Mắt Bồ Đề FULL


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
“Cho nên nói...”
Lâm Tầm Bạch phản ứng lại: “Ông ngoại Trần Khác chính là người mua hàng đã thuê Sa Vệ?”
“Có khả năng rất lớn.” Tiêu Khản đặt tay lên trán, nhớ lại đêm đó tìm người tại La Bố Bạc, cô đã nói chuyện với Trần Khác, “Khi ông cố ngoại của anh ta mua bản kinh chép tay ở Đôn Hoàng, ông ngoại anh ta có mặt.

Ông ngoại anh ta một mực cảm thấy hứng thú đối với văn hóa Trung Hoa thành thử sau đó thường đến Trung Quốc, lần cuối cùng là 5 năm trước.”
Yến Sơn Nguyệt chen một câu: “Vì sao lại là 5 năm trước?”
“Nói là lớn tuổi, không chịu nổi chuyến bay đường dài.”
“Vậy bức ảnh chụp chung trên báo là lần cuối cùng?” Lâm Tầm Bạch tỏ vẻ không tin, “Tôi thấy sung sức quá đỗi, bộ dáng đâu có sức khỏe kém chỗ nào.”
“Mặc kệ có nguyên nhân sức khỏe hay chăng, lúc trước ông ta hết lần này tới lần khác tới Trung Quốc đủ để nói rõ có chấp niệm cực lớn đối với bức bích họa.

Đoán chừng chuyến đi về phía Tây này của Trần Khác có sự bày mưu tính kế của ông ta.”
Lâm Tầm Bạch khó chịu nhíu mày.
“Cả nhà ông người Mỹ này thật thú vị, già trẻ, sống chết, con mắt cứ nhìn chằm chằm vào cổ vật Trung Quốc chúng ta.”
Tiêu Khản hỏi ngược lại: “Có tính là phạm tội không?”
Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có chứng cứ rồi.

Coi như biên lai được Xuân Sinh viết cho ông ta vẫn không thể chứng minh bọn họ có liên quan đến vụ trộm Rừng Đắc Nhãn.

Suy cho cùng phạm nhân trong vụ án kia chỉ có một mình Sa Vệ.”
Hai tay Tiêu Khản đan xen, lâm vào trầm tư.
Lâm Tầm Bạch cẩn thận tiến lại gần, hỏi thăm dò: “Cô nghĩ tới cái gì rồi?”
“Vì sao Sa Vệ phải một mình cáng đáng tất cả tội lỗi?” Cô trả lời, “Ngay cả cảnh sát không thể thẩm vấn được thông tin về Xuân Sinh và người mua từ miệng của hắn.
“Cái này...”
Lâm Tầm Bạch không bề nào giải đáp.

Tuy rằng năm đó cha anh hy sinh do Sa Vệ, nhưng sau khi anh vào làm cảnh sát vẫn không có cơ hội tiếp nhận vụ án này, có rất nhiều chi tiết phát hiện được sau khi kết bạn với cô.
Thẳng thắng mà nói, anh mang lòng cảm kích đối với Tiêu Khản.
(P1)
Chẳng qua những lời này chỉ có thể nghẹn trong lòng, nói ra sợ cô đòi tiền.
Anh còn phải chịu trách nhiệm thuê xe nữa!
“Bà chủ Tiêu, tạm dừng không nói động cơ của Sa Vệ, cô không thấy lời Trần Khác nói với bà chủ Yến càng kỳ quái hơn sao?”
Tiêu Khản hiểu được ý của anh.
Đội phía trước đã đi xa họ.
Người đi đầu là Hồ Kim Thủy và Trần Hải đang cưỡi ngựa xem hoa; ở giữa chậm hơn một chút là Chu Chính Ngôn và ba học trò của ông ấy; Trần Khác thì vẫn đứng bên cạnh Trịnh Phi, đi theo bọn họ nghe giảng giải.
Trong công tác truyền giáo, không thể chê Chu Chính Ngôn vào đâu cho được.
“Vào năm Quang Tự thứ 26, tức là đầu xuân năm 1900, nhà thám hiểm Thụy Điển Sven Hedin bất ngờ phát hiện ra di chỉ thành cổ này ở bờ Tây La Bố Bạc.

Năm sau cùng một thời gian, đoàn thám hiểm bắt đầu tiến hành khai quật di chỉ, ngoại trừ tiền xu còn có mảnh gốm, gỗ chạm khắc, hàng dệt lụa ở ngoài còn có một số lượng lớn các thẻ gỗ có viết chữ Hán và Kharosthi.

Trong tiếng Kharosthi, nơi này được gọi là ‘Kroraina’, từ ấy có nguồn gốc từ Ấn Độ nghĩa là đất đai, nhưng trong tiếng Hán lại được gọi là Lâu Lan.”
*Kharosthi là một trong những văn bản cổ xưa nhất có xuất phát từ kinh Phật cổ đại.
“Sa trường trăm trận mòn kim giáp, chưa phá Lâu Lan, bước chẳng chồn.

Đương nhiên Lâu Lan dễ nghe rồi.” Điền Viện vừa nhớ vừa bảo.
Chu Chính Ngôn tiếp tục: “Căn cứ vào ghi chép trong ‘Thủy Kinh Chú’, La Bố Bạc còn có một tên gọi là Lao Lan Hải.

Lao Lan và Lâu Lan dịch thành chữ Hán khác nhau, phát âm thực tế lại không khác biệt lắm, cho nên có một ý kiến cho rằng hai chữ Lâu Lan không phải là Lâu Lan như cách quốc gia sử dụng riêng mà dùng theo một cái tên cổ của La Bố Bạc.”
“Sau đó thì sao, thầy Chu?”
“Năm năm sau, vào mùa Đông, nhà thám hiểm người Anh Stein đến La Bố Bạc.

Ông thuê hàng chục công nhân, đào ra một số lượng lớn các hiện vật ở Lâu Lan, sau đó đến thành phố cổ Milan để tiếp tục khai quật.”
“Hả?”
Trịnh Phi nhớ tới cái gì: “Có phải Stein ở Lâu Lan nghe nói Hang Mạc Cao có Động Tàng Kinh mới tới Đôn Hoàng?”
Một người tiến sĩ nghiên cứu sinh khác phụ họa nói: “Nói như vậy Đôn Hoàng và Lâu Lan thiếu gì điểm tương đồng.

Vương Viên Lục phát hiện Động Tàng Kinh vào năm Quang Tự thứ 26.”
(P2)
Chu Chính Ngôn tán thưởng gật đầu: “Các em nhớ rõ đấy, tựa Đôn Hoàng, Lâu Lan trước thập niên 30 của thế kỷ trước từng bị cướp bóc nhiều lần.

Mãi đến đầu thập niên 80, Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc mới chính thức tiến hành khảo sát Thành cổ Lâu Lan và bờ sông Khổng Tước.”
“Vậy đã qua bao lâu rồi!” Trịnh Phi tiếc hận không thôi, “Bảo sao Động Tàng Kinh bị dọn trống còn Lâu Lan bị quật rỗng.”
Lâm Tầm Bạch từ xa nghe thế bỗng ánh mắt thay đôi, sải bước tiến lên.
Anh vỗ bả vai Trịnh Phi.
“Muốn xem tranh lụa và kinh thư trong Động Tàng Kinh hả?”
“Ai mà không muốn!”
Lâm Tầm Bạch bĩu môi sang bên cạnh: “Động Tàng Kinh trống rỗng nhưng anh Trần lại có này.”
“Cái gì?!”
Trịnh Phi kinh hãi.
Lâm Tầm Bạch cười: “Trong tay anh Trần có không ít bảo tàng trong Động Tàng Kinh, tôi cho rằng anh ta sẽ xin thầy Chu chỉ bảo.”
Nhẹ nhàng nói một câu thế thôi mà câu nói vừa chạm đất đã để lại cái hố sâu khổng lồ.
Ai ngã xuống sẽ bầm dập mặt mũi.
Trần Khác chậm rãi buông bút ghi âm trong tay xuống, phát giác được ý đồ không tốt của anh.
Chính xác Lâm Tầm Bạch không mang lòng tốt gì cho cam vì bản thân Động Tàng Kinh đại biểu chuyện này không phải trò đùa - không thể cất giấu văn vật.
Ánh mắt mọi người dính chặt lên người Trần Khác, chờ gã đáp lại.

Phía trước cách đó không xa, Trần Hải nghe được động tĩnh bèn nghi hoặc ngoái nhìn về sau.
Trần Khác xoay người rời đi, Lâm Tầm Bạch nhẹ nhàng huýt sáo, bước nhanh đuổi theo gã.
(P3)
------
Trong di chỉ thành cổ có hai kiến trúc biểu tượng, một là chùa giống như gò đất; cái còn lại ba gian phòng do bốn bức tường tạo thành, nghe nói là nha môn thời xưa.
Lâm Tầm Bạch ngửa đầu nhìn, cảm thấy nơi này rất thích hợp để thẩm vấn.
“Mấy anh đã từng hỏi về nguồn gốc của tranh lụa và bản chép tay tại La Bố Bạc, tôi đã trả lời rồi, anh còn bất mãn gì?” Trần Khác nhíu mày, tức giận không ít.
Lâm Tầm Bạch thừa nhận gã từng giải thích.
Nhưng lúc trước gã chỉ là Trần Khác còn giờ lại khác.

Ông ngoại của gã là người mua Rừng Đắc Nhãn, cha gã hợp tác với Triệu Hà Viễn.
Rõ ràng câu trả lời trước đây không đủ.
Lâm Tầm Bạch mỉa mai lại: “Anh nói bản kinh chép tay được người dân địa phương Đôn Hoàng xem là ‘thuốc’ cho nên giữ lại rồi bị ông cố ngoại của anh mua đi.

Vậy tranh lụa thì sao? Chắc tranh lụa cũng là ‘thuốc’?”
Có chi tiết anh không hỏi lúc đó do có mặt người chuyên nghiệp hơn anh nhưng không chứng tỏ anh không có cảnh giác nghề nghiệp.
Trần Khác nhất thời nghẹn ắng.
Sau một thời gian dài, gã nói: “Tôi nghĩ rằng...!Giữa tôi và các anh không đối địch với nhau đến thế.”
“A ha.”
Lâm Tầm Bạch hừ lạnh, thù của hai người bọn họ sắp chất thành núi cát tới nơi, gã còn không biết ngại bảo không đối địch đến thế?
“Trần Hải đến Hami để hợp tác với Triệu Hà Viễn đúng không.

Nếu bọn họ đã là đối tác vậy anh hẳn sẽ biết người thuê bà chủ Tiêu tìm bức bích họa chính là Triệu Hà Viễn.

Nếu như anh cảm thấy hứng thú với khảo cổ học, chỉ muốn nhìn thấy hình dáng, như vậy bà chủ Tiêu tìm bích họa có khác gì anh tự tìm đâu.

Hay là nói…”
“Ông ngoại anh không tìm được Rừng Đắc Nhãn 25 năm trước cho nên anh muốn thay ông ấy hoàn thành tâm nguyện?”
Hai mắt Trần Khác đột nhiên mở to.
Lâm Tầm Bạch có một cảm giác an ủi đã báo được thù lớn.
Vạch trần lẫn nhau mà thôi, ai mà không biết làm chứ!
(P4)
Trần Khác hít sâu một hơi, gằn từng chữ đầy trịnh trọng để thanh minh.
“Tôi nói cuối cùng một lần, thây kệ anh nghĩ ra làm sao, đoán như thế nào, đồ trong tay tôi đều hợp pháp, việc tôi muốn làm sẽ không vi phạm pháp luật hiện hành!”
“Nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi về tranh lụa.” Lâm Tầm Bạch ngu sao lại để cho gã cơ hội lách qua.
Trần Khác không cam lòng yếu thế: “Nếu như tôi không trả lời, anh định bắt tôi sao?”
“Tôi biết anh mang quốc tịch Mỹ, bắt anh không dễ đến thế.

Nhưng tôi ít nhất sẽ làm cho anh phiền toái tột cùng.” Lâm Tầm Bạch chắc chắn cam đoan, “Cho dù anh không trả lời, tôi nhất định sẽ tra ra được; không riêng gì anh, còn có cả Trần Hải, và...”
Trần Khác bị ép vào góc chết.
“Ông ngoại tôi...” Gã cho hay, “Tên là Ethan Warner.”
“Tôi quan tâm ông ngoại anh tên gì làm gì chứ, thứ tôi hỏi chính là...” Lâm Tầm Bạch thốt ra, “Đợi một chút, tên ông ta là gì?”
Gió táp lướt qua bức tường đất thủng lỗ chỗ, Tiêu Khản đi ra từ phía sau.
“Ethan Warner, họ của anh ta là Warner.” Cô tháo kính râm xuống, ánh mắt còn độc ác hơn cả ánh mặt trời thiêu đốt, “ Vậy Langdon Warner thì sao, có can hệ gì với anh?”
Lâm Tầm Bạch nghẹn họng trân trối.
Hễ là những người đã đến Đôn Hoàng, ai mà không biết ba tên trộm cổ vật khét tiếng là Stein, Percy và Warner.

Trong đó nhà thám hiểm người Mỹ Warner có tên đầy đủ là Langdon Warner.
Không giống như hai người trước đó cướp sạch Động Tàng Kinh trắng trợn, Warner chỉ đến hang Mạc Cao lần đầu tiên vào năm 1924.

Bấy giờ kho báu trong Động Tàng Kinh đã bị chia cắt không còn lại là bao từ lâu, ông ta nhận được rất ít, thành thử quyết định tiến hành di dời bích họa và tượng nặn của động.

Ông ta bóc tách tổng cộng hơn mười bức bích họa thời Đường, trộm đi một pho tượng Bồ Tát đang được người ta cúng bái tại động 328.
Bởi vì cách thức bóc tách lấy đi bích họa cực kỳ thô bạo, không chỉ làm cho hang động bị hư hại nghiêm trọng mà những bức bích họa bị đánh cắp cũng không còn gì sót lại.
Năm sau, ông ta thành lập một đội trộm cắp chuyên nghiệp được gọi là đoàn khảo sát, một lần nữa đến Đôn Hoàng với mục đích dỡ bõ tất cả các bức bích họa và tượng nặn trong động 285.

Nào ngờ hành vi phá hoại lần trước của ông ta khiến cho dân chúng địa phương bất mãn cùng cực, họ tổ chức một đoàn giám sát giám thị toàn bộ quá trình và lúc này mới ngăn cản được kế hoạch của ông ta.
(P5)
Dù là thế, Warner vẫn là một trong những kẻ trộm cắp cổ vật làm người ta khinh thường.
Trần Khác không muốn đi sâu vào đề tài này.
“Tôi chỉ trả lời nguồn gốc của tranh lụa, không cần báo cáo với các người về sự riêng tư khác.”
Ngụ ý đồ đạc trong tay gã đều là đồ “tổ truyền” hợp pháp.
“Bảo sao anh kêu Bà chủ Yến từ bỏ, hóa ra là định tìm đến bức bích họa để tỏ lòng thành kính tới tổ tiên Warner nọ của anh?” Lâm Tầm Bạch nhất thời không đoán ra được vai vế, gì thì gì gã vẫn là một thành viên của gia tộc Warner.
Tổ tiên ăn cướp trắng trợn, ông cố ngoại mua riêng, ông ngoại lại thuê người trộm bức bích họa.
Cả nhà này đúng là đầy rẫy việc xấu!
Trần Khác nhìn về phía hai người cùng chí hướng bèn châm chọc: “Vậy mấy người vinh quang hơn tôi chỗ nào?”
“Ý anh là gì?” Tiêu Khản gọi gã lại.
“Không phải các cô đường hoàng chất vấn tôi vì muốn nghe ngóng tin tức à.

Chẳng lẽ chuyện cô làm không có khuyết điểm đạo đức sao? Đừng quên cô giúp Triệu Hà Viễn tìm bích họa vì hoa hồng, là tiền đó!”
“Tổng giám đốc Triệu lấy bích họa vì muốn quyên góp vào bảo tàng.”
“Vậy tại sao không giao thẳng cho cảnh sát Lâm?” Trần Khác hỏi ngược lại, “Hai người đồng hành một đường, anh ta lại là cảnh sát, cô tìm được bức bích họa cứ giao cho anh ta, hai người đều mang công lao lớn!”
Ánh nắng chói chang chiếu soi vào đống đổ nát hoang vắng, không khí khô hanh chực thuốc súng bốc cháy.
Ba người nhìn nhau, không khí giương cung bạt kiếm.
Lời nói của Trần Khác vừa đâm trúng Tiêu Khản cũng chọc ngay Lâm Tầm Bạch.

Sự hợp tác của bọn họ vốn cách một lớp giấy mỏng, Tiêu Khản không rõ mục đích chân chính của anh khi đi theo mình, Lâm Tầm Bạch không hay toàn bộ tính toán của cô.
Chỉ có một phần ngầm hiểu cho nhau - bọn họ đều muốn hiểu rõ lời nguyền của Rừng Đắc Nhãn.
Nhưng kế đó thì sao?
Nếu Tiêu Khản tìm được bức bích họa, cô sẽ giao cho Lâm Tầm Bạch để anh lập công chăng? Nếu Lâm Tầm Bạch tìm được bức bích họa, anh sẽ giao cho Tiêu Khản để cô hoàn thành hợp đồng nhận tiền à?
Câu trả lời là không biết.
“Giữa hai người còn có sự khác biệt riêng nữa là hai người khác với tôi.” Trần Khác lạnh lùng bỏ lại những lời này, cứ thế rời đi không quay đầu lại.
Lâm Tầm Bạch nhấc chân muốn đuổi theo.
Và rồi anh thoáng thấy một bóng đen chợt lóe lên cách tháp Phật mấy chục mét nơi khóe mắt.
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui