổn hại đến bản thân.
Rất nhanh sau đó, Karen chịu hút vào Căn nguyên bên trong, vô số tri thức không rõ bắt đầu tràn vào, bên ngoài Căn Nguyên chi hải vẫn yên tĩnh như chưa từng ai đến.
Tháp đồng hồ, vô số học tập sinh được tụ tập về đây bắt đầu học tập về ma thuật, bọn họ hoặc tự nguyện hoặc gia tộc phía sau đưa đến học tập, một thiếu nữ tự như tinh linh từ Thượng giới rơi xuống, Người mặc màu xanh biếc cao cấp váy dạ hội lúc này bỗng ngã trên đất, hơi thở gấp rút, gương mặt có chút đỏ bừng làm muội muội nàng ta hoảng hốt chạy đến.
"Manaka tỷ, ngươi cảm thấy thế nào!?"
Manaka thiếu nữ không trả lời, tại ánh mắt ngạc nhiên của em gái mình, Manaka bỗng phát ra tiếng cười khanh khách, tiếng cười và vẻ đẹp nụ cười thoáng chốc hớp hồn lấy vô số học viên tại đây, thiếu nữ trong ánh mắt ngạc nhiên cô em gái mình bật dậy.
Manaka ánh mắt có chút mê ly nhìn về phía phương xa chân trời cứ như nhìn thấu đến tận nơi kia.
Nàng Manaka, trời sinh là kết nối căn nguyên, có thể gọi thích hợp hơn bằng cái gọi khác là Căn Nguyên hoàng nữ.
Nàng như thế nào đặc biệt tồn tại, hoặc có lẽ là tồn tại bản thân liền có thể xưng là là một cuộc kinh thiên động địa kỳ tích.
Trời sinh kết nối với Căn Nguyên nên trong mắt nàng thế giới chẳng có gì là bí mật, đối với nàng, sống và chết chỉ là một trạng thái, cuộc sống của nàng phản mặt trắng đen tỏ ra tái nhợt vô sắc.
Ngay cả nhưng tồn tại tự xưng Siêu Việt nàng cũng biết một hai nếu muốn cũng có thể đối đầu bọn hắn tuy không thắng nhưng bọn họ cũng khiến nàng có chút hứng thú trong thế giới tái nhợt, nhưng bây giờ, nàng lần đầu tiên chịu hứng thú, không, phải nói có chút mê luyến.
Ngay cả lão sư nàng đã đem nàng về đây học tập cũng không khiến nàng tăng thêm hứng thú, mặc dù để tránh cuộc sống nhàm chán đã tự phong ấn Akasha mắt để tránh nhìn thấu vạn vật nhưng trong mắt nàng, các sinh mệnh có chút vô nghĩa, theo nàng, nếu bọn chúng chết đó là điều đương nhiên vì bất kì sinh vật nào cũng phải chết, có thể nói, nội tâm nàng hoàn toàn trống rỗng.
Lúc này! Nàng có thể cảm thấy, nơi kết nối căn nguyên của mình, một người đang chìm trong ngủ say, Akasha mắt lấp lóe, thuần bạch sắc thân ảnh, mỹ lệ lại cường đại, không phải cường đại vẻ ngoài mà cả trong nội tâm cùng với kinh người cố chấp.
"Không việc gì! Hirahara! Đã không sao! Lão sư, có thể bắt đầu tiết học."
Vị giảng sư bị tiếng nói làm bừng tỉnh tiếp tục giảng dạy, những người khác cũng như lãng quên bắt đầu chú tâm bài giảng, chỉ là lúc này Manaka hai mắt lấp lóe mặt có chút say mê thì thầm:
"Đợi lấy ta! Vương tử của ta!"
.