Hai chai rượu kia của Cố Viên cuối cùng không được nhận.
George xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, ngập ngừng nhìn Cố Viên, hỏi thử: “Có phải chú giận cháu không?”
“Sao cháu lại nghĩ vậy? Cậu bé đẹp trai nhất Manhattan.”
“Nếu cháu biết thế này thì cháu sẽ không nói dối chú.”
“Chú biết.”
“Tuần sau sinh nhật cháu chú vẫn đến chứ?”
“Có lẽ chú đang đi công tác, nhưng mà quà chắc chắn sẽ đến.
Chú sẽ để một ít chocolate trong hộp quà nhé, hy vọng mẹ cháu sẽ không phát hiện.”
“Chú vẫn còn giận”, George giơ tay kéo cái nơ nhỏ của mình.
Hôm nay cậu ăn mặc cực kỳ chỉnh chu, không ngờ phải chứng kiến cảnh tượng thế này, vì đền bù sai lầm của mình, cậu quyết định thay đổi biện pháp an ủi Cố Viên, “Hồi trước lúc Jennifer đi với bạn trai thân của cậu ấy, cháu buồn tới mức không muốn ăn kẹo bông gòn luôn.
Nhưng bây giờ cháu có Fanny, Fanny còn tặng kẹo chocolate của cậu ấy cho cháu.
Sẽ có những cô gái khác thích chú, chú đừng buồn quá.
Cháu có một chị họ đẹp lắm, chị ấy sẽ tới dự tiệc sinh nhật, có thể chú sẽ thích chị ấy.”
“Chú thật sự không có giận.”
Anh không phải George, tuần trước còn vì Jennifer buồn ăn không nổi, tuần sau đã chuyển qua thích Fanny.
Chỉ có trẻ con mới nhanh chóng chuyển tình cảm của mình từ A qua B như vậy.
Theo một nghĩa nào đó, Phú Tiểu Cảnh cũng là một đứa trẻ, rời khỏi anh chưa bao lâu đã có bạn trai.
Trước khi thành bạn trai thì cũng phải hẹn hò ít nhất vài lần, nói cách khác, cô vừa rời khỏi anh đã gấp không chờ nổi mà đón nhận cuộc sống mới mà không hề lưu luyến.
Anh làm người cũng thật thất bại.
Những ngày qua, thậm chí anh còn thấy buồn ngủ, vừa ngủ đã mơ, trong mơ chỉ là những chuyện vụn vặt xưa cũ.
Cha anh quen với một đám bạn gái, anh cầm chẩn đoán bệnh của cha đưa cho họ xem, anh chỉ muốn những người phụ nữ đó được biết, không phải để họ rời bỏ cha anh.
Nhưng không hề có ngoại lệ, tất cả đều rời đi.
Anh đã tái hiện cảnh mẹ rời bỏ cha anh hơn chục lần, mỗi lần như vậy đều là sự kích thích mạnh đối với một người bệnh như cha anh.
Nếu anh có thể giấu đi, Cố Trinh có lẽ không đi đến mức đó.
Khi Cố Trinh tự tử, một người thân bên người cũng không có, nếu không tự tử, chờ đợi ông sẽ là liều thuốc càng lúc càng nặng cùng việc sốc điện trị liệu thường xuyên.
Trong mắt những người mà ông khinh thường, ông hoàn toàn là một thứ đáng chê cười.
Sự nghiệp rối ren, gia đình vợ con ly tán.
Cũng sẽ có người tội nghiệp ông, đối với Cố Trinh, người kiêu ngạo cực độ như ông thì sự thông cảm, thương hại chính là sự sỉ nhục lớn nhất.
Kể từ khi Cố Trinh vào bệnh viện, kết thúc số phận của ông đã được viết xong.
Bây giờ đến lượt Cố Viên.
Cố Viên nghĩ, nếu Cố Trinh trên trời có linh, nhìn thấy Phú Tiểu Cảnh gấp đến không chờ nổi mà tránh thoát khỏi anh, nhất định sẽ cười rất to, thằng nhóc con cũng có ngày hôm nay.
Lúc xưa anh giơ cao ngọn cờ chính nghĩa để chia rẽ tình duyên của Cố Trinh, hiện giờ chính anh cũng cô đơn một mình.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.
Cố Viên thực sự hy vọng cha mình nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của anh có thể cười thật sảng khoái, dù sao thì khi còn sống ông cũng không cười nhiều.
Khi anh tức giận đến mức muốn nắm tay Phú Tiểu Cảnh, ném cô vào trong xe, trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh cha mình, vì thế đành phải nhìn theo cô lên xe Vu Bác.
Cố Viên đổi chủ đề, “Fanny đã cho cháu chocolate gì vậy?”
“Chocolate truffle.” George nói dối, ‘Thiêu Gà’ không thể đến dự tiệc sinh nhật của cháu, chú nhất định phải đến nhé.”
Dù George rất thích Phú Tiểu Cảnh nhưng dù sao thì thân sơ có khác, Cố Viên là bạn thân nhất của cậu.
Với lại Phú Tiểu Cảnh bây giờ có bạn trai rồi, cậu phải ưu tiên tới tâm trạng Cố Viên.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định không mời Phú Tiểu Cảnh tới sinh nhật.
+
Tuy George quan tâm tới người bạn lớn của mình, nhưng cậu lại quên béng việc thư mời để dưới hộp hoa hồng.
Phú Tiểu Cảnh lấy tấm thiệp mời George để trong hộp hoa ra, trên đó nghiêm túc viết mời cô cùng bạn trai tham dự.
Cô nhìn tấm thiệp, mỉm cười, đứa bé này đúng là lanh lợi.
Phú Tiểu Cảnh ngồi bên ghế phụ lái nhai kẹo cao su vị cam, lắc lắc hũ kẹo: “Anh muốn ăn một viên không?”
Cô không ăn kẹo bạc hà nữa, khi ăn nó, cô nhớ tới xốt trứng bạc hà và người ấy.
“Anh ấy là bạn trai cũ của em?”
“Coi như vậy đi.
Sao anh biết?”
“Kinh nghiệm làm ‘bóng đèn’ lâu năm nên biết.
Gần đây hai người gây gổ à?”
Phú Tiểu Cảnh ngừng nhai, “Đã chia tay.”
“Tôi nghĩ anh ấy không muốn chia tay em, em cũng không muốn vậy.”
“Anh ấy chỉ vì tự trọng của mình thôi.
Có câu nói này tôi không biết nên nói không.”
“Nói đi.”
“Tại sao anh không thể tránh xa Du Du? Cần gì tự đưa mình vào lửa, khi anh cách xa ra thì tình cảm tự nhiên sẽ nhạt dần.”
“Có phải em cảm thấy tôi rất đau khổ không?”
“Anh có thể sống tốt hơn.”
“Em còn trẻ, có thể chưa hiểu, tìm được một người mình thích, dù chỉ là đơn phương cũng đã không dễ dàng.
Gặp được người mà mình tình nguyện trả giá vì người đó cũng là điều may mắn.
Điều tiếc nuối duy nhất của tôi là gặp cô ấy khi cô ấy không còn độc thân, không thể đối xử tốt với cô ấy một cách đường hoàng.”
Phú Tiểu Cảnh cúi đầu, “Làm như anh già lắm.”
“Ít ra thì tôi không phải trả phí thuê xe cho người trẻ tuổi.”
“Xí!”
+
Ba ngày sau, Phú Tiểu Cảnh lái xe Vu Bác cùng Du Du đến tiệm đồ cưới thử váy cưới.
Du Du soi gương: “Vòng eo hơi chật.
Vu Bác đúng là người đáng tin, nếu lão Chu được một nửa anh ấy thì chị mừng tới chết mất.”
Nhưng mà Du Du lại thích cái người không đáng tin đó.
“Đúng là người đáng tin.”
“Em còn chưa nói chuyện với dì Phú hả?”
“Chưa tới lúc.”
“Không phải em chưa quên người đó đấy chứ.” Du Du cũng bị ép mà xem video Phú Tiểu Cảnh dạo đó.
Phú Văn Ngọc từng nói với cô, con gái đơn thuần như Phú Tiểu Cảnh dễ bị lưu manh dụ dỗ, bảo cô để ý trông chừng giúp.
Chỉ có ngừa trộm chứ đâu thể phòng cướp, cô cũng đâu thể thời thời khắc khắc trông chừng, chỉ có thể cố gắng giới thiệu người đáng tin.
“Chị coi thường em quá.”
“Vu Bác là người tốt, em không thể phụ lòng anh ấy.”
Phú Tiểu Cảnh không tiện nói, tập trung chụp ảnh cho Du Du, “Lão Chu sao lại sướng vậy nhỉ, cưới được người vợ vừa đẹp vừa biết kiếm tiền, em ghen tị muốn chết.”
“Em biến đi!”
“Chị định mua bộ nào?”
“Mua cái gì? Chỉ cần thuê thôi.
Nếu chị may mắn thì cả đời chỉ mặc một lần.” Du Du tự mình thử còn chưa đủ, kéo Phú Tiểu Cảnh thử cùng, “Chị thấy cái này em mặc còn đẹp hơn chị, em đi thử coi, không biết chừng lúc nào đó em sẽ kết hôn.”
Phú Tiểu Cảnh không chịu nổi Du Du ì èo năn nỉ, đem áo cưới Du Du đã thử mặc thử lại.
“Nếu chị là đàn ông, nhất định sẽ cưới em về nhà ngay lập tức.” Du Du vừa nói vừa chụp ảnh, “Chị phải gửi cho Vu Bác để anh ấy nhìn xem anh ấy có phúc thế nào mới có được bạn gái như em.”
“Đừng gửi!”
“Sao còn xấu hổ? Chị gửi rồi.
Chị cũng gửi cho em đó.”
Phú Tiểu Cảnh thở dài, lại một lần nữa thông cảm cho Vu Bác.
Cuối cùng Phú Tiểu Cảnh mua hai váy cưới.
Một cái cho cô, một cái cho Du Du, mua xong cô nghĩ mình điên rồi.
Tuy là cô sẽ kết hôn, váy cưới cũng sẽ sử dụng, nhưng mà nghĩ mình muốn đem váy cưới từ New York đến New haven thì hối hận.
Cô nhét chiếc váy cưới vào lòng Du Du, “Đây là quà em tặng con gái đỡ đầu của mình, à mà không nên phân biệt giới tính, con nuôi là được.”
“Em chắc là con đỡ đầu em cần thứ này?”
“Cho dù là con trai hay con gái thì khi nhìn thấy mẹ mình xinh đẹp như thế này lúc mang thai thì sẽ rất vui.”
Tay Du Du gõ gõ lên trái Phú Tiểu Cảnh, “Em đó.” Nói rồi mở paypal ra.
“Đừng trả tiền lại cho em, đây là quà em tặng chị.
Chị như là chị ruột của em, em có tiền thì cứ trấn lột em đi.” Chiếc váy không phải do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, kiểu dáng đơn giản, giá cả chỉ như một chiếc váy dự tiệc thông thường.
Từ lúc Phú Tiểu Cảnh nhận được tiền bồi thường của Hứa Vi, cô lại tiếp tục quay về thói tiêu tiền phung phí.
Đi theo Du Du thử giày, Du Du nói trong tiệm có giày đế bằng mang rất êm, vì vậy cô cũng thử, cuối cùng mua giày cho Phú Văn Ngọc và bà ngoại.
Cứ theo cách tiêu xài của cô thì việc mua nhà ngày càng xa.
+
Tạm biệt Du Du, Phú Tiểu Cảnh gửi chuyển phát nhanh, ôm váy cưới về ký túc xá.
Buổi tối tranh thủ thời gian ra gặp mặt bà Hứa.
Bị bà Hứa liên tục quấy rầy, cô đành phải đồng ý gặp mặt ở quán café.
Ngay khi vừa gặp mặt, bà Hứa đã lấy một chiếc hộp có chứa vòng ngọc trai bên trong, những viên ngọc tròn trịa, nhìn đắt tiền.
“Đây là quà tặng mẹ cô.
Hy vọng cô Hứa có thể chuyển giúp.”
“Cái này đắt quá, bà nên giữ lại đi.
Bà đến tìm tôi có việc gì?”
Trong lòng Phú Tiểu Cảnh có ý nghi ngại, theo lý thuyết thì vụ kiện đã xong, mẹ con nhà họ Hứa không cần phải nhiệt tình với mình như thế.
Hứa Vi vì bồi thường khoản tiền này cho cô bị truyền trong giới du học sinh, hận không thể lột da róc xương cô mới đúng.
Theo thế lực nhà họ Hứa và cách chuyên bắt nạt kẻ yếu thế của họ, cô không quyền không thế, không làm khó dễ cô đã là chuyện hiếm thấy, lại còn vội vàng tặng quà cáp thế này, mà còn là quà đắt giá thì rất lạ.
“Vi Vi vì nghe người ta xúi giục nên làm chuyện ngu ngốc, con dại cái mang, tôi làm mẹ thì xin lỗi thay cũng là lẽ thường.”
Biểu hiện của bà Hứa rất chân thành, nếu Phú Tiểu Cảnh không biết họ Hứa cho người ngáng chân mẹ mình thì có lẽ sẽ cảm động.
“Cô Phú vẫn không tha thứ cho Vi Vi sao?”
Chuyện khác thường ắt có quỷ kế.
Phú Tiểu Cảnh không hiểu sao lại nghĩ đến Cố Viên, người tình cờ có quan hệ làm ăn với gia đình họ Hứa.
Cô đã ký thỏa thuận hòa giải với Hứa Vi để kết thúc vụ án, cô cố tình đòi một khoản tiền lớn để họ trả giá nhưng họ chấp nhận ngay.
Bây giờ còn vội vàng tặng quà.
Hoặc là có Cố Viên tham gia, hoặc nhà họ Hứa đang định giở trò gì đấy, không có cách giải thích thứ ba.
Cô ngập ngừng dò hỏi, “Ngài Cố nói gì với bà?”
“Chuyện này không liên quan đến ngài Cố, tôi chỉ muốn bù đắp những sai lầm mà Vi Vi mắc phải trước đây.”
Nếu thật sự không liên quan Cố Viên thì phải nói là ‘ngài Cố là ai’ chứ không phải là ‘không liên quan đến ngài Cố’.
“Tôi không có yêu cầu gì khác với Vi Vi.
Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể sửa chữa lỗi lầm của mình, đừng làm phiền tôi nữa.
Dù sao thì cô ấy từng có tiền án, tôi xảy ra chuyện gì thì cảnh sát sẽ dễ nghi ngờ cô ấy, chuyện này không có gì tốt với Hứa Vi.
Hứa Vi là cô gái có tương lai, đừng tự hủy hoại tương lai của mình.
Cảm ơn bà chuẩn bị vòng cổ cho mẹ tôi, nhưng mà bà ấy không thích ngọc trai, bà vẫn nên giữ lại thì hơn.”.