Marvel Thứ Nguyên Thánh Kinh Thần


Karen suy nghĩ một ngày có tìm ra lối đi có được sức mạnh, theo tính toán thì chỉ có nước đến Thánh điện tại New York để tìm học trở thành pháp sư, bất quá chỉ sợ hắn ra khỏi nhà mẫu thân sẽ khóc bù lu bù loa.


Đại loại "Ô ô, mẫu thân không thiết sống." ,"ô ô, hài tử bỏ mẫu thân.", đại loại như thế, Karen cũng không thể nề nà làm gì hơn, suy nghĩ một ngày cuối cùng quá mệt mỏi mà chìm sâu vào giấc ngủ.


Bất quá lúc chìm sâu vào giấc ngủ, bỗng Karen bừng tỉnh thì thấy linh hồn bản thân bỗng tách rời khỏi thể xác đang hoang mang không rõ việc gì thì một vết nứt không gian bỗng kéo lấy linh hồn Karen vào trong, cả căn phòng hay động tĩnh cũng không chút để lại, thể xác vẫn còn tại đấy nhìn cứ như chìm sâu vào giấcngủ.


Kéo vào một không gian khác, Karen bị choáng ngợp trước vô số ánh sáng, từ từ thích ứng chỉ thấy một người trạc 20 tuổi thanh niên tóc xanh, mặc một bộ đồ rất thân sĩ đặc biệt trên thân quấn lấy khăn choàng màu xanh, xung quanh tỏa ra vô số hào quang thất sắc cứ đạm nhiên ánh mắt lộ ra ôn nhu và hiền từ nhìn hắn.


Karen sững sờ khi nhìn thấy cảnh này, lúc này Karen có thể cảm nhận được thế giới bản thân yêu quý và quan tâm người trước mắt, cứ như người trước mặt là đại diện một thực thể hoàn mỹ lẫn thân thể hay nội tâm khiến bản thân không nhịn được tự ti trước một người hoàn mỹ như vậy.


Cả hai sững sờ trước mặt rất lâu, sau đó người trước mặt dẫn đầu hỏi:

"Hài tử, ngươi không nghi hoặc tại sao ở đây?" Giọng nói ấm áp và ôn nhu, không có chút ác ý cứ như quan tâm đứa con mình một dạng.


"Đây là đâu?" Karen nhịn không được nghi hoặc hỏi, xung quanh chỉ là là một bầu trời xanh thẳm không thấy đoạn cuối, dưới chân như tấm gương phản chiếu bầu trời một dạng.


"Vườn Eden, không, phải nói là khởi đầu của Vườn Eden." Người trước mặt một mặt mỉm cười búng tay một cái lập tức toàn bộ thế giới lập tức thay đổi, rừng sông, cỏ cây mặt đất bắt đầu hình thành, lúc nhìn lại cả hai đã ở trên một bãi cỏ mọc đầy những cây hoa vô số ong bướm và chim chóc kéo đến.
Karen tâm thần nhất thời có chút rung động, bản thân có thể cảm giác được tất cả những vật này điều là thật.


"Ngài, ngài là Thần?" Karen cảm thấy có chút run giọng hơi khô khan cố gắng bình tĩnh hỏi.
Bản thân ngờ vực không phải không có căn cứ, chỉ bằng việc kéo linh hồn vào 1 không gian khác lại tái tạo không gian nơi đây gọi là Thần cũng không quá.



"Đừng e ngại, hài tử, ta đã từng là Thần, chỉ là giờ còn là tàn phế linh hồn." Người đối diện vẫn một mặt mỉm cười giải thích.


"Thần", một khái niệm quá xa xôi với nhân loại, thần được cho là không gì làm không được Sáng thế hay diệt thế chỉ trong tích tắc.
Nhưng cũng có chỉ cần sức mạnh vượt quá tưởng tượng và giới hạn thì nhân loại cũng cho là Thần như Superman.


"Nhân loại thường quen gọi ta bằng cách quen thuộc hơn, Duy nhất thần." Người thanh niên tiếp tục mỉm cười nói.


Nhưng trong lòng Karen lúc này có thể nói ngập trời sóng biển, Duy nhất thần khái niệm rất ít ỏi, nhưng trong thần thoại nổi danh chỉ có Duy nhất thần Thập tự giáo.


Đến hiện tại thế giới Thập tự giáo vẫn chiếm lượng tín ngưỡng lớn nhất, hơn nữa từng trích dẫn hàng ngàn năm trước nhân loại từng chịu một kiếp nạn gần như diệt tuyệt nhưng Duy nhất thần ra tay.
Thập tự giáo bây giờ bản thân chia ra thành 3: La Mã Chính Giáo, Cơ đốc giáo, Anh giáo,...
có thể nói cả ba gần như một chỉ là mâu thuẫn hay lí niệm mà tách biệt.
Bất quá 1 dạng đại lão hô mưa gọi gió lại gọi con kiến như hắn lại đây làm gì?Quảng Cáo

" Tốt, ngoan thoại ta không nói nhiều, hài tử hi vọng ngươi có thể tiếp nhận truyền thừa của ta." Vị Duy nhất thần một mặt nghiêm túc trên tay không biết lúc nào đã xuất hiện một vật tựa như kết tinh huyễn tưởng, bên trong có vô số hình tượng xuất hiện,4 đại nguyên tố vờn quanh cấu thành thế giới, cây sinh mệnh trơ trọi trên thế giới,...


Karen nhìn thấy có chút xoắn xuýt, đặt đạo lí nếu là người khác hay chỉ cần người bình thường đã mừng rỡ cười như điên tiếp nhận nhưng Karen không cho rằng trên đời này thứ gì không có trả giá.


"Hài tử thông minh, ngươi là tư chất tốt nhất trong vô số người ta gặp." Duy nhất thần một mặt thưởng thức vui mừng thu lại thần cách.


"Ngươi rất khác biệt hài tử, linh hồn người không thuộc thế giới này, đối với thế giới ngươi chính là biến số, đó là lí do ta chú ý quan sát ngươi." Duy nhất thần cụ hiện lên bàn ghế, một mặt rót trà mời khách.


"Nhân loại là sinh mệnh mà ta vô cùng yêu quý, bất quá không phủ nhận họ, đối kỵ, tham lam, sắc dục, lười biếng, phân biệt, kiêu ngạo,...
có rất nhiều tật xấu để nói về nhân loại."


"Vậy! Tại sao ngài lại muốn chọn ta thừa kế, ta cũng là nhân loại." Karen có chút nghi hoặc hỏi cứ như một hài tử không rõ hỏi phụ thân, Karen có thể chắc chắn bản thân Duy nhất thần không hề có ý đồ xấu với hắn.


"Hài tử, ngươi cũng có những tật xấu nhưng ngươi không để chúng điều khiển bản thân mình, ta đã từng thấy những kẻ vì tham lam mà biến mình thành xấu xí thối nát, một kẻ vì chán ghét những người da màu không ngại ngần làm khó hay thậm chí giết họ, hay một người da màu vì đối kỵ người da trắng cuộc sống mà trở nên cực đoan,...
những việc như vậy ta thấy rất nhiều." Duy nhất thần có chút thương cảm, đối với hắn nhân loại chỉ cần là nhân loại, bất kể màu da, bệnh tật, đều là nhân loại, đều là sinh vật hắn yêu quý nhất.


"Nhưng ta chưa từng mất niềm tin nhân loại hài tử, ta thấy người dám vì gia đình đứng lên chống lại những kẻ xâm lược bạo tàn, ta thấy một người thiếu nữ cả đời nguyện ý tin tại ta nhưng không cần phép màu xuất hiện hay cứu chữa mà bản thân tự tạo nên phép màu, ta thấy một người chiến sĩ cho dù kẻ thù trước mặt đông đảo và tàn ác thế nào hắn cũng không lùi vì thủ hộ gia đình hắn,...
đó chính là nhân loại, bản chất nhân loại, hài tử, đừng nghi hoặc vì nhân loại luôn có những người sẵn sàng hi sinh cả đời bản thân để giữ vững giá trị còn tồn tại,nơi hy vọng cuối cùng trong lòng bản thân." Duy nhất thần như nghĩ đến việc gì đáng nhớ một mặt vui vẻ hiền từ kể.


"Ta đã quan sát ngươi rất lâu hài tử, ngươi có thể sống một gia đình giàu có nhưng chưa từng vì thế mà sa đọa hay đánh mất bản tâm, có lẽ bởi vì ngươi có một vị Mẫu thân tốt, nếu so sánh quang huy linh hồn nàng ta có thể so với các Thánh nữ thời xưa, bất quá quan trọng vẫn là chính ngươi, hài tử.
Trong mắt ngươi mọi sinh mệnh tồn tại đều bình đẳng đều có quyền sinh tồn."

"Nhân loại thực sự đáng để người trả giá thế sao? Kể cả mạng sống?" Karen có chút xúc động hỏi.


"Đáng giá." Duy nhất thần vô cùng nghiêm túc, hắn trong vô số năm dài sinh hoạt vô số thần linh đã từng hỏi hắn câu nói này, thậm chí các Thiên sứ đã từng hoài nghi nhưng hắn vẫn chưa từng hoài nghi ở bản thân mình.
Hắn vẫn giành tình cảm dành cho nhân loại nếu không đã không hi sinh phong ấn Beast 666.


"Hài tử, ngươi xứng đáng ngồi vào vị trí ta.
Bất quá con đường sẽ rất gian nan nhưng đừng hoài nghi bản thân mình.
Ngươi là lựa chọn của ta sau vô số nhân loại 2000 năm đến nay." Duy nhất thần trên tay cụ hiện Thần cách rót vào người Karen, nhất thời Karen cảm giác toàn thân như muốn thuế biến gột rửa một lần, đó là sự thay đổi bản chất từ Nhân loại trở thành Thần Linh.


Rót thần cách vào linh hồn Duy nhất thần mỉm cười bất quá như chợt nhớ điều gì bèn nói:

Quảng Cáo


"Hài tử, ngươi cần thuế biến có lẽ mất khoảng 5- 10 năm để ta giúp ngươi một tay." Trên tay tụ tập vô số thuần khiết quang chi lực rót thẳng vào người Karen, theo một cột sáng quang mang bùng nổ khắp người Karen, cột sáng nhanh chóng xỏ xuyên kết giới nơi đây, xuyên thủng chiếu rọi thương khung.


Ấn Độ thần hệ

Shiva có chút buồn chán bỗng cảm nhận được gì, bỗng cười ha ha như điên toàn thân phá diệt chi lực bùng nổ.
Phá diệt lực lượng lan tràn kinh động cả Thần Vực

Hy Lạp thần hệ

Zeus ngồi trên ngai vàng cảm nhận được quang mang thuần khiết hừ lạnh một phen.


Bắc Âu thần hệ

Odin nhìn thấy như nhớ lại hồi ức gì lại nhớ đến con gái và người thừa kế của mình nở nụ cười khổ, Frigg bên cạnh cảm nhận được nét vui mừng lộ rõ.


Ở xa xôi tòa Roma chính giáo

Vị giáo Hoàng đọc lấy Kinh Thánh cầu nguyện bỗng rực nở nụ cười, bức tượng đại diện Chân chủ bùng sáng quang mang, đánh thức cả các giáo mục và tu nữ, khi thấy cảnh tượng này tất cả đều đồng loạt quỳ trên mặt đất như ca ngợi.


Vô số quang mang từ các Tượng thờ lấy Duy nhất thần bùng nổ quang mang như nhắc nhở các tín đồ:"Thần đã trở về."

Địa ngục

"Duy nhất thần trở về sao?" Một giọng nói lẩm bẩm

Karen lúc này hoàn thành thuế biến toàn thân tràn ngập lực lượng và thần quang, trên tay ngưng tụ cực hạn quang chi lực áp súc.


"Hài tử, ngươi bây giờ đã có thể coi là Thần linh, bất quá còn cần quãng đường dài để đi." Duy nhất thần một mặt mỉm cười như nhìn tác phẩm đắc ý của mình, sau đó lại tiếp tục vung lấy ra vô số bảo vật và thần cách khiến Karen có chút loát cả mắt.


Quảng Cáo


Trên tay Duy nhất thần trôi nổi lơ lửng 4 món bảo vật, một thanh trường thương rực rỡ thánh quang, một thanh kiếm như tín ngưỡng vô số chiến sĩ kết tinh, một quyển sách bìa dày nhưng bên trong không có chữ viết, đó là Sáng thế kỷ, một chiếc cốc rực rỡ vàng ròng, chính là Chén thánh.


" Nhớ kỹ cất tốt, còn đây là thần cách của các Đại Thiên Sứ." Duy nhất thần lại vẫy tay một cái vô số thần cách trôi nổi trước mặt Karen, chúng chính là 7 đại diện cho thần cách của 7 đại Thiên sứ trưởng.


"Năm đó các Thiên sứ hi sinh trong trận chiến cuối cùng ta kịp thời giữ lấy Thần cách mong đợi 1 người thừa kế nay về ngươi hài tử."

"Đây là Thiên sứ chi trì, nhớ kỹ giữ tốt, còn đây là Thánh Ngân có thể ban tặng các tín đồ của mình." Duy nhất thần cứ như một lão nhân bàn giao hậu sự.


"Tốt! Vậy cũng đến lúc ta có thể rời đi.
Nhân loại về sau giao cho ngươi hài tử" Sau khi bàn giao tốt Duy nhất thần nở lộ nụ cười rực rỡ cả người bỗng bốc lên vô số thần quang như muốn tan biến.


Karen đột ngột cảm nhận cuộc chia tay đã đến hồi kết vội la lên:" Khoan đã, vẫn chưa biết tên người.", nước mắt không tự chủ rớt, cuộc hội ngộ vô cùng ngắn ngủi nhưng Karen có thể cảm nhận được sự yêu quý, quý trọng nhân loại bằng cả tấm lòng của mình

"Chẳng phải ta đã kể rồi sao? Ta là Jehovah, hài tử ngươi tên gì?" Duy nhất thần không, phải gọi Jehovah một mặt mỉm cười, không nhìn cơ thể sắp tan biến một dạng.


"Ta là K.
Karen.."

"K.Karen sao? Ta nhớ kỹ, Karen, đừng chùn bước trên con đường mình đã chọn, đừng rơi lệ vì đây là lẽ tất nhiên, ah thật nhớ lấy các bằng hữu cũ, ta vẫn chưa từ biệt tốt." Dứt lời Jehovah toàn thân bộc phát hào quang triệt để rời khỏi nhân thế, một đời Duy nhất thần cả đời hi sinh vì nhân loại cứ thế mà biến mất.


Eden khu vườn như hoàn thành sứ mệnh lập tức nứt vỡ sau đó mở ra khe hở không gian cuốn lấy linh hồn Karen rời đi.


Karen tỉnh hồn dậy cả người giật mình bật dậy chỉ cảm thấy như một giấc mơ nhưng nước mắt không tự chủ lăn dài trên má đã khẳng định sự thật.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận