Buổi trưa, Phú Tiểu Cảnh ở thư viện gọi cho ‘Cục cưng’ hỏi đã tìm được vòng chưa, nếu chưa thì báo cảnh sát.
‘Cục cưng’ bị giục đến phiền, bảo muốn suy nghĩ lại, cô không muốn vì việc nhỏ này mà làm ầm ĩ lên.
Tối, Du Du rủ Phú Tiểu Cảnh về nhà ăn lẩu, nhờ Phú Tiểu Cảnh làm sủi cảo ăn chung với lẩu.
Du Du là người lớn nhất trong ký túc xá hồi đại học, Phú Tiểu Cảnh là người nhỏ nhất trong bốn người.
Du Du đến Mỹ trước, ban đầu định hiến đời mình cho khoa học xã hội, sau đó lại gặp lão Chu, người bạn trai hiện giờ đang theo học ngành điện ảnh, vì gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình nên chuyển ngành.
Du Du và bạn trai sống ở căn hộ nhỏ tại Elmhurst, Queens.
Lúc Du Du chưa có bạn trai, thường tụ tập với Phú Tiểu Cảnh, từ lúc có bạn trai thì số lần gặp nhau ít đi.
Trước khi đến, Phú Tiểu Cảnh hỏi cô có cần mang theo gì không.
Du Du bảo miễn cô mang tay tới là được.
Phú Tiểu Cảnh mua mười mấy quả bơ, mang theo lạp xưởng Phú Văn Ngọc gửi.
May mà lần này đồ gửi sang qua được hải quan.
Du Du thích ăn bơ, trước đây ở trong nước vì ngại đắt nên mỗi lần chỉ ăn một trái.
Sau khi tới Mỹ thì thấy đây không phải là thực phẩm đắt tiền tới mức ăn không nổi nên ăn thả cửa.
Mỗi lần Phú Tiểu Cảnh đến nhà Du Du không biết mang gì đều xách một túi bơ đến.
“Lạp xưởng này tới đúng lúc quá.
Hôm qua lạp xưởng dì Phú gửi tới đây, chị cắt một phần hấp cho lão Chu ăn.
Lão Chu ăn ngon lành, tối lại hấp hai dĩa to, bây giờ còn có một ít, chị nói để dành đãi khách lão ta nhất quyết không cho.”
Phú Tiểu Cảnh không ngờ Phú Văn Ngọc lại gửi cả cho Du Du, cô đưa túi trái cây cho Du Du, vào bếp rửa tay làm sủi cảo.
“Em thấy lão Chu có khả năng trở thành Lý An không?”
Phú Tiểu Cảnh vừa cười vừa trộn nhân, “Em thấy lão Chu nhà chị giống Trương Nghệ Mưu.
Mỗi lần gặp anh ấy em đều muốn móc túi lấy bút ra cho anh ấy ký tên.
Lão đại, sau này đừng cho anh ấy ký tên cho mọi người, chờ anh ấy nổi tiếng rồi thì chữ ký em có sẽ thành của hiếm, em muốn giá bao nhiêu thì được bấy nhiêu.”
“Con nhóc này.
Mà nè, Tiểu Cảnh, có phải em chưa có bạn trai đúng không?”
Du Du cán vỏ bánh ra hình thù lạ lùng, Phú Tiểu Cảnh nhìn không nổi, giật lấy cây cán bột trên tay cô, “Em cán cho, chị đi trộn nhân đị, em trộn gần xong rồi, chị lấy đũa đảo thêm là được.”
“Ai lấy em thật có phước.”
“Đừng khen em, nghe ê cả răng.”
“Nghiêm túc đi, rốt cuộc em có bạn trai chưa?”
Phú Tiểu Cảnh nghĩ tới Cố Viên, lắc đầu tự giễu, “Không có, không phải em đợi chị giới thiệu cho em sao.
Hôm nay em chính thức giao chuyện chung thân đại sự đời mình cho chị, nếu gặp được mối tốt thì phải giới thiệu cho em.”
“Không cần em giao, hôm nay chị tìm cho em một người.”
“Không phải chứ, chị…”
“Hôm nay chị giới thiệu cho em một mối tốt, bạn học cấp 3 của lão Chu, tên cũng rất hay, Vu Bác, cũng học tiến sĩ.
Tiến sĩ nhưng mà không giống nhau, cùng là tiến sĩ mà lão Chu nhà mình sống tạm khó khăn, còn Vu Bác thì giàu cực.
Anh ta là nghiên cứu sinh ngành hóa chất của đại học C.
Giáo sư của anh ấy có nguồn kinh phí nghiên cứu khoa học rất lớn.
Em biết giáo sư trả anh ta bao nhiêu một tháng không?”
Du Du xòe tay, Phú Tiểu Cảnh nhìn rồi tiếp tục cán bột, “Nhiều nhỉ.”
“Mặc dù dân khoa học kỹ thuật nhưng có tế bào văn nghê, thuộc lòng thơ Allen Ginsberg*.
Vẻ ngoài thì theo mắt nhìn của chị là không xấu.
Chị cố ý hỏi lão Chu giùm em, ba mẹ anh ấy đều là giáo viên, không có gánh nặng gia đình.”
“Điều kiện khá tốt, nhưng mà em đọc thơ Allen Ginsberg không nhiều, sợ không có điểm chung để trò chuyện.”
“Nói thơ, nói phim là khi không còn gì để nói mới lôi ra.
Lúc chị mới gặp lão Chu, mỗi ngày nhắn cho chị nói về Antonioni*, khi quen thuộc rồi thì mỗi ngày hỏi chị là tối ăn gì.
Đúng rồi, còn chuyện cực kỳ tốt là anh ấy chưa từng yêu đương.
Yêu thì đừng tìm những người kinh nghiệm tình trường phong phú, không cẩn thận là chết người, Tiểu Cảnh, tụi mình là thuộc lớp vô sản đang lên trung lưu, đừng lẫn lộn vào vòng tròn của giới con nhà giàu, nông dân là nông dân, chúng ta không phải người cùng thế giới với họ.”
Phú Tiểu Cảnh lại nghĩ tới chuyện chiếc vòng, “Em biết.
Nhưng mà hôm nay thì quên đi, chị nhìn xem em như thế này thì có thể gặp ai?” cô chỉ quầng thâm dưới mắt mình.
“Tối qua em không ngủ à?”
“Uống nhiều trà quá.”
“Chị biết em là người trung thực, lúc nào cũng để mặt mộc trước mặt bạn trai chị em thân thiết.
Cho dù quan tâm tới hình tượng hay không thì hôm nay em cũng phải phá lệ một lần, gần đây tay nghề trang điểm của chị tiến bộ lắm đó, bảo đảm sẽ trang điểm cho em cực xinh, người khác nhìn vô không biết em có trang điểm luôn.”
Phú Tiểu Cảnh cười khổ, “Tay nghề của chị không bằng để em tự làm.”
“Tiểu Cảnh, đừng cán bột nữa, tới phòng chị trang điểm đi, Vu Bác cũng sắp tới rồi.”
“Hôm nay em thực sự không có tâm trạng, hơn nữa dù có trang điểm thì tí nữa ăn lẩu nóng vậy cũng hiện nguyên hình thôi.”
“Bây giờ nhìn em cũng không tệ lắm, mà chị lại không có đồ trang điểm chống nước.
Có biết chị tìm người cho em không dễ dàng không.
Mấy người bạn của lão Chu trước đây không có ai phù hợp tiêu chuẩn của dì.”
“Mẹ em nhờ chị giới thiệu bạn trai cho em?”
“Dì tốt với chị như vậy không lẽ chị không quan tâm bà nói gì sao? Lần đầu tiên chị tới ăn vịt quay dì đã nói.
Chị ở Mỹ một năm mà mẹ chị còn chưa gửi cho chị nhiều đồ thế này.”
Ngày đầu tiên Phú Tiểu Cảnh tới trường đại học báo danh, Phú Văn Ngọc đã rủ ba người bạn cùng phòng cô đi ăn vịt quay, nhờ họ chăm sóc cô.
Sau đó mỗi lần Phú Tiểu Cảnh về trường sau kỳ nghỉ, Phú Văn Ngọc đều mời bạn cùng phòng cô đi ăn, còn tặng một đống đồ đặc sản địa phương.
Bình thường cũng gửi rất nhiều đồ ăn tới để cô chia cho bạn cùng phòng với bạn học.
Chỉ có điều cô không ngờ liên hệ kéo dài đến tận Mỹ.
Phú Tiểu Cảnh ngồi trước bàn trang điểm vẽ mắt, vừa di chuyển bút đã chảy nước mắt, lấy khăn giấy lau, một lát khăn giấy đã ướt đẫm.
Phú Văn Ngọc đã vì cô mà trả giá nhiều như vậy, cũng không trông cậy “mẹ quý nhờ con” mà chỉ mong cô đừng đi vào con đường cũ của bà, cuộc đời cô sẽ thuận lợi suôn sẻ.
Nhưng mà thuận lợi cũng khó.
+
Trong phòng khách đang chiếu “Trung Quốc” dưới ống kính Antonioni.
Phú Tiểu Cảnh ăn lẩu trong màn khói mờ mịt, cuối cùng cô vẫn không trang điểm.
Cô để mặt mộc, cầm muỗng vớt đồ ăn trong lẩu, chẳng có hình tượng gì.
Vớt đồ ăn xong thì chúi đầu chấm nước chấm.
Du Du thật lòng với cô, lời giới thiệu của chị ấy về Vu Bác cũng không sai.
Cô thấy có lỗi với lòng tốt của Du Du với mình, nhưng cô đúng thật là không có tâm trạng ứng phó.
Tình trạng cô hiện giờ không thích hợp để yêu.
Sau đó bắt đầu cho sủi cảo vô nồi lẩu, sủi cảo do Phú Tiểu Cảnh gói lần lượt rơi vào nồi lẩu.
Lão đại luôn miệng khen tài nấu nướng của Phú Tiểu Cảnh, “Nhìn sủi cảo Phú Tiểu Cảnh nhà chúng tôi gói xem đẹp không, tôi không làm được vậy, nhân còn lòi cả ra.
Nước xốt chấm lẩu cũng do Tiểu Cảnh làm.
Vu Bác, anh thấy vị thế nào?”
“Anh có người bạn tốt như vậy sao không giới thiệu cho tôi sớm hơn?”
“Ăn ngon đâu sợ muộn.
Tiểu Cảnh nhà chúng tôi nhiều người theo đuổi lắm.
Tiểu Cảnh nhà chúng tôi bận học không có thời gian yêu đương.
Anh đừng thấy con gái ra đường đẹp như thế, mặt mộc không cần trang điểm như Tiểu Cảnh không có mấy người đâu.” Nói rồi Du Du lấy tay chọt lão Chu đang chăm chú ăn lẩu, “Em nói không sai chứ.”
“Tiểu Cảnh rất đẹp, chỉ thua vợ tôi tí.”
“Anh biến đi, mắt nhìn của anh kiểu gì vậy?”
Phú Tiểu Cảnh nhìn Du Du đánh yêu lão Chu, gắp sủi cảo chấm nước chấm.
Tuy là nói Vu Bác thuộc lòng thơ của Allen Ginsherg nhưng anh không thể hiện gì trên bàn ăn, là dân khoa học kỹ thuật, anh cũng không tỏ ra coi thường dân khoa học xã hội như Phú Tiểu Cảnh, ngược lại, anh còn thể hiện sự thích thú với sự chuyên nghiệp về trình độ của cô.
Phú Tiểu Cảnh buộc lòng phải ứng đối.
+
Xe Cố Viên đang ngừng ở đường 110, anh đi ngang qua, không có ý định lên lầu, không ngờ bị ‘Cục cưng’ phát hiện.
‘Cục cưng’ thấy tiếc cho Cố Viên, người như anh nên tìm những cô gái giàu có như Mạnh Tiêu Tiêu, chứ không phải cái loại quỷ nghèo như Phú Tiểu Cảnh.
“Anh đang đợi Tiểu Cảnh à?”
“Cô là?”
“Em là bạn cùng nhà Tiểu Cảnh, sao anh không lên nhà đợi.”
“Cảm ơn cô.”
Cố Viên đi theo ‘Cục cưng’ lên tầng 17, khi vào cửa, ‘Cục cưng’ lịch sự nói, “Ở đây có dép lê.”
Anh nhớ lần trước Phú Tiểu Cảnh vào nhà thì mang bao giày trước khi vào cửa, đó là thói quen đã hình thành theo thời gian, rõ ràng là không có đôi dép lê nào trong cái tủ giày khổng lồ này thuộc về cô.
“Anh muốn uống gi?”
“Nếu được thì cho tôi ly soda.”
‘Cục cưng’ lấy một ly soda trong tủ lạnh ra đưa cho Cố Viên.
“Cảm ơn cô.”
“Không có gì.”
“Thường thì khi nào cô ấy về?”
Cục cưng cười, “Thông thường là rạng sáng, em thì không dám về nhà muộn quá.
Nhưng mà Tiểu Cảnh thì không sao, lần nào cũng có con trai hộ tống cô ấy về.”
“Những anh chàng đó khác nhau à?”
Cục cưng cười cười, “Cũng có khi giống nhau.
Tiểu Cảnh rất có duyên với người khác phái, anh phải nắm chắc cô ấy nhé.
Em với Tiểu Cảnh là bạn cùng nhà được nửa năm, Tiểu Cảnh là cô gái tốt.
Nếu không phải thế thì em cũng không cho cô ấy thuê nhà với giá rẻ thế này.”
“Mỗi tháng cô ấy trả tiền thuê phòng bao nhiêu?”
“Nói thế này, tiền thuê nhà của cô ấy chỉ đủ để thuê một căn phòng nhỏ ở Flushing.
Nhưng Tiểu Cảnh làm người không tồi, nếu là người khác thì em không bao giờ cho cái giá rẻ như vậy.”
“Vậy cô tốt bụng quá.
Tiểu Cảnh ở đây có làm phiền gì cô không?”
“Phiền thì cũng không, nhưng mà đôi khi Tiểu Cảnh sơ ý, không phân biệt rõ đồ của em hay của cô ấy, nhưng mà em biết chắc chắn Tiểu Cảnh không phải cố tình cầm nhầm.”
“Cô ấy thường lấy nhầm cái gì?”
“Chỉ mấy thứ linh tinh như đồ dùng vệ sinh cá nhân, thức ăn… những thứ không đáng giá.
Anh đừng nói với Tiểu Cảnh, như vậy làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.
Em biết cô ấy không cố ý.
Con gái da mặt mỏng, mấy chuyện vậy không tiện nói thẳng.”
“Cô ấy thật may mắn được ở cùng với cô.”
“Có câu này không biết em có nên hỏi không, gần đây tiền bạc của Tiểu Cảnh có vấn đề phải không ạ?”
“Thế sao? Cô ấy chưa từng nói với tôi.”
“Tiểu Cảnh rất coi trọng mặt mũi, em cũng chỉ hỏi thế thôi, nếu không thì em cũng yên tâm rồi.”
“Có chuyện gì à?”
“Không có gì, nếu Tiểu Cảnh gặp khó khăn về tài chính, anh nói với cô ấy nhất định phải nói với em, cái gì khác có thể em không giúp được nhưng ít nhất em có thể miễn tiền thuê nhà cho cô ấy.
Có một số việc, làm rồi là mang vết nhơ cả đời, không cần phải làm thế.”
“Có tiện nói cho tôi biết tên cô không?”
Phong độ của Cố Viên hơn hẳn những gì ‘Cục cưng’ hy vọng, nhất là khi anh nhìn chăm chú thế thì rất khó để trả lời “Không”.
‘Cục cưng’ cảm thấy anh không đáng ghét, cũng không ngại nói tên tiếng Anh của mình cho anh.
“Tôi muốn biết tên tiếng Trung của cô.”
Giọng anh khô ráp, ‘Cục cưng’ không khỏi ngẩn ra, bật thốt lên, “Hứa Vi.”.
“Cô Hứa, cô có phiền không nếu tôi hút điếu thuốc?”
Hứa Vi không thích mùi thuốc lá, La Dương không hút thuốc trước mặt cô, nhưng cô lại bị giọng anh làm cho bừng tỉnh, “Không sao.”
Cố Viên lấy bao thuốc trong túi ra, rất tự nhiên rút một điếu, đầu que diêm màu đỏ chạm vào hộp diêm làm bùng lên một ngọn lửa xanh.
Cố Viên ngồi đó, hai chân bắt chéo, ung dung hút thuốc, làn khói từ miệng anh phà ra che khuất nửa gương mặt anh.
Hứa Vi bị sặc ho khan, nhưng Cố Viên không có ý định dừng lại.
Rốt cuộc không có phong độ quý ông.
“Cô Hứa.
Tôi có một câu rất muốn hỏi cô, không biết cô có thể trả lời tôi không?”
“Nếu em biết thì tất nhiên là nói rồi.”
“Những lời vừa rồi, cô đã nói với bao nhiêu người rồi?”
Gương mặt ‘Cục cưng’ lập tức cứng đờ, “Em không hiểu anh muốn nói gì.”
“Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn cảm ơn cô.”
“Vậy thì không cần.”
“Tôi nghĩ, Tiểu Cảnh có thể độc thân đến bây giờ tuyệt đối không thể thiếu phần công lao của cô, cho nên tôi nhất định phải cảm ơn cô.
Cô nói tôi nên cảm ơn như thế nào?”
Cố Viên lại phun ra một hơi khói, “Tôi thật ra rất tò mò, nếu cô ghét cô ấy như vậy, cần gì phải nhẫn nhục chịu đựng sống cùng một nhà với cô ấy.
Loại người như cô ấy, cô chỉ cần trả tiền đặt cọc lại, cô không cần nói lý do gì hết, cô ấy cũng lập tức dọn đi.”
‘Cục cưng’ bị sặc vội quay mặt đi, “Em nói muốn đuổi cô ấy lúc nào? Anh nói vậy em thật tình không hiểu ý anh.”
“Tôi chỉ thấy tiếc cho cô, tài trí cô như thế mà chỉ để đối phó với cô ấy, đúng là ‘lấy dao mổ trâu để giết gà’.”
Cố Viên ném tàn thuốc trên tay vào ly soda, tia lửa đỏ vụt tắt ngay khi gặp nước.
++++
Ghi chú:
- Irwin Allen Ginsberg (3 tháng 6 năm 1926 – 5 tháng 4 năm 1997) là một nhà thơ Mỹ, một trong những thủ lĩnh của Thế hệ Beat của thập niên 1960[1] và của cả thế hệ phản văn hóa sau đó.
Ông đã mạnh mẽ phản đối chủ nghĩa quân phiệt, chủ nghĩa vật chất kinh tế và đàn áp tình dục.
Ông được biết đến như là sự thể hiện các khía cạnh khác nhau của phong trào phản văn hóa này, chẳng hạn như quan điểm của ông về các loại ma túy, sự thù địch với tệ quan liêu và sự cởi mở với các tôn giáo Đông phương.
Ông là tác giả của bài thơ Howl (Tiếng tru) nổi tiếng, trong đó ông tố cáo những gì ông coi là sự phá hoại đối với chủ nghĩa tư bản và đồng thuận tại Hoa Kỳ.
- Michelangelo Antonioni Cavaliere là một đạo diễn phim, nhà biên kịch, biên tập viên, họa sĩ và tác giả truyện ngắn người Ý.
Ông được biết đến với "bộ ba phim của ông về hiện đại và bất mãn " - L"Avventura (1960), La Notte (1961), và L"Eclisse (1962) - cũng như những bộ phim nói tiếng Anh Blowup (1966) và The Passenger (1975).
Các bộ phim của ông đã được mô tả là "những mảnh tâm trạng khó hiểu và phức tạp" có cốt truyện khó nắm bắt, hình ảnh nổi bật và mối bận tâm với phong cảnh hiện đại.
Tác phẩm của ông sẽ ảnh hưởng đáng kể đến các bộ phim nghệ thuật tiếp theo.
Antonioni đã nhận được nhiều giải thưởng và đề cử trong suốt sự nghiệp của mình, bao gồm Giải thưởng của Ban giám khảo Liên hoan phim Cannes (1960, 1962), Palme d"Or (1966) và Giải thưởng kỷ niệm 35 năm (1982); Liên hoan phim Venice Sư tử bạc (1955), Sư tử vàng (1964), Giải thưởng FIPRESCI (1964, 1995), và Giải thưởng Pietro Bianchi (1998); Quốc Syndicate Ý của phim Nhà báo Bạc Ribbon tám lần; và một Giải Oscar danh dự năm 1995.
Ông là một trong ba đạo diễn đã giành được giải Cành cọ vàng, Sư tử vàng và Gấu vàng, và là đạo diễn duy nhất giành được ba giải này và giải Báo vàng..