“Ý của anh là?”
Lâm Diệu Diệu ngẩng đầu, tay cô vẫn còn đang lau tủ bát ở trong phòng bếp.
“Là thế này, ngoài em ra thì trong biệt thự này còn có bốn người nữa.
Giờ biệt thự bị phong tỏa, người bên ngoài cũng không vào được nên chúng trước tiên chúng tôi cần một người có thể nấu cơm.
Tống Diễn nhếch miệng, đẩy mắt kính của mình theo thói quen.
“Tôi thấy có lẽ em thường xuyên vào bếp, vậy nên trong lúc bị cách ly thì chúng tôi có thể thuê em nấu cơm cho chúng tôi được không?”
Lâm Diệu Diệu nghĩ bụng, như vậy cũng rất ổn, hơn nữa như vậy cô có thể danh chính ngôn thuận ở đây rồi.
Dù sao thì cô cũng không muốn ngủ ở văn phòng quản lý nhà đất đâu.
“Chỉ cần các anh không chê tay nghề của em thôi”.
Cô gật đầu.
Tống Diễn cười nói: “Bởi vì không biết sẽ phong tỏa trong bao lâu nên tiền lương của em tôi sẽ tính theo ngày, cuối tuần tôi sẽ thanh toán cho em”.
Anh ngừng lại một lát rồi nói ra một con số.
Lâm Diệu Diệu kinh ngạc nói: “Nhiều quá ạ”
“Không nhiều đâu, trước đây chúng tôi thuê người chỉ làm bữa sáng và bữa tối, giá cũng gần như vậy đó”.
Anh mỉm cười rồi nói tiếp: “Nhưng vì cách ly nên thời gian thức giấc của mỗi người cũng không cố định, tôi khuyên em nên làm bữa sáng nhiều, phong phú một chút, coi như bữa trưa bữa sáng gộp làm một, 9 giờ nấu là được, cơm tối thì đúng 6 giờ nấu”.
Lâm Diệu Diệu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không thành vấn đề, nhưng mọi người có kiêng gì không?”
Tống Diễn nói: “Tôi cũng không rõ lắm, đợi lúc nào tôi nói cho em nhé.
Hiện tại, nhân viên y tế đã tới khu mình rồi, bọn mình đi quá đó thôi”.
Hai người đứng dậy, đi qua phòng khách rồi đứng ở huyền quan đeo khẩu trang, sau đó hai người men theo đường đi bộ của khu chậm rãi đi về phía trước.
Hôm qua Lâm Diệu Diệu đi bằng đường ngầm của khu, hiện tại cô đi đường chính thì mới phát hiện chỗ này có rất nhiều cây cối xanh tươi, không gian vô cùng yên tĩnh.
Mỗi căn biệt thự xung quanh đều có vườn hoa bao quanh, mỗi nhà được ngăn cách bằng hàng rào cây nên tính riêng tư cũng được đảm bảo.
Lúc này điện thoại của Tống Diễn vang lên, anh cúi đầu nhìn một cái.
“Diệu Diệu, tốt nhất là em gửi danh sách những đồ cần dùng trong tháng này cho tôi, bây giờ còn có cơ hội gửi vào chứ sau thì khó nói lắm”.
Lâm Diệu Diệu cúi đầu rồi gửi danh sách đồ đã viết trước trong ghi chú cho anh.
Thực ra cô sớm đã liệt kê xong, cô vốn đang cầu nguyện tốt nhất đừng dùng tới, nhưng xem ra không thể tránh khỏi rồi.
Trong danh sách cô liệt kê, có đồ lót của nữ, quần áo đơn giản, đồ vệ sinh bla bla và mấy thứ khác nữa, có lẽ phải đợi khi dùng đến cô mới có thể nhớ ra.
Lúc này phía sau họ có một người nhanh chóng lao tới, trực tiếp xen vào giữa hai người.
“Chị Diệu Diệu”.
Cậu kéo khẩu trang xuống một chút, cười tươi rói, đúng là Lục Kiêu.
Lâm Diệu Diệu gật đầu với cậu nhưng Tống Diễn lại lập tức hỏi cậu: “Sao rồi? Anh ấy có hài lòng không?”
“Em không biết nhưng anh ấy không nói gì”.
“Không nói gì thì là hài lòng rồi”.
Ánh mắt Tống Diễn nhìn vào cậu rồi nói: “Bây giờ đang ở bên ngoài, em đeo khẩu trang vào đi”.
“Vâng, anh Tống”.
Lục Kiêu nghịch ngợm trả lời rồi nghiêng đầu nói những chuyện ở trường học với Lâm Diệu Diệu.
Từ trong cuộc trò chuyện của cậu, cô biết ngành học chính của Lục Kiêu ở trong trường là bóng rổ và nhảy cao, ngoài học ở trên lớp thì thời gian khác cơ bản cậu đều ở nhà thể chất.
“Cạnh tầng một còn có một phòng tập, chị có thể đến đó rèn luyện thân thể”.
Lâm Diệu Diệu nghĩ đến buổi sáng cậu mặc đồ thể thao qua đó, chắc là cậu tập thể dục ở đó rồi.
Thật ra cô có chút tò mò với hai người khác trong biệt thự, nhưng mà họ đều không nhắc tới nên cô cũng không tiện hỏi.
Cả khu biệt thự không có nhiều người ở nên xếp hàng một lúc đã đến lượt họ rồi, sau khi test xong, ba người lại cùng nhau về biệt thự.
Tống Diễn dẫn Lâm Diệu Diệu đến tầng hầm, anh dẫn cô đi tham quan phòng chứa đồ.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn rực rỡ đủ màu, cô không khỏi cảm thán.
“Nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, em thấy cách ly hai ba tháng cũng không thành vấn đề.”
“Hiện giờ còn chưa biết phong tỏa mất bao lâu nên tất cả đều phải tiết kiệm, buổi chiều có người giao một lô đồ tươi sống đến, chủ yếu là rau xanh thôi, em xem xử lý thế nào để giữ rau tươi càng lâu càng tốt nhé”.
Năm ngoái Lâm Diệu Diệu từng cách ly một lần nên cô cũng có kinh nghiệm nhất định.
Khi rau đến, Lục Kiêu dùng xe đẩy để chở đồ về, lúc này cô nghiêm túc xử lý một lượt.
Các loại rau lá xanh thì thấm ướt khăn giấy ở trong nhà bếp rồi quấn lấy phần rễ sau đó để vào túi giữ tươi.
Loại dễ mốc như nấm thì bao bằng khăn giấy trong nhà bếp rồi để vào giấy dai trong túi ướp lạnh.
Đồ ăn như đậu nhặt sạch, dùng nước ấm chần qua, để nguội sau đó cho vào ngăn đá tủ lạnh.
Súp lơ trực tiếp cắt thành hai nửa sau đó dùng màng bọc thực phẩm bọc lại rồi cho vào tủ lạnh.
Ngô thì cứ để cả bắp rồi cho luôn vào tủ lạnh.
Cà chua, bí đỏ, khoai lang để ở nơi khô ráo, thoáng gió là được.
Ớt chuông, đậu bắp, cà tím rửa sạch lau khô nước, bỏ vào hộp rau quả ướp lạnh.
Hành lá thì cắt khúc rồi lót một lớp khăn giấy vào hộp giữ tươi, phần rễ màu trắng thì tận dụng trồng ở ban công bên ngoài nhà bếp.
Quả nhiên là ban công có nhiều loại rau gia vị, ngoài xạ hương ra, còn có húng quế, hương thảo, cây xô thơm, ngò tây, bạc hà, tía tô, sả…
Cô đoán trước kia chắc chắn có người chuyên xử lý chuyện làm vườn cho họ, trong nhà còn có người thích ăn đồ tây nữa.
Cô tưới thêm một ít nước cho cây bạc hà, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá, ngay lập tức có mùi hương mê người tỏa ra, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Lúc cô vừa đứng dậy thì chợt nghe thấy khúc dương cầm quen thuộc, lần này không phải là mơ, mà cô nghe thấy rõ ràng.
Hơn nữa tiếng dương cầm cách cô rất gần, hẳn là trong căn biệt thự này.