Tiếng Kinh coong ấm áp báo hiệu cửa hàng có khách. Justus Jonas mỉm cười bước vào rồi đóng cửa lại. Cậu ngay lập tức nhận ra tiếng chuông quen, dù lần cuối cậu cùng cô Mathilda tới đây đã xa tới mấy năm trời. Khi đã bước lên tuổi mười sáu, dĩ nhiên "ông cháu" Justus không còn thường xuyên tháp tùng "bà cô" đi mua hàng nữa.
Ngay khi bàn tay còn đặt trên nắm đấm cửa, Justus đã nhận thấy chuyện không ổn. Từng tế bào trong cơ thể cậu cảm nhận được sự căng thẳng lẫn khuất trong không khí. Người đàn ông già nua bên quầy hàng kia chắc phải là ông Laurent, chủ nhân cửa hiệu quần áo có tiếng nầy. Nhưng sao nụ cười của ông gượng gạo thế? Bối rối, Justus hạ ánh mắt, đảo thật nhanh một vòng. Nhưng ngoài cậu và chủ cửa hàng, ở đây không còn ai khác. Cửa hiệu trông vẫn y hệt như những gì cậu còn giữ lại trong trí nhớ, không một nét đổi thay. Kể cả những bộ quần áo đắt tiền được bày bán cũng chẳng hề chạy theo mode mới. Còn ông Laurent? Sao ông ấy cư xử kỳ quặc vậy. Chắc ông già không nhận ra mình nữa.
Lẩn trước tới đây mình vẫn còn là một chú bé con...
Nghĩ tới chuyện đó Justus mới buông nắm đấm cửa.
- Chào ông ạ, - cậu nói, giọng vui vẻ và thân thiện.
Ông Laurent đáp lời chào rồi liếc sang bên. Justus nhìn theo ánh mắt ông, nhưng cậu chỉ thấy vài chiếc bành tô đứng san sát theo một cây treo quần áo mạ vàng. Phải có cái gì vừa chuyển động không? Cậu nhìn kỹ hơn. Chắc là mình nhầm rồi . Nhưng sao Justus vẫn cảm nhận rõ cặp mắt ông chủ hiệu đang dán dính vào người cậu.
Có lẽ nguyên nhâ nằm ở cây gậy bóng chày, nó khiến ông ấy bối rối, Justus nghĩ và xoay xoay cây gậy gỗ trong tay. Rõ là ngớ ngẩn, lại đúng hôm nay cậu phải vác nó từ trường về nhà. Justus xưa nay đâu có mấy quan tâm đến thể thao, môn cóng chày lại càng không. Nhưng ông thầy thể thao đã ấn cây gậy nầy vào tay cậu, làm đồ quyên góp cho cửa hàng đồ cũ của chú Titus.
- Cầm lấy đi, thầy tặng em đấy, - thầy giáo nói thế.
- Có lẽ bán đi cũng được vài dollar.
- Justus bước một bước về phía ông Laurent.
- Thưa ông, cháu mới nhận được tin... , - cậu nói.
Thế rồi mọi chuyện xảy ra thật nhanh. Như hai con mèo màu đen khổng lồ, hai gã trai to cao nhảy bổ về phía cậu. Chắc là họ đã nấp phía sau những bộ quần áo kia. Justus cảm nhận một cú chặt thật mạnh lên tay mình. Cậu lảo đảo, cậy gậy bóng chày văng xuống, nảy nảy trên nền đất, lăn đi. Rồi một cú thúc tàn nhẫn đẩy Justus nhào theo. Cậu đập mạnh mạng sườn xuống nền phòng lát đá Marmor. Một kẻ tấn công ngay lập tức nhảy tới sát bên, giật mạnh cánh tay cậu ra sau lưng, khiến khớp tay kêu lên lắc rắc. Kẻ thứ hai đè thẳng đầu gối lên cổ nạn nhân. Justus muốn thét lên, nhưng bị ngộp thở. Ngay lúc đó, thép lạnh chạm vào cổ cậu. Một tiếng "click". Sợ hãi, Justus nhìn về phía người bán hàng, nhưng ông Laurent đã thụt xuống sau quầy.
- Thế là tóm được mày, đồ con lợn!, - một trong hai gã trai rít lên, rồi nắm hai cánh tay Justus kéo xệch lên cao, cười chế nhạo.
Kẻ tấn công thứ hai cũng hể hả vênh vang không kém.
- Không ngờ mày lại ngu như thế... - gã tóm tóc Justus, giật thật mạnh khiến cậu đau điếng.
- Lúc tao nói chuyện thì mày phải nhìn vào mặt bọn tao, hiểu chưa! - gã thét lên.
- Grrrg grrrg, - Justus sặc sụa. Não bộ cậu hoạt động hết tốc lực. Bằng mọi cách phải bao quát được tình huống, nếu không cậu sẽ tiêu đời. Một loạt câu hỏi liện tiếp lao vợt qua đầu: Phải những kẻ nầy nhắm tới mình? Phải mình là nạn nhận của một sự nhầm lẫn khủng khiếp? Một vụ bắt cóc? Trả thù? Bọn họ định làm gì mình?
Đúng lúc đó, Justus nghe thấy tiếng cánh cửa dẫn vào phòng sau mở ra. Cậu đảo mắt, gắng nhận xem chuyện gì đang xảy ra. Một đôi giày màu đen xuất hiện, rồi hai ống quần màu xám là li thẳng tắp.
- Các cậu tóm ai thế? - có giọng nói cất lên, một giọng nói mà Justus rất quen. Cậu vất vả xoay tiếp đầu lên trên. Thế rồi cậu thở phì ra thành tiếng. Một gương mặt quen thuộc. Cặp kính gọng sắt, hai con mắt chăm chú, mái tóc điểm bạc: Ngài thanh tra Cotta của lực lượng cảnh sát Rocky Beach! Một người quen.
Cứu tinh đã đến!
Chỉ một cú phẩy tay từ phía thanh tra Cotta đã khiến hai thanh niên nọ buông Justus ra ngay lập tức. Ngài thanh tra cúi xuống sát mặt cậu.
- Tôi xin lỗi, Justus. Cậu có bị thương không?
- Bản thân tôi không làm mình bị thương, - Justus vừa rên rỉ vừa nhỏm dậy. -
Nhưng hai con bò mộng kia thì có đấy.
- Cha, cũng may mà cậu chưa mất tính hài hước.
- Cotta ngập ngừng.
- Cậu biết không, Justus bọn họ là, ừ, đúng thế, là đồng nghiệp của tôi, là cảnh sát.
- Cảnh sát sao?
- Đúng thế, Justus, tôi thật rất tiếc, cậu vừa tình cờ sa vào một vụ ra quân của cảnh sát.
- Thanh tra Cotta gật đầu về phía hai thanh niên.
- Fred, Frits , tháo còng tay cho cậu ta.
Miễn cưỡng, một trong hai cảnh sát viên cúi xuống bên cổ tay Justus.
- Nhưng mà ngài thanh tra, - giọng ông Laurent cất lên. Ông vừa nhô ra từ chỗ ẩn nấp sau quầy bán hàng và e ngại nhìn cả đám người.
- Ngài thanh tra, đây là tay kẻ cướp mà!
- Không, chắc chắn là không, ông Laurent, - thanh tra Cotta đáp.
- Đây là một người bạn của tôi, Justus Jonas. Chắc chắn cậu ta không là thủ phạm.
- Justus Jonas ư? Có phảicậu là cháu của cô Jonas?
- Đúng, cháu đây, ông Laurent. Ông không nhận ra cháu sao?
Justus giờ đã đứng thẳng dậy. Mặc dù đã giảm cân chút đỉnh so với hồi trước, nhưng cậu vẫn là một thiếu niên bệ vệ, chỉ có điều quần áo lúc nầy đầy bụi bặm.
Justus bắt đầu phủi bụi ở hai ống tay áo. Những người xung quanh đứng nhìn. Chầm chậm, một cơn thịnh nộ tử tế dâng lên trong tâm trí Justus.
- Các người có thể giúp tôi được chút đấy, - Justus gầm gừ về phía hai thanh niến vừa đập mình ngã. Cậu thiếu niên đã rất nhanh chóng tỉnh trí, quay trở lại làm chủ tình huống.
- Hay tay các người không làm nổi những việc tinh tế nầy hả?
Hai cảnh sát viên bối rối nhìn sang ngài thanh tra, ngài gật đầu.
- Tinh tế có nghĩa là việc nhẹ, - Cotta lẩm bẩm phiên dịch.
- Justus Jonas thường ăn nói cao siêu như vậy.
- Thật chậm rãi và ngượng nghịu, hai cảnh sát viên giúp Justus kéo cho phẳng tà áo khoác ngoài.
Thật là một cảnh hoạt kê vụng về, thanh tra Cotta không thể nhìn thêm.
- Đủ rồi ! - ông gắt lên, chấm dứt cảnh tượng đáng ngượng ngùng đó rồi kéo Justus về phía mình.
- Ta vào phòng làm việc. Chắc là muốn quá rồi , tên thủ phạm thật sự đã được cảnh báo. Ông Laurent, yêu cầu ông tiếp tục ở lại đây.
- Cotta đẩy Justus đến cửa sau.
- Đi lối nầy.
Mãi tới giờ Justus mới nhận thấy là trong cửa hàng còn có mặt một người nữa: một phụ nữ trẻ tuổi đứng trong khuôn cửa và im lặng quan sát cảnh kịch vừa qua. Justus thấy rõ ánh nghi ngờ toả ra từ hai con mắt xanh dương đang nhìn dọc người cậu. Thế rồi người phụ nữ xoay mặt đi, quay vào phòng.
Justus đi theo chị ta, thanh tra Cotta đi sau cùng và đóng cửa lại. Người phụ nữ lúc đó đứng tựa vào mép bàn làm việc. Chị ta mặc quần jeans, nhưng là Jeans loại đắt tiền, Justus nhận ngay ra như thế. Trên lần áo thun đã bạc màu hiện hàng chữ Đại Học Tổng Hợp Seattle.
- Ông thanh tra, cậu nhóc lày là ai vậy? - chị ta hỏi, tay vẫn đút trong túi.
Thanh tra Cotta đưa tay vuốt tà áo khoác.
- Cô Harding, đây là Justus Jonas.
Ngoài giờ học, cậu ta thường cùng hai cậu bạn tiến hành điều tra tại vùng Rocky Beach.
- Chú cười với Justus.
- Có thể coi văn phòng thám tử của họ là lực lượng cạnh tranh đáng gờm của tôi. Nhưng mặt khác, bọn tôi cũng đã không ít lần phải cảm ơn các cậu ấy.
- Vâng, Bộ Ba luôn làm hết sức mình, - Justus trả lời, rất hãnh diện về lời khen của thanh tra Cotta. Chị có muốn xem danh thiếp của chúng tôi không, chị
Harding?
- Một văn phòng thám tử của trẻ nhóc ấy à? Không, cảm ơn!
- Tuỳ thôi.
- Justus lại đút danh thiếp vào túi.
- Chị cũng là cảnh sát viên?
- Không trực tiếp.
- Ra vậy.
- Justus, - Cotta xen vào.
- Cô Hannah Harding là chuyên viên tâm lý của lực lượng cảnh sát. Chú mời cô ấy vào cuộc vì bọn chú đang phải đối mặt với một vụ án kỳ quặc...
- Một vụ án mà chắc chắn chú chẳng thích kể cho cháu nghe, - Justus thêm vào. Giờ cậu đã thấy thích thú nói chuyện, mà lại càng thích thú hơn, khi nữ chuyên viên tâm lý kia tỏ ra nhát gừng nhát tỏi.
Thanh tra Cotta mỉm cười.
- Đằng nào thì Bộ Ba các cậu cũng sẽ tìm cho bằng ra, một khi các cậu đã ngửi thấy mùi thịt rán...
Trong ánh mắt chê trách của nữ chuyên viên tâm lý, Cotta rút từ túi ngách áo veston ra một mảnh giấy và đưa nó sang cho Justus. Đoạn văn trên giấy gồm toàn những chữ cái to đậm, viết bằng một loại bút dạ bình thường.
Ngày xửa ngày xưa có một người đàn ông.
Anh ta đi dọc phố Kennedy. Anh ta so vai. Trời rét. Anh ta thấy lạnh. Anh ta mang trong lòng một ý định chắc chắn. Thêm ba đoạn phố nữa, ngã tư vắng xe.
Người đàn ông vượt qua ngã tư, đi tiếp. Ánh mắt anh ta hướng xuống chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ: 17 giờ 50. Anh ta nghĩ: ngài tổng thống hôm nay lên đường sang London. Thế rồi người đàn ông đến bên con phố dài. Anh ta đi dọc vỉa hè. Phía bên kia là một cửa hàng quần áo danh tiếng. Ông chủ đang chỉnh lại một chiếc áo bành tô lông thú đắt tiền. Người đàn ông đứng lại. Anh ta cười một mình, thọc tay vào chiếc túi nhựa, những ngón tay siết chặt cây gậy gỗ.
Lời chào thứ nhất gửi đến gã thanh tra Cotta hèn hạ bất tài.
Mặt Chó Sói Justus ngẩng lên.
- Bắt đẩu như một chuyện cổ tích, - cậu vừa nói bằng giọng khản đặc vừa ho húng hắng. Cú thúc gối của viên cảnh sát ngoài kia rõ ràng đã gây hiệu qủa không nhỏ.
- Sau đó, giọng văn đột ngột chuyển thành khác hẳn.
Cotta lấy lại tờ giấy.
- Đúng thế, - chú đáp.
- Đầu tiên chú cứ tưởng chỉ là chuyện ngu đần ngớ ngẩn. Một kẻ điên hù doạ suông. Chú đã muốn ném tờ giấy vào sọt rác.
Justus gật đầu và bắt đầu đi đi lại lại. Cậu luôn làm như vậy mỗi khi suy nghĩ căng thẳng. Cái đó cậu học được từ trên truyền hình.
- Thế rồi chú sực nhận ra rằng đây là một lá thư hoàn toàn thiếu tính đặc trưng, - Justus bắt đầu bản báo cáo khoa học.
- Nó nói đến những việc hết sức cụ thể: một cửa hàng danh tiếng bị đe doạ. Và vậy là chú mời chuyên viên tâm lý Harding vào cuộc.
Cotta gật đầu.
Justus dừng lại trước mặt chú thanh tra.
- Trước đây không lâu chú còn làm việc với một chuyên viên tâm lý khác, - cậu nhắc nhở.
- Cô Ferguson, cô ấy đã giúp bọn cháu rất nhiều khi Peter bị bắt cóc. Cháu thấy cô ấy dễ thương lắm.
Trên mặt chú Cotta hiện nụ cười nhẫn nhịn. Chú làm ra vẻ không nghe thấy cái giọng xóc xói ngấm ngầm chĩa về phía Hannah Harding.
- Đó là một chương trình tiết kiệm, - chú lẩm bẩm.
- Cảnh sát Rocky Beach bị xoá mất tiêu chuẩn nhân sự đó. Người ta cho rằng địa phương chúng ta quá bé. Giờ thì chúng ta phải nhờ đến những người ở Los Angeles.
Justus nhìn chuyên viên tâm lý Harding trân trân. Dù người kia không thèm đổi lấy một nét mặt, nhưng cậu cảm nhận rõ là mũi dùi của cậu đã châm trúng đích. Justus cười và tiếp tục đi đi lại lại.
- Chắc chuyên viên tâm lý Harding cho rằng bản thân chú cũng phải nghĩ ngợi lấy một chút, chú thanh tra. Kẻ viết thư, kẻ tự xưng là "Mặt Chó Sói", muốn kéo chú vào một trò chơi. Chú phải giải cho được câu đố nằm trong lá thư của gã.
- Justus bất chợt lại phải ho lên một trận rũ rượi, mãi sau đó cậu mới nói tiếp được.
- Chú thanh tra Cotta, giờ thì cháu hoàn toàn hiểu tại sao chú lại đến đây, chờ ở cửa hàng của ông Laurent. Trong lá thư có nói đến một chiếc áo bành tô đắt tiền và " một cửa hàng quần áo danh tiếng".
Người ta dễ dàng suy ra rằng gã đàn ông kia muốn cướp bóc cửa hàng bán đồ lông thú, và gã đã tuyên bố trước điều đó trong lá thư. Dựa vào tên " Phố
Kennedy", chú nhận ra rằng chắc chắn đây phải là cửa hiệu của ông Laurent, hơn nữa ở Rocky Beach cũng chẳng có nhiều cửa hàng loại nầy. Nó nằm ngay bên phố chính. Đi tới đó người ta phải qua một ngã tư. Trong lá thư cũng có nói đến một thời điểm. Nhưng chuyện nầy cần phải xảy ra vào ngày nào, vào tuần nào, tháng nào? Dòng chữ nói đến ngài tổng thống cho chú biết: hôm nay là ngày tổng thống nước Mỹ lên đường bay sang London. Vậy là chú quyết định đặt bẫy ở đây, mặc dù thoạt đầu chẳng ai mấy tin là gã kia sẽ thật sự ra tay.
- Tại sao? - chuyên viên tâm lý cảnh sát ngắt lời cậu.
- Bởi vì gã phải tính đến khả năng là cảnh sát chờ gã. Suy cho cùng thì câu đố của gã chẳng mấy khó.
Vì chuyên viên tâm lý Harding im lặng, nên Justus tiếp tục bản báo cáo quan sát của cậu.
- Đáng tiếc là cháu lại chen vào giữa đường chú, và bạn đồng nghiệp của chú ngay lập tức coi cháu là thủ phạm. Và vậy là cháu đã được đón tiếp một cách nhiệt tình quá đáng.
- Đúng, e hèm, chú xin lỗi lần nữa! - Cotta gõ gõ lên vai cậu bé.
- Nhưng mà đúng là như vậy đấy, tuyệt lắm, Justus! - Chú gật đầu về phía chuyên viên tâm lý Harding, chị nầy vẫn đứng sừng sững bên mép bàn làm việc.
- Cô thấy đấy, cô Harding, Harding Hannah Harding thật sự là một cậu bé rất thông minh.
Harding lạnh lùng như không.
- Trước khi bị ăn đòn, cậu đã quen có cái thói ăn nói cao ngạo như vậy rồi hả?
Justus thấy máu nóng bốc bừng bừng lên mặt, nhưng cậu không trả lời.
Nhà tâm lý học cảnh sát hất mái tóc đen ra sau lưng.
- Cậu vào cửa hàng của ông Laurent làm gì, Juslius?
- Tên tôi là Justus, - Justus đáp, nhưng cậu không còn thời gian trả lời tiếp.
Họ nghe tiếng "Kinh coong" bên cửa ngoài. Thanh tra Cotta nhảy đến bên cửa văn phòng và dỏng tai lên nghe chuyện xảy ra ở phòng ngoài. Cả Justus và chuyên viên tâm lý Harding cũng bước đến bên chú. Giọng một người phụ nữ lớn tuổi nhỏ nhẹ vọng tới, bà hỏi mua một chiếc khăn.
Chú Cotta cười, chùng người xuống và lùi một bước về sau.
Hy vọng người đàn bà tội nghiệp đó không găp những gì mình vừa phải chịu đựng, Justus nghĩ thầm. Đúng là chuyện không thể tưởng tượng ra. Mấy chiếc xương sườn của cậu vẫn còn đau nhói lên, cần cổ lại càng tệ hơn. Cậu đưa tay xoa xoa chỗ sưng trên cổ tay. Đám con trai ở sở cảnh sát rõ ràng là được luyện tập quá đà.
Chuyên viên tâm lý Harding lại tựa người vào mép bàn viết.
- Thế nào, Justus, - chị ta hỏi, lần nầy giọng sắc hơn.
- Cậu muốn làm gì trong cửa hiệu nầy?
Justus lấy hơi định trả lời, nhưng điện thoại cầm tay của chú Cotta đột ngột réo lên. Chú thanh tra rút nó ra ngoài.
- Cotta đây! ... Đúng... Không!...
Không!... Không thể có chuyện đó được!... Ôi cha!... chúng tôi đến ngay!
- Có chuyện gì thế, ông thanh tra? - chuyên viên tâm lý Harding hỏi trước khi Justus kịp lên tiếng.
Chú Cotta đút điện thoại vào túi, nét mặt hoảng hốt.
- Vừa xảy ra một vụ cướp, cách đây có vài mét thôi! - chú nói.