Mắt Bão

Type: tuyen nguyen

Vương Phục Sâm vẫn chưa thôi nghi ngờ, trước khi lên xe anh ta còn nhìn tôi một lần cuối. Tôi chỉ đứng từ xa nhìn lại, anh ra sẽ không bỏ qua như vậy. Ánh mắt Vương Phục Sâm nói cho tôi biết, anh ta sẽ không bỏ qua như vậy. Con người anh ta quá cố chấp, muốn truy cùng gốc rễ, đây cũng là nguyên nhân trước đây Tần Sâm không cho rằng anh ta thích hợp làm luật sư. Hôm nay Vương Phục Sâm tuy đã giàu có, nhưng vẫn không bỏ được thói quen này.

Cũng không biết tinh thần truy đuổi tận gốc này cuối cùng sẽ hại chết tôi hay là hại chết anh ta nữa.

Đưa mắt nhìn xe Vương Phục Sâm chạy xa rồi, tôi mới quay người trở về phòng.

Có lẽ vì ảnh hưởng bởi lời Vương Phục Sâm, Giản Lam bí xị suốt buổi tối. Cho dù là lúc giúp tôi và Tần Sâm trong bếp, biểu hiện của cô ấy vẫn vô cùng bất an. Tôi vốn tưởng cô ấy đến có mục đích, không ngờ ăn xong bữa tối liền đi ngay, không hề hỏi một chữ nào về sự việc tôi đã nói với cô ấy lần trước.

“Anh có giúp Vương Phục Sâm không?” Ngược lại trước khi đi, Giản Lam bất thình lình chủ động hỏi Tần Sâm, nhưng không đợi anh trả lời đã lắc đầu ủ rũ cau mày, “Thôi, đó là chuyện của anh”.

Tần Sâm bưng hai chiếc bát đứng nghiêm bên cạnh bàn ăn, nhìn cô ấy rồi lại nhìn tôi, dường như không định trả lời.

Tôi đưa Giản Lam ra ngoài cửa, cô ấy dừng bước cạnh xe, cúi đầu lục tìm chìa khóa trong túi xách hồi lâu.

“Thật ra thì chỉ cần cậu yêu cầu, chắc chắn anh ta sẽ không nhận sự ủy thác của Vương Phục Sâm.” Lúc nói câu này, Giản Lam không hề ngẩng đầu, mà lắc túi xách, muốn xác định xem chìa khóa có ở bên trong không.

Tôi cong môi cười xòa: “Mình cảm thấy không đâu”.

Cuối cùng cũng tìm được chìa khóa xe, Giản Lam thở hắt, nhìn tôi với vẻ trách móc: “Rõ ràng là cậu không muốn ép buộc anh ta”.

Tôi thoáng sững sốt, không thể nào hiểu được ý của cô ấy. Tôi không muốn ép buộc anh ư? Là vậy sao? Cách nói này khiến tôi cảm thấy khủng hoảng một cách khó hiểu.

May mà Giản Lam không dây dưa với đề tài này nữa. Cô ấy ôm tôi rồi chào tạm biệt. Tôi khoanh tay đứng trước cửa, chờ xe Giản Lam khuất dần trong bóng tối. Gió đêm lướt qua gương mặt tôi, tôi chợt thấy dạ dày nôn nao khó chịu. Tôi che miệng dằn lại, quay người chuẩn bị trở vào nhà. Mọi chuyện hôm nay cũng khiến tôi không thoải mái cho lắm, tôi cần nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một đôi tay lạnh ngắt đột ngột vươn đến từ sau gáy, bưng kín miệng tôi.

Tôi kinh hoàng, chứ kịp vùng vẫy đã bị người nọ nhanh chóng lôi đến phía sau bụi cây cửa căn biệt thự khác. Lúc tôi cố gắng phản kháng, giọng nói kìm nén và hổn hển của đối phương bỗng vang lên: “Chị Ngụy Lâm, chị Ngụy Lâm!”. Người nọ bịt kín miệng tôi, khẽ lay vai tôi ý bảo tôi bình tĩnh lại, “Đừng sợ, là tôi… Đào Diệp Na, chị còn nhớ không?”.

Đúng thật là giọng của Đào Diệp Na, âm thanh run run, cả thân thể cũng thoáng run rẩy, hiển nhiên không có bất cứ kinh nghiệm nào với kiểu hành động nguy hiểm này. Tôi dừng giãy giụa, cũng thôi bấu chặt cánh tay cô ấy, thả lỏng người để cô ấy gỡ bỏ sự cảnh giác.

Quả nhiên thấy tôi không quẫy đạp nữa, chỉ năm giây sau Đào Diệp Na đã thả tôi ra, giơ một tay lên quay vai tôi lại, đưa ngón trỏ lên chặn miệng tôi trong ánh sáng mịt mùng: “Nói nhỏ thôi”. Dứt lời, cô ấy nhìn dáo dác bên ngoài lùm cây, như muốn đảm bảo không ai phát hiện ra chúng tôi vậy.

Tôi nhanh chóng quan sát kĩ Đào Diệp Na, xác định trên người cô ấy không mang theo vũ khí mới lặng lẽ bỏ tay vào túi áo, cầm lấy chuôi gậy phòng dê.

“Cô định làm gì?” Tôi lùi về sau nửa bước giữ một khoảng cách an toàn với Đào Diệp Na, mượn ánh đèn đường le lói nhìn chòng chọc từng cử động của cô ấy, “Tần Sâm đang ở bên trong, nếu tôi không vào nhà, anh ấy sẽ ra ngoài tìm tôi”.

“Tôi biết.” Nghe thấy tôi cất lời, Đào Diệp Na mới quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt cô ấy rất căng thẳng, luôn lưu ý động tĩnh xung quanh nên không nhận ra tôi đã cho tay vào túi áo, “Tôi chỉ… muốn hỏi chị một chuyện”.

“Những điều nên nói tôi đã nói hết rồi.” Tôi lại lui về sau nửa bước, “Cô còn muốn biết điều gì, có thể đến hỏi thẳng Tần Sâm”. Lúc nãy vùng vẫy hình như đã động phải vết thương nơi tay trái, giờ khắc này tôi cảm thấy đau đớn rõ rệt, mong nó không bị nứt ra.

“Không, chuyện này tôi chỉ có thể hỏi chị thôi.” Đào Diệp Na lắc đầu nguầy nguậy, hơi thở khá dồn dập, “Tôi biết anh Tần sẽ không nói thật với tôi đâu”. Yết hầu lên xuống, giọng cô ấy run lẩy bẩy, “Người kia… Người mà lần trước chị nhắc đến ấy… chính là Sanchez Harris đúng không?”.

Gần như trong khoảnh khắc cái tên đó lọt vào tai, thân thể tôi cứng đờ, đầu bỗng trống rỗng.

“Ba năm rưỡi trước… Máy bay cá nhân của Sanchez Harris chở gã và một hành khách khác rời khỏi nước Mỹ, đáp xuống sân bay quốc tế thành phố X… Sanchez Harris mất tích kể từ dịp đó… Không ai biết gã đã đi đâu…” Đào Diệp Na bước đến gần tôi, gương mặt ẩn trong bóng tối loang lổ ánh đèn soi qua kẽ lá cây bạch quả rậm rạp, cuối cùng cũng cho tôi thấy rõ khuôn mặt tái nhợt ấy, “Khi đó, người đi cùng Sanchez Harris đến thành phố X là chị đúng không?”.

Vẻ mặt kinh ngạc khó tin sau khi biết được tất cả của cô ấy trùng hợp với những hình ảnh vun vặt trong ký ức của tôi, và trong khoảnh khắc nào đó tôi cảm thấy gương mặt của Đào Diệp Na trùng lặp với gương mặt của Tần Sâm.

Cô ấy và Tần Sâm rất giống nhau, giống vô cùng.

“Gã bắt cóc chị… nên Tần Sâm mới một mình trở lại thành phố X… tìm chị nửa năm… Nửa năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đào Diệp Na chậm chạp tiến đến gần tôi, khuôn mặt giống hệt Tần Sâm từ từ ép đến, khiến tôi không dằn được rút cây gậy phòng dê trong túi ra, ấn chốt mở, đánh mạnh vào trán cô ấy.

Đào Diệp Na hoàn toàn không dự liệu được hành động bất ngờ này, thình lình bị đánh cho một cú đau điếng. Tôi mượn cơ hội đưa chân lên gạt cô ấy, đồng thời ngồi quỳ xuống đè lên lưng cô ấy. Vừa nghe thấy tiếng đối phương rên đau tôi liền nắm lấy tóc Đào Diệp Na, cúi đầu kề sát vào tai cô ấy.

“Cô là ai?” Tôi nắm chặt mái tóc dài mềm mượt kia, đè thấp giọng bức cô ấy trả lời, “Cô còn biết được bao nhiêu?”.

Đào Diệp Na bị đau đến xuýt xoa, nhất thời không cất lên được bất cứ âm thanh nào. Giờ khắc ấy tôi hoảng loạn đến mức muốn ra tay giết chết cô ấy luôn.

“Ngụy Lâm…” Bên kia cổng biệt thự bất ngờ vang lên giọng Tần Sâm, e rằng anh thấy tôi đi lâu quá nên ra ngoài tìm tôi rồi.

Lùm cây không hề bí mật như Đào Diệp Na đã tưởng tượng, nó nằm sát ngay biệt thự, Tần Sâm sẽ nhanh chóng tìm đến đây thôi.

Tôi nhìn thoáng qua Đào Diệp Na, đành dập mạnh đầu cô ấy xuống nền đất cứng. Tiếng rên khe khẽ im bặt, cô ấy đã mất đi ý thức. Nhặt cây gậy phòng dê bị tôi vứt bên chân khi nãy, tôi cho vào túi, cừa chỉnh lại quần áo vừa rời khỏi lùm cây. Mới đi được năm bước đã suýt đụng vào Tần Sâm rẽ qua khúc quanh.

Anh đã cởi tạp dề, mặc chiếc áo sơ mi và quần tây phong phanh, gương mặt hướng về tôi chìm trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm, chỉ có đôi mắt đen láy sáng rực.

“Em đi đâu vậy?” Anh vừa thấy tôi đã hỏi ngay.

“Em thấy một con mèo.” Tôi nói dối theo bản năng.

Anh mắt của anh đã chuyển đến bên eo tôi, giọng nói bình thản không nghe ra tâm tình: “Thấy mèo mà cần dùng gậy phòng dê à?”.

Tôi cúi đầu nhìn lướt qua túi áo mới phát hiện vừa rồi quá vội vàng, trước khi bỏ gậy vào túi đã quên thu nó lại, đầu gậy đang lộ ra khỏi miệng túi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, thêu dệt thêm một lời nói dối mà không hề hoang mang: “Không chắc là mèo hay là chồn”, còn chưa dứt câu chính bản thân tôi cũng cảm thấy rất buồn cười. Tôi biết Tần Sâm không hề tin lời nói dối của tôi, nhưng đôi môi và thanh quản vẫn không chịu nghe theo đầu óc điều khiển mà máy móc bịa đặt.

Không ngoài dự liệu, Tần Sâm chỉ nhìn thoáng qua tôi rồi vòng vào lùm cây. Tôi nhanh chóng quay người theo sát anh. Anh dừng chân trên khoảnh đất phía sau lùm cây, nhìn xung quanh, vẻ mặt không thay đổi. Tôi đứng bên cạnh anh, phát hiện nơi Đào Diệp Na vừa nằm hôn mê khi nãy đã không còn một bóng người.

Cô ấy chạy trốn rồi.

Có thứ gì đó phản quang lóe lên trước mắt tôi. Nhìn kỹ lại, tôi thấy chiếc lắc tay của Đào Diệp Na bị đứt nằm bên rìa lùm cây. Điều này khiến đầu óc mãi mới bình yên của tôi lại căng như dây đàn. Trong phút chốc, cơ bắp toàn thân tôi căng cứng, thậm chí không thể điều khiển được hơi thở. Thứ tôi có thể phát hiện thì sao Tần Sâm lại không phát hiện ra cơ chứ. Khóe mắt tôi nhác thấy anh thoáng cúi đầu nhìn về phía kia.

Nhưng giây lát sau, anh chỉ mấp máy môi thốt ra bốn chữ: “Đi thôi, về nhà”, rồi quay người đi đến nắm lấy tay phải tôi, kéo tôi vén lùm cây đi ra. Tôi vẫn đang thảng thốt, không đoán được rốt cuộc anh có thấy chiếc lắc tay kia không, hay là thấy rồi nhưng vờ như không thấy.

Tôi không chắc liệu anh có giả bộ hay không. Nếu thật sự là thế, vậy anh có mục đích gì?

Dù là sự biến mất của Đào Diệp Na hay phản ứng của Tần Sâm đều khiến tinh thần tôi lao đao rất lâu. Bởi thế sau khi tắm xong, tôi nằm thừ trên giường suốt một tiếng đồng hồ mới chợt nhận ra Tần Sâm đã đi tắm bốn mươi phút rồi.

Anh đang làm gì thế nhỉ?

Tôi mang dép xuống giường, vốn định xuống tầng tìm anh, lại nghe thấy tiếng sóng biển loáng thoáng vọng về từ gác mái. Khúc nhạc sóng biển alpha, đó là âm thanh đã khắc sâu vào lòng tôi từ lâu. Do dự chốc lát, tôi quyết định lên gác trước. Vịn thang lầu đi lên từng bậc một, tôi ngửi thấy mùi gỗ ẩm ướt trong không khí. Căn gác được dùng làm kho, ba năm qua chỉ mỗi khi tổng vệ sinh nhà cửa tôi mới lên quét dọn một lần. Mùa xuân thành phố V và thành phố X đều nồm như nhau, mà mấy ngày nay tôi và Tần Sâm đều ở bệnh viện, sợ rằng mấy vật tạp nham đặt trên gác đã mọc nấm mốc sần sùi rồi.

Ánh đèn hắt ra từ đầu cầu thang.

“Tần Sâm?” Lúc sắp lên đến gác, tôi cất giọng gọi anh, hi vọng nghe thấy anh trả lời.

Bóng dáng Tần Sâm mau chóng xuất hiện ở đầu cầu thang vuông vuông như chiếc cửa sổ nhỏ. Anh mặc bộ đồ ngủ màu xám, ngồi dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dây tóc, chìa một tay ra với tôi: “Lên đây”.

Tôi đưa tay phải đến mặc cho anh kéo, đến khi lên đến gác rồi, tôi mới phát hiện nơi này hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình. Tần Sâm đã thu dọn mấy vật hỗn tạp đi chỗ khác, quét dọn cả căn gác, trải chăn nệm gần cửa sổ. Cửa sổ trên gác mái mở rộng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy bầu trời sao qua lớp kính dày.

“Em gần như quên mất trên gác còn có thiết kế này.” Trong chốc lát tôi không tài nào dời sự chú ý khỏi cửa sổ trên mái. Trong ấn tượng của tôi, kể từ khi dãy biệt thự này được xây xong, cửa sổ nơi mái nhà luôn bị bịt kín bởi cánh cửa gỗ, chưa bao giờ mở ra, dần dà tôi cũng quên mất nó.

“Nơi này khác với thành phố X, buổi tối có thể ngắm trời sao.”  Tần Sâm kéo tôi đến bên cạnh tấm nệm, thong thả giải thích, “Lúc thiết kế vốn hi vọng sau này có cơ hội cùng em ngắm nhìn, đáng tiếc đã để uổng ba năm này rồi”.

Cởi giày ra, tôi và anh bò lên nệm, sóng vai nằm xuống. Tầm nhìn từ phía này thoáng đãng nhất, có thể thấy từng ngôi sao tụ thành dải ngân hà trên bầu trời đêm yên ả. Tần Sâm nói rất đúng, nơi này khác thành phố X, buổi tối ở thành phố X xưa nay thiếu vắng ánh sao, nhưng màn đêm nơi đó có thể phác thảo ra hình dáng dãy ngân hà.

Tôi không khỏi nhớ đến đêm của thành phố X, bầu trời tối đen như mực, ánh đèn nê-ông rực rỡ muôn màu nhuộm đẫm cả thành phố, từ đó màu đen đã không còn thuần sắc nữa. Đêm của thành phố V thì ánh lên một màu xanh cô-ban thăm thẳm, đó là sắc thái tạo nên bởi ánh sao chớp tắt trên dãy ngân hà.

“Anh thấy một chiếc lắc phía sau lùm cây.” Giọng Tần Sâm gần trong gang tấc, thong dong thốt ra từng câu từng chữ, “Nếu không nhớ lầm, đó là lắc của Đào Diệp Na”.

“Ừ.” Tôi đáp vu vơ, quả nhiên anh chỉ làm bộ không phát hiện ra thôi.

“Em tấn công cô ta.” Yên lặng chốc lát, anh bình tĩnh trần thuật.

“Anh dạy em đó thôi.” Tôi không định phủ nhận, vẫn đắm chìm trong dãy ngân hà lấp lánh ngoài cửa kính, “Phải biết tự vệ”.

“Cho nên khi ấy em giết gã ư?” Lúc hỏi tôi câu này, giọng điệu của anh thản nhiên đến lạ, cứ như đang bâng quơ nói về thời tiết vậy, “Lúc anh chạy đến, em có nói với anh sẽ không bao giờ có người làm hại chúng ta nữa”.

Tôi chậm chạp suy nghĩ vài giây mới hiểu anh đang ám chỉ ai.

“Anh tin không?” Vì thế tôi hỏi.

Tần Sâm không lập tức trả lời. Anh cầm tay tôi, lần đến nắm lấy lòng bàn tay theo thói quen.

“Không tin.” Hồi lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng, “Anh nói rồi, ánh mắt và biểu cảm của con người có thể tiết lộ rất nhiều thông tin”. Thoáng dừng lại, anh siết chặt bàn tay tôi, “Khi ấy vẻ mặt em nói cho anh biết, em đang nói dối”.

Tôi chớp chớp mắt, nơi đáy mắt là bầu trời sao mênh mông bát ngát, hiệu ứng thị giác dẫn đến phản ứng sinh lý nào đó, cộng thêm chiếc loa trong góc phát ra tiếng suối chảy róc rách, tôi không thấy lòng mình phiền muộn nữa.

“Vậy sao anh còn giúp em?” Tôi nghe thấy giọng mình.

“Anh biết đây không phải là lỗi của en.” Có lẽ đã sớm liệu được tôi sẽ hỏi ngược lại, lúc này anh không do dự nhiều, “Anh tin thờ chủ nghĩa duy vật. Anh biết thay đổi trên sinh lý sẽ dẫn tới ảnh hưởng tâm lý thế nào.” Anh nói, “Nếu không bởi ca mổ kia, em sẽ không thay đổi như bây giờ”.

Không biết có phải vì đã quá mệt hay không, tôi nghe giọng anh mà lại cảm thấy như lời nói mớ truyền đến từ ngân hà xa xăm, vượt qua khoảng cách vài tỷ năm ánh sáng, đã sớm trở nên văng vẳng mơ hồ. Chỉ có nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh đang bao phủ lấy mu bàn tay tôi là cảm xúc chân thật.

Tôi bỗng thấy mỉa mai thay, không nhịn được cười khẽ: “Cho nên những tội phạm vì tai nạn mà dẫn đến rối loạn nhân cách đều không có lỗi sao?”. Tôi nhắm tịt mắt lại, để mình rơi vào bóng tối, “Tần Sâm, anh đang tự mình gạt mình”.

Anh lặng thinh trong giây lát.

“Đúng vậy. Anh đang tự gạt mình.” Anh thản nhiên thừa nhận, thái độ bộc trực như trước kia, “Có khi anh cũng sẽ có ảo giác rằng em vẫn còn nhớ những chuyện của bảy năm trước”. Anh đưa ngón tay chai sần chậm rãi mơn trớn lòng bàn tay tôi, cẩn thận như thể thăm dò từng đường chỉ tay mỏng manh, “Bởi vậy thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ, có lẽ khi ấy em ra tay là vì anh, chứ không phải vì thỏa mãn dục vọng của mình”.

Tôi vẫn nhắm hai mắt, lắng nghe tiếng suối chảy róc rách mà không hề lên tiếng.

“Nhưng đó là mệnh đề mâu thuẫn. Nếu em thật sự vì anh, thật sự còn tình cảm…” Giọng nói trầm ổn của anh vẫn tiếp tục, như muốn hòa vào tiếng suối chảy kia, lượn lờ ròi lạnh lẽo rót vào tai tôi, “… thì sẽ không lựa chọn cách thức ấy, cũng sẽ không mang vẻ mặt này”.

Rõ ràng không có cảm giác đặc biệt gì, tôi lại có thể cảm nhận được chất lỏng nóng hổi rỉ ra từ khóe mắt. Tôi nhắm chặt mắt nghiêng đầu đi, để chúng mau chóng trượt xuống khỏi mặt tôi.

“Em yêu anh.” Tôi nói, giọng nói nghèn nghẹn bán đứng những giọt nước mắt tôi cố giấu.

Tần Sâm đưa tay xoay mặt tôi qua, nghiêng người ôm chặt tôi vào lòng.

“Anh yêu em.” Âm điệu của anh bình lặng, một tay giữ đầu tôi, cằm nhẹ cọ vào trán tôi, “Ngụy Lâm, chúng ta thử xem”. Êm đềm vuốt ve gáy tôi, dùng hàng động này trấn an tôi, “Không gì là không thể, chúng ta hãy thử xem”.

Tôi vùi mặt vào ngực anh, nghe nhịp tim trầm tĩnh mạnh mẽ của anh, để mặc cho lệ tuôn tràn bờ mi.

Trong không khí vẫn còn phảng phất hơi ẩm lành lạnh của gỗ, âm thanh nước suối xa dần, thay vào đó là tiếng từng giọt mưa rơi tí tách. Tôi không mấy ấn tượng về chuyện sau đó, chỉ nhớ chúng tôi bám riết lấy nhau trong bóng tối, nhiều lần tôi cho rằng đã kết thúc lại cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả lên tai, môi nhẹ ngậm lấy vành tai tôi, “Lại lần nữa, Ngụy Lâm”. Anh lặp lại hết lần này đến lần khác, “Lại lần nữa, chúng ta lại một lần nữa”.

Chốc chốc tôi như bay lên tận trời sao, chốc chốc lại như chìm vào tận đáy nước, chỉ có thể mướt mát ôm chặt lấy anh, gửi hết hi vọng rằng anh có thể kéo tôi khỏi mặt nước.

“Đừng phân tâm, Ngụy Lâm.” Vào mỗi lúc này, Tần Sâm đều sẽ hôn lên cổ tôi, tiếp theo đôi môi khô khốc dán lên tai tôi, “Đừng nghĩ đến chuyện trước kia”.

Nhưng tôi biết, chúng tôi không thể bắt đầu lại lần nữa, chúng tôi cũng không thể có tương lai. Nếu như không hồi tưởng lại quá khứ, làm sao tôi có thể sống tiếp được đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui