Từ cửa hàng thứ ba đi ra, Cố Viên hỏi Phú Tiểu Cảnh, “Cái đó rất hợp với em, sao lại không lấy?”
“Anh không thấy ánh mắt nóng rực mong đợi của cô ấy à, sau này tôi quay lại trả đồ, chắc cổ sẽ bóp cổ tôi.”
“Nhưng khi nãy em nói không thích chắc cô ấy cũng muốn bóp chết em.
Em mua rồi trả lại, em cho cô ấy niềm vui trước, bây giờ cô ấy ngoài thất vọng chỉ có thất vọng.
Phú Tiểu Cảnh, em không tốt rồi.”
“Em còn chưa thử, như vậy mấy cô ấy sẽ không thất vọng.”
“Tôi khuyên em nên vào, chọn một món em thích, thử xong lập tức đi ra.
Nếu em chỉ mất năm phút để mua thì họ sẽ không vất vả.
Tới lúc em trả quần áo lại cũng hợp tình hợp lý.”
Trước khi bước vào cửa hàng tiếp theo, điện thoại di động Cố Viên reo.
Cố Viên nhìn dãy số, bảo Phú Tiểu Cảnh vào trước lựa, anh vào sau.
Phú Tiểu Cảnh định lựa nhanh rồi rời đi như anh nói, nhưng cô gặp Mạnh Tiêu Tiêu.
Oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở đây, ai có tiền người đó thắng.
Mạnh Tiêu Tiêu nhìn Phú Tiểu Cảnh vẻ suy nghĩ, chỉ cần nhìn ánh mắt cô ta là cô biết ngày mai tin đồn về cô sẽ bay đầy trời.
“Tiểu Cảnh, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Chỗ này có camera đấy, cô phải cẩn thận.
Họ không mềm lòng như Vi Vi đâu.”
Phú Tiểu Cảnh cười, “Cô Mạnh, gặp cô ở đây tôi cũng rất ngạc nhiên.
Một môn mấy ngàn đô rớt mấy lần vẫn không tiếc mà còn có tâm trạng tới đây quẹt thẻ.
Người nghèo như tôi mà gặp chuyện như thế thì chắc phải lấy cái chết tạ tội với cha mẹ, mà cô thì tự tin thong thả thế này, thật làm tôi xấu hổ.
Tố chất tâm lý của tôi tệ quá.”
“Cô nói ai rớt mấy lần?”
“Ôi xin lỗi, tôi không nên nói hai lần thành mấy lần, cô hãy thứ lỗi cho sai sót này của tôi.
Tôi thành thật mong cô khóa sau không rớt nữa.
Dĩ nhiên là nếu có rớt cũng không sao, cho dù cô có rớt cả trăm lần thì trong nhà vẫn thừa tiền để lo.
Nhưng để tôi nói với cô, tuy rằng tôi nghèo nhưng chiếc vòng tay của Hứa Vi đối với tôi mà nói, nó cũng giống cô, chướng mắt tôi.
Nếu tôi là cô, có thời gian thì đọc thêm vài quyển sách, đừng để người ta lợi dụng lại tưởng mình là sứ giả chính nghĩa, không sợ người ta cười vào mặt.”
“Vòng tay chướng mắt? Cô mua nổi không?” Nụ cười trên mặt Mạnh Tiêu Tiêu không giữ nổi nữa, “Nếu cô tự biết thân biết phận thì nên biết nơi này không hợp với cô.
Hà tất phải đến đây tự rước lấy nhục?” Mạnh Tiêu Tiêu nói xong lại quay sang nhân viên cửa hàng bảo lấy những mẫu mới nhất trong mùa.
Mạnh Tiêu Tiêu được đối đãi nhiệt tình, bên Phú Tiểu Cảnh thờ ơ hơn nhiều.
Có điều cô không cho là nhân viên cửa hàng thiên vị, loại khách giống cô thử đồ cả buổi rồi còn muốn trả lại thì đúng là không cần nhiệt tình tiếp đón.
Người ta nhiệt tình với cô, cô còn thấy có lỗi.
Cố Viên không nói anh có tiền hay không, nhưng phong thái rất tốt.
Mấy cửa hàng trước đó cô được tiếp đón ân cần chẳng qua là dựa hơi anh, còn có cả một nhân viên nam liếc mắt đưa tình với Cố Viên làm cô nổi da gà.
Phú Tiểu Cảnh quyết định không làm mất thời gian nữa, thà là lấy thời gian này dẫn Cố Viên đi ăn một bữa, ngày mai cứ mặc quần áo cũ là được.
Cố Viên nhận điện thoại rất lâu, khi Phú Tiểu Cảnh ra khỏi cửa hàng anh vẫn chưa trò chuyện xong.
“Sao em không mua gì đã ra rồi?”
“Không mua được gì, đi thôi, tôi đãi anh một bữa ngon.
Anh muốn ăn gì?”
Cố Viên nhéo mặt Phú Tiểu Cảnh, “Sao em toàn nghĩ chuyện ăn uống vậy? Mấy hôm nay có phải em béo lên không?”
“Đây là bụ bẫm, trước kia cũng có mà.”
Rõ ràng cách đây không lâu anh còn hỏi sao cô ăn nhiều mà vẫn gầy, lòng dạ đàn ông thật khó nắm bắt.
“Vào xem thử đi, dù sao cũng phải chọn một cái.”
“Bạn thân của bạn cùng nhà tôi đang ở trong đó.
Tôi tin chắc không cần tới ngày mai, chỉ cần cô ta rời khỏi cửa hàng thì tin tôi lấy tiền ăn cắp để tiêu xài phung phí sẽ truyền tới nửa cộng đồng người Hoa ở Manhattan này.”
Vài lần giao chiến giữa Phú Tiểu Cảnh và Mạnh Tiêu Tiêu, Phú Tiểu Cảnh đã nắm được thóp của cô ta, ít nhất cũng ngang cơ.
Nhưng cô không cần để Cố Viên vào trong kia cho người kia mỉa mai châm chọc.
“Không ngờ sức ảnh hưởng của cô lại lớn vậy.”
Phú Tiểu Cảnh cười khổ, “Này là do mối quan hệ của họ rộng.”
“Em là vì cô ta mới đi ra?”
“Thực ra tôi không muốn mua gì, quần áo chẳng qua chỉ để mặc che thân, tôi là một người bình thường, ăn mặc không mắc sai lầm là được, không cần phung phí.”
“Em nghĩ vậy nhưng người bên trong không chắc đã nghĩ vậy.
Cô ta chỉ nghĩ là em sợ cô ta.
Có thể còn có lời là cô ta vạch trần việc em tiêu xài bằng tiền ăn cắp, em sợ nên bỏ chạy.”
“Cô ta muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi đâu thể suốt ngày tìm hiểu xem cô ta nghĩ gì.” Phú Tiểu Cảnh ngửa đầu nhìn Cố Viên cười, “Anh thật sự không muốn ăn sao? Tôi đã chuẩn bị để chiêu đãi rồi, nhưng đắt quá thì đừng nha.”
Cố Viên không muốn ăn thật, Phú Tiểu Cảnh thiếu điều bị Cố Viên áp giải vào tiệm.
Trong lòng cô như gõ trống nhưng mặt vẫn thản nhiên.
Mạnh Tiêu Tiêu dán mắt theo Phú Tiểu Cảnh, Phú Tiểu Cảnh lại không thèm liếc nhìn cô ta.
Người quản lý tới hỏi họ cần gì, Cố Viên nói Phú Tiểu Cảnh sẽ đi dự một bữa tiệc cocktail, sau tiệc cocktail còn một bữa tiệc tối.
Ngoài ra còn một hôn lễ phải tham dự nên cô cần những loại trang phục phù hợp các buổi tiệc ấy, trang phục, phụ kiện, tất cả phối hợp ở đây.
Họ cần một phòng thử đồ VIP để thử từng bộ cho đến khi chọn được bộ ưng ý.
Khi Mạnh Tiêu Tiêu bảo nhân viên mang quần áo lên phòng thử đồ VIP ở tầng trên, cô nhân viên nói với cô rất tiếc phòng thử đồ VIP duy nhất đã phục vụ cô Phú.
Trong lòng Phú Tiểu Cảnh rối rắm nhưng mặt rất bình tĩnh, ngẩng cao đầu kiêu hãnh, mỉm cười với Mạnh Tiêu Tiêu rồi đi lên phòng thử đồ trên tầng hai với sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng.
Phòng thử đồ lắp kín những tấm gương cao đến tận trần nhà, soi Phú Tiểu Cảnh không có đường trốn.
Một người đẹp người Sec với đôi mắt xanh, chiều cao ít nhất 1.8m hỏi họ muốn uống gì, Cố Viên muốn một ly nước, gọi cho Phú Tiểu Cảnh một ly café bạc hà.
Một nhân viên bán hàng khác đẩy những bộ quần áo theo nhu cầu Phú Tiểu Cảnh đến.
Những chiếc váy nhiều màu sắc trên móc treo làm cô lóa mắt, cô nháy mắt với Cố Viên, ý muốn hỏi anh làm sao để thành công thoát thân.
Không ngờ Cố Viên không nhìn cô, anh lại lấy một tờ báo trong túi, vắt chân dựa vào ghế sofa nhung, chậm rãi mở báo ra đọc.
Phú Tiểu Cảnh không thể làm gì khác trước nụ cười của người đẹp Sec, vì vậy đành cầm một chiếc váy xanh nước biển vào phòng thử.
Cô trốn trong tấm rèm nhung dày, cầm điện thoại nhắn Cố Viên: “Làm sao bây giờ??????????????
Hơn mười dấu chấm hỏi liên tiếp.
Cố Viên trả lời không đưa ra giải pháp: Đừng lo, hạn mức thẻ tín dụng của tôi cao hơn em nghĩ.
Phú Tiểu Cảnh nhận được đãi ngộ của câu ‘khách hàng là thượng đế’, nhưng mà cuộc sống của thượng đế cũng không hề dễ dàng.
Người đẹp Sec hỏi cô thay váy có thuận lợi không, nếu không thì cô ấy sẽ vào để giúp.
Phú Tiểu Cảnh nói không cần, cô xong ngay.
Váy lụa này có dây vai cực kỳ mỏng mảnh, muốn dây áo lót không lộ ra ngoài thì cô phải tháo dây áo lót cho vào túi, sau đó cố gắng túm túm kéo kéo váy lên, trước khi kéo rèm ra, cô ráng nặn cho mình một vẻ mặt vui vẻ.
Người đẹp Sec tâng bốc đến mức người nghe đỏ mặt, thậm chí làm Phú Tiểu Cảnh nghĩ nếu cô không mua chiếc váy này là phạm tội nặng.
Cô đứng trước một tấm gương cao, có thể nhìn thấy gương mặt Cố Viên trong gương.
Ánh mắt anh cuối cùng cũng chuyển từ tờ báo sang cô, cô vô thức cúi đầu xuống.
Cố Viên bước lại gần người đẹp Sec nói gì đó, cô ấy lập tức bảo cô chờ một lúc.
Khi Phú Tiểu Cảnh nhìn thấy cô ấy quay lại với miếng dán ngực, xương quai xanh của cô xấu hổ tới nóng lên.
“Cô có muốn tôi giúp không?”
Phú Tiểu Cảnh kiên quyết từ chối.
Cô đi đổi miếng dán ngực, bước ra khỏi rèm lần nữa, Cố Viên đứng ở gương giúp cô sửa tóc.
Giọng anh rất thấp, truyền tới tai cô, không biết là đang khen hay chê cô, “Nhìn em lớn hơn hai tuổi so với lúc mới vào.”
Anh nhìn xuống chân Phú Tiểu Cảnh, “Chỉ có đôi giày này không hợp thôi.”
Cô nhân viên kia lập tức ngửi được mùi món hàng mới, “Thay đôi giày khác là hoàn hảo.
Không biết cô đây thích dạng giày nào?”
Khi Phú Tiểu Cảnh bước lên đôi giày thứ sáu đứng trước gương, Cố Viên cuối cùng đã buông tha cô.
Cô quay đầu nhìn Manhattan ngoài cửa sổ, cô không biết nếu nhảy từ đây xuống thì có thể ngã phát chết luôn, không từ mà biệt với cái người tạo nghiệp kia.
Cố Viên nhìn tóc Phú Tiểu Cảnh, lịch sự hỏi cô người Sec kia có nhà tạo mẫu tóc ở đây không.
Cô nhân viên nhanh chóng mời một người mặc áo sơmi đen đến, bàn tay anh ta rất khéo léo, chưa đầy ba phút đã làm cho Phú Tiểu Cảnh một bím tóc kiểu Pháp, toàn bộ cần cổ thon dài mảnh mai của cô lộ ra hoàn toàn.
Cố Viên cảm ơn sự phục vụ của họ, nói rằng Phú Tiểu Cảnh còn thử thêm những thứ khác, tạm thời không cần phục vụ.
Nhân viên bán hàng rất biết điều chào tạm biệt.
Sợ váy bị nhăn, Phú Tiểu Cảnh quỳ nghiêng trên tấm thảm dệt, váy xoay hình tròn, giày cao gót được cởi ra, cô đứng chân trần nhìn quanh, sau khi chắc chắn nhân viên bán hàng không xuất hiện, cô thở ra, “Làm sao bây giờ?”
“Mua đi.
Không phải tôi nói rồi sao? Hạn mức thẻ tín dụng của tôi cao hơn em nghĩ.
Đừng lo, cho dù có trả lại quần áo thì cũng là tôi trả.
Em chỉ cần thử quần áo, phần còn lại để tôi lo.”
Cố Viên lấy thìa khuấy café, đưa vào tay cô, “Cà phê bạc hà, có thể em sẽ thích.”
“Tôi không muốn uống.”
“Vậy em muốn uống champagne không?”
“Tôi không muốn.”
“Vậy em muốn gì?”
“Tôi muốn chết.”
Ngón tay Cố Viên chạm đuôi tóc Phú Tiểu Cảnh, “Tự sát là bảo hiểm không có bồi thường đâu đấy.”
“Anh nói nếu tôi không mua gì hết thì có thể ra cửa được không?”
“Em không thích chiếc váy này sao? Vậy chúng ta thử cái khác, sẽ có cái mà em vừa ý.”
“Không phải là chuyện thích hay không, tôi thích rất nhiều đồ trong bảo tàng Metropolitan, chẳng lẽ tôi có thể đem tất cả đồ trong đó dọn về nhà mình à? Không thể, có những thứ chỉ cần nhìn là được.
Tôi biết anh tốt với tôi, nhưng tôi quá yếu đuối, không chịu từ chối trước khi lên lầu.
Lúc lên lầu tôi nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của nhân viên bán hàng tràn ngập vẻ mong đợi, lại nghĩ tới vẻ mặt sa sầm của Mạnh Tiêu Tiêu, tôi không nói ra lời… Càng làm càng sai, họ nhất định ghét tôi muốn chết.”
Cố Viên nắm tay Phú Tiểu Cảnh, đặt café vào tay cô, “Uống một tí thôi, không uống thì phí.”
Phú Tiểu Cảnh ôm ly sứ, uống một hớp café.
Vị đầu tiên nuốt vào không chấp nhận được, cô bật ho khụ lên, cô vội che miệng lại theo bản năng, sợ café văng trúng váy thì coi như không còn đường sống.
Cố Viên lấy khăn giấy đưa cô, Phú Tiểu Cảnh lấy khăn che miệng, tiếp tục ho.
“Đỡ hơn chưa?” Anh vuốt lưng cho cô.
Phần sau váy lộ ra trong không khí được một bàn tay che lại, mỗi lỗ chân lông có thể cảm nhận được độ sần của lòng bàn tay, chỉ một thoáng đã nóng lên.
Phú Tiểu Cảnh nghiêng nghiêng trốn bàn tay ấy, Cố Viên đưa tay lên đầu cô.
Anh lấy một bông hồng trắng trong bình hoa trên bàn, gắn lên đầu cô rồi nhéo tai cô, “Đứng lên, đi soi gương.”
“Bây giờ tôi có thể nói ‘không’ không?”
“Có thể.”
Cố Viên uống hết nước trong ly, đưa ly tới trước mặt Phú Tiểu Cảnh, “Em có thể lấy cái này để soi.”
Gương mặt cô phản chiếu trong ly.
Phú Tiểu Cảnh đờ mặt, cười với cái ly, “Anh nói xem, ngoài việc mua nó thì có cách nào để tôi đường hoàng rời khỏi đây không?”
“Chắc là không.”.