Mà lúc này ở quân doanh, tình hình đã đỡ hơn rất nhiều.
Binh lính đang dần khỏe lại, những thứ dơ bẩn đều đã được dọn dẹp hết.
Ai ai cũng biết ơn Phương Tịch Lam.
“Lần này nếu không nhờ có tiểu thư Lusica thì chúng tôi sẽ chết mất.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều!”
Nhận được muôn vàn lời khen ngợi nhưng Phương Tịch Lam vẫn không ỷ vào đó mà sinh ra kiêu ngạo.
Cô điềm tĩnh cười thật tươi, nói với mọi người.
“Điều chế thuốc giải lần này còn có công lao của thượng tướng đại nhân.
Đợi ngài ấy về, mọi người hãy cảm ơn ngài ấy nữa.”
Đột nhiên lúc này, một người từ xa chạy vào.
Hớt ha hớt hải tìm Nicolas Á Phong.
“Thượng tướng đại nhân đâu rồi?”
“Ngài ấy có việc nên ra ngoài mấy hôm rồi.” Phương Tịch Lam đáp: “Có chuyện gì mà trông cậu hoảng sợ thế kia?”
“Vị… vị hôn thê của thượng tướng đại nhân tìm đến đây rồi!!”
Nghe được những lời này, cả quân doanh sững sờ.
Đặc biệt là Phương Tịch Lam, cô hướng mọi người hỏi: “Vị hôn thê… cô ấy là ai vậy?”
Gary thấy tình hình không ổn, cậu biết tình cảm của đại nhân dành cho quý cô Lusica, cũng biết vị hôn thê trong lời đồn là ai.
Vốn định nói dối cho qua chuyện, nhưng nhìn thấy Phương Tịch Lam vừa có công lớn với quân doanh bọn họ, vì thế nên cậu cũng không muốn nói dối.
“Cô ấy là Lãnh Hy Tuyết.”
Đột nhiên bên tai Phương Tịch Lam “đùng đoàng” mấy tiếng, tựa như có tiếng súng nổ rền vang.
Lửa hận nháy mắt dâng trào.
Những ký ức trong quá khứ dần hiện lên, khiến cô không tài nào khống chế nổi bản thân mình.
Trong việc ngoại tình khi ấy, nếu cô hận Nicolas Á Phong mười, thì hận Lãnh Hy Tuyết phải một trăm.
Một người bạn mà cô tin tưởng, gắn bó với cô lâu dài như thế lại lén lút hẹn hò với chồng cô sau lưng của cô.
Rồi lại lên kế hoạch hãm hại khiến cô phải bỏ mạng.
Đúng vậy, Phương Tịch Lam biết kẻ hại mình tại vụ nổ máy bay năm đó chính là Lãnh Hy Tuyết.
Điều này chính là do Chiến Bất Phàm nói cho cô biết.
Chính anh cũng đã dặn cô rằng đừng nên quá tin tưởng bất cứ ai, cũng đừng đặt trọn lòng tin của mình vào một người.
Bởi không ai biết được khi nào họ sẽ tan vỡ, dù là tình bạn, tình yêu hay hôn nhân đều như thế.
“Ngay cả anh, em cũng đừng nên tin tưởng quá.
Biết đâu có một ngày nào đó chúng ta sẽ trở mặt thành thù?”
Chiến Bất Phàm vừa mỉm cười vừa nói với cô như thế.
Nhưng Phương Tịch Lam nguyện tin tưởng Chiến Bất Phàm, bởi anh chính là ân nhân của cô, nếu không có anh cô đã sớm chết từ lâu trong vụ nổ máy bay đó rồi.
Ngay cả bé con cũng sẽ không thể chào đời.
Bây giờ đây, Lãnh Hy Tuyết, kẻ phản bội đã đến tìm cô.
Vừa nghĩ đến đây, bên ngoài ngay lập tức ồn ào.
“Né ra, tiểu thư của chúng ta là thượng tướng phu nhân tương lai.
Ai dám cản đường thì coi chừng cái mạng của các người!”
Một âm thanh quen thuộc quen lên, dù đã năm năm trôi qua nhưng Phương Tịch Lam vẫn có thể nhận ra đó chính là giọng nói của người hầu thân cận bên cạnh Lãnh Hy Tuyết.
Âm thanh vừa vang lên, từ bên ngoài một bóng dáng xuất hiện.
Mái tóc đen, đôi mắt đen, bộ váy cũng đen, đối lập hoàn toàn với làn da trắng bệch yếu ớt của ả.
Đó chính là Lãnh Hy Tuyết.
Binh lính nghe nói ả sẽ trở thành thượng tướng phu nhân tương lai nên cũng không dám cảm đường nữa.
Ánh mắt của Lãnh Hy Tuyết vừa vào là đã khóa chặt thân ảnh của Lusica.
Ả đã từng nghe nhiều người nói về cô gái độc nhất vô nhị của Đế Quốc.
Mái tóc trắng, đôi mắt đỏ, làn da cũng trắng như tuyết, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Đẹp đến mức khiến người khác ghen tị.
“Cô là Lusica?” Lãnh Hy Tuyết lãnh đạm ngẩng mặt hỏi, giọng điệu vô cùng xem thường cô: “Thoạt nhìn không như tôi tưởng tượng.”
Mấy người hầu của Lãnh Hy Tuyết cũng lên tiếng ra oai với Phương Tịch Lam.
“Vô lễ, thấy thượng tướng phu nhân tương lai còn không biết cúi xuống hành lễ?”
Bọn chúng biết tin đồn giữa Lusica và Nicolas Á Phong.
Trong thâm tâm chúng nghĩ chính cô là người đã quyến rũ hắn nhầm cướp lấy hắn từ tay của Lãnh Hy Tuyết.
Dưới những lời nói hách dịch như vậy, tất cả binh lính có mặt ở đây đều sôi máu, rất muốn xông lên dạy cho ả một bài học.
Một người binh sĩ đã tính xông lên nhưng lại bị một người khác níu lại.
“Không được, ả là phu nhân tương lai.
Không được làm bậy!”
“Nhưng ả nói xấu quý cô Lusica của chúng ta!”
“Suỵt, cậu cứ để yên đấy! Cô Lusica là quốc bảo của Đế Quốc, ả Lãnh Hy Tuyết kia dù có muốn làm gì cô ấy cũng chẳng làm được.
Tiểu thư Lusica có thể xử lý được chuyện này, còn phận binh lính như chúng ta thì không thể.”
Lãnh Hy Tuyết tiến lên, bước đến trước mặt Phương Tịch Lam, ả giơ mũi giày ra, bắt cô quỳ xuống.
“Nghe bảo cô quyến rũ chồng tương lai của tôi?”
“Mami…”
Đúng lúc này, một đứa bé đáng yêu ló mặt ra từ đằng sau Phương Tịch Lam, mà khi Lãnh Hy Tuyết nhìn thấy đứa bé này, sắc mặt ả tái nhợt.
Giống, quá giống Nicolas Á Phong!.