"Lần đầu gặp mặt, Scathach điện hạ!"
"Hành lễ cái gì không cần, nói thẳng đi, ngươi đến đây có việc gì bàn giao?" Scathach nở nụ cười như không cười mí mắt nheo lại nhìn người mới đến, trong lòng có chút hiểu rõ người trước mặt có ý định gì.
"Khụ! Cũng chẳng có việc gì, ta đến đây với tư cách cá nhân, cũng không đại biểu cho ai."
"Tư cách cá nhân sao? Vậy ngươi đến đây là....."
"Ta hi vọng Scathach Nữ Vương có thể huấn luyện ta một thời gian." Karen nhắm mắt niệm một hồi rồi yên lặng đợi đáp lời.
Mặc dù có chút mất mặt nhưng ai bảo hắn có việc nhờ người chứ.
Karen vừa dứt lời một sự yên lặng bao trùm, Scathach gương mặt nhìn không ra vui buồn, chỉ là các hắc giáp binh sĩ lúc này ánh mắt mang theo chút cổ quái kèm theo thương hại nhìn Karen, mấy chục ánh mắt như thế khiến Karen giật mình, chẳng lẽ hắn nói sai điều gì sao?
"Ngươi chắc chắn? Một khi lựa chọn thì không có thể lùi bước, cho dù tên Thánh Kinh thần đến cũng như vậy, đương nhiên, ta sẽ dốc hết sức huấn luyện bồi dưỡng ngươi." Scathach giọng nhàn nhạt truyền đến.
"Ta chắc chắn, hơn nữa, ta thời gian cũng không còn nhiều." Karen trầm mặc trả lời.
"...Mặc dù không rõ ngươi khẩn trương bất quá ngươi đến đây không thiếu tên Thần sau lưng chỉ đạo đi, bây giờ bắt đầu luôn liền tốt! Vài phút sau ra diễn võ trường gặp ta." Scathach vừa nói bản thân cũng rời đi đến sau diễn võ trường để lại Karen có chút mờ mịt.
"Điện hạ, phiền ngài theo ta, để ta đưa ngài đến căn phòng của mình."
"Thật cảm tạ Blake, bất quá ta có nói sai gì sao? Vừa rồi Scathach ánh mắt nhìn ta có chút không đúng." Karen để ý ánh mắt vừa rồi của Scathach cứ như có lửa nóng bên trong, cả cơ thể có chút run nhè nhẹ.
Thực tế mà nói trong số kí ức hắn nhận được có đề cập đến vị Ảnh chi quốc Nữ Vương nổi tiếng trong Siêu Việt cấp cũng là người nổi bật thời điểm đó, bản thân hắn vẫn kẹt mãi ở Thần Linh giai vị nên ý tưởng đột xuất muốn tìm đến Ảnh chi quốc tìm cơ hội đột phá 1 phen, đằng nào Scathach dạy bảo học trò vẫn rất có tiếng, Thần linh hay Siêu Việt cấp anh hùng cũng có một người từ tay nàng xuất ra, hơn nữa cũng không còn cách khác, tiền nhiệm chơi xong nên bây giờ hắn muốn đi tiếp phải tự lần mò nhưng có một cái hảo lão sư thì nhẹ nhàng rất nhiều.
"Ngài không nói việc gì sai, bất quá, hi vọng ngài vẫn giữ vững lạc quan như thế." Blake cho Karen ánh mắt như nhìn tử sĩ một dạng, đưa Karen xem xét căn phòng sau đó trực tiếp đưa đến diễu võ trường, còn mình yên lặng đứng xa.
Scathach lúc này đã đợi sẵn trên tay cầm lấy một trường thương tinh hồng băng lãnh, Karen vừa bước đến đã nghe vị Nữ Vương hỏi:
" Ta rất hiếu kì, bản thân ngươi có Thánh Kinh thần làm ô dù, hơn nữa một thân phép tắc tương tự hắn, việc gì chấp nhất đến chỗ ta học tập?"
"Ta cảm thấy con đường pháp gia thuần túy không phù hợp với ta nên cần học hỏi thêm mà trong vô vàn những Thần linh chuyên cận chiến bằng võ nghệ, chỉ có ngài là thích hợp nhất." Karen giọng "chân thành tha thiết" bắt đầu thổi phồng.
Hắn cũng không thể nói tiền nhiệm chơi xong, hắn cũng không có thể trông cậy vào ai chỉ dạy đột phá Siêu Việt, còn Mio bản thân thực lực sinh ra đã có, trông cậy chỉ ra cách đột phá Siêu Việt khó như lên trời, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Scathach là thích hợp nhất.
"Mặc dù ngươi thổi phồng nghe không tệ, bất quá ta cũng không ý định nương tay, cầm lấy vũ khí đi."
"Vũ khí gì.....
Phốc!!!!" Karen chưa kịp định thần thì một mũi thương tinh hồng lập tức xỏ xuyên cả người, trong ánh mắt kinh hãi chỉ thấy Scathach hững hờ một tay cầm đầu thương quật bay cơ thể Karen bay ra xa.
Ầm!!!!! một tiếng cả người Karen như lưu tinh đập mạnh xuống mặt đất tạo thành hố sâu gần chục mét không rõ sống chết khói bụi tứ phía mịt mù.
Scathach trên tay trường thương vẫn còn vẩy ra máu tươi vàng nhạt xung quanh các binh sĩ sớm đã bỏ đi từ trước, bọn họ cũng không muốn ở lại chứng kiến cảnh tượng thảm thiết.
"Keng!!!!" mũi thương của Scathach dễ dàng chặn đến 1 kích của người vừa tập kích, chỉ thấy Karen không biết lúc nào từ không gian nứt vỡ như mảnh gương bước ra khuôn mặt có chút oán khí sắc mặt cũng có chút tái nhợt, vừa rồi 1 thương kia cũng không dễ chịu.
"Lão sư, người không nói hai lời công kích khiến ta có chút phẫn nộ ah!"
Bang!!!!
Mũi thương lập tức đánh bật mũi kiếm cùng Karen văng ra xa , gương mặt lạnh lùng vô biểu tình không nhiều lời trường thương huy động, vô số thương ảnh che rạp trước mặt công kích đến từng công kích đều là sát chiêu khiến Karen vội vàng dùng dùng ma lực kêu gọi phép tắc không gian tạo thành màng chắn bảo hộ, nhưng trong ánh mắt kinh hãi, chỉ thấy đầy trời thương ảnh dễ dàng đâm thủng màng chắn không chút khoan nhượng đâm xuyên cơ thể hắn.
Bất quá hư ảnh bị những mũi thương đã biến mất Karen không biết lúc nào đã xuất hiện cách đó không xa, nhìn những mũi thương xỏ xuyên mặt đất để lại những lỗ sâu không đáy khiến Karen mí mắt giật liên hồi, đây rốt cuộc là huấn luyện hay giết người?
" Phản ứng quá chậm, quá lệ thuộc vào sức mạnh phép tắc, ý thức chiến đấu quá kém cỏi!" Scathach nhẹ giọng bình phán nhưng trên tay mũi thương lăm le vẫn không ngừng công kích.
Karen chỉ có thể không ngừng chịu khổ, trên người cao thấp không ngừng chịu nhiều vết thương, rõ ràng Scathach chỉ dùng thực lực Thần Linh thượng vị chiến đấu nhưng toàn cuộc chiến hắn hoàn toàn hoa lệ bị treo lên đánh.
"Lão sư! Ăn ta một kích!" Bàn tay thanh kiếm rực rỡ ánh sáng, một đạo quang mang lập tức đánh đến nhưng chỉ thấy vô số ma lực quán chú trên ngọn thương Scathach, sau đó mũi thương nhẹ nhàng xé rách vô số quang mang từ Exaclibur giải phóng lao đến trước mặt Karen không nói 2 lời một mũi thương xỏ xuyên lồng ngực.
Bất quá ra tay vẫn có chút phân tấc, 1 thương vừa rồi cũng tránh yếu hại hơn nữa nàng cũng không vận dụng nhiều ma lực hay sức mạnh bằng không Karen có thể trực tiếp chầu trời.
Lúc này Karen cả người ngất lịm, trên người không chỗ nào hoàn hảo thậm chí còn vài lỗ vết thương trên người, trái với vẻ bình thản của Scathach, lúc này bên ngoài Blake cũng tiến đến nhìn thảm trạng của vị khách nhân vùa đến có thể thông cảm, bất quá hắn vẫn rất kính phục vì Karen dám nhờ Scathach huấn luyện riêng, đây cũng chỉ là bắt đầu, vài năm về sau sẽ càng thảm.
"Blake, bảo người trong pháo đài ta có một chuyến đi trước ra bên ngoài." Scathach trực tiếp vác lấy Karen lên vai sau đó mang đi, Blake định nói gì nhưng nhìn con ngươi màu sắc tinh hồng lộ ra nụ cười mị hoặc của Scathach nhất thời cung kính cúi đầu, kế tiếp đã không có việc của hắn, Nữ Vương gương mặt này hắn đã lâu chưa từng nhìn đến, nhưng một khi nở nụ cười này tương đương nàng ta kiếm được món "đồ chơi" tốt.
Blake chỉ có thể cầu nguyện cho vị trước mặt không quá thảm, huấn luyện của Scathach đã không có tính người, nhưng nếu có "phác ngọc" khiến nàng hứng thú, ha ha, chỉ sợ chịu bóng ma tâm lí cả đời không thể thoát ra bất quá tại đây cũng không có chuyện của hắn xen vào.
Scathach cũng chưa phải chưa từng huấn luyện trong đó có vô số anh hùng trong nhân loại nhưng tất cả đều không ngoại lệ chạy trốn không bao giờ dám đối mặt với Scathach, gần nhất vài trăm năm trước một nhóm học trò đến hỏi thăm Scathach nhưng đón lấy kết quả là Scathach mượn tiếng thử thực lực sau đó làm bao cát hình người 1 trận, kể từ đó ai cũng không dám về thăm 1 lần.
.