Nicolas Á Phong tỉnh dậy khi bị một xô nước tạt vào người.
Chiến Bất Phàm đứng đó, lãnh đạm nhìn hắn.
Một lát sau, anh cất lời.
“Hợp tác không?”
Nicolas Á Phong nhìn dáng vẻ cố tỏ ra lãnh đạm nhưng thật ra lòng đã sớm rối bời của Chiến Bất Phàm, với sự hiểu biết của hắn về anh, hắn đương nhiên đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
“Black bỏ trốn?”
Chiến Bất Phàm im lặng không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Nicolas Á Phong bật cười, hắn đã đoán trước được chuyện ngày hôm nay.
Chỉ bởi vì ông ngoại của hắn - hoàng đế Alexander không phải là một người đơn giản.
Nhưng hắn cũng không ngờ rằng Black lại thật sự là người của ông ngoại.
Nicolas Á Phong nhướn mày hỏi Chiến Bất Phàm.
“Gây chiến bao nhiêu năm, rốt cuộc muốn ngả bài, xử lý bọn họ một lượt rồi?” Hắn cười: “Tôi biết chú đang cần tôi giúp cái gì.
Nhưng nếu tôi nói không thì sao?”
“Vậy thì lấy điều kiện ra để trao đổi, tôi có hai thông tin vô cùng thú vị muốn chia sẻ cho cậu.
Tất cả đều liên quan đến sự sống còn và sự trong sạch của Phương Tịch Lam.
Nếu không chịu trao đổi… cậu cũng đừng mong cô ấy sẽ một lần nữa chấp nhận cậu.”
Đây có lẽ là câu nói dài nhất mà Chiến Bất Phàm đã từng nói với Nicolas Á Phong.
Nhưng phải công nhận rằng nó rất có hiệu nghiệm.
Khiến Nicolas Á Phong phải khựng lại, sau đó nhượng bộ hỏi.
“Hợp tác cái gì? Điều kiện là gì?”
Biết mình đã đạt được mong muốn, Chiến Bất Phàm cười.
“Hợp tác… lật đổ hoàng tộc Alexander.”
Nicolas Á Phong kinh ngạc nhìn Chiến Bất Phàm, vốn hắn biết người chú này của mình vô cùng chán ghét hoàng gia, nhưng không ngờ sự chán ghét này lại lớn đến vậy.
Lớn đến mức ngày ngày đều mong muốn lật đổ hoàng gia.
Nhưng cái ý tưởng này… hắn thích!
Nicolas Á Phong cười.
“Được, thành giao! Hơn nữa tôi cũng sớm chán ghét ông ngoại của mình.
Bởi cái người ngồi trên ngai vàng trị vì Đế Quốc đó… vốn dĩ không phải ông ngoại tôi từ lâu rồi!”
“Được, vậy bây giờ tôi sẽ nói cho cậu một điều trước.” Chiến Bất Phàm tìm kiếm trong không trung, đột nhiên có một vệt sáng lóe lên, anh bắt lấy nó, kéo nó lại gần Nicolas Á Phong.
“Thứ này cắm vào người cậu biết bao năm, lẽ nào cậu không cảm nhận được gì sao?”
Đó là một sợi dây trong suốt, trong hệt như tơ nhện.
Nó… cắm thẳng vào đầu hắn.
Sắc mặt Nicolas Á Phong âm trầm.
“Cái thứ này là gì đây?”
“Nicolas Á Phong, cậu bị người ta điều khiển mấy năm qua mà lại chẳng hay biết? Chính vì sợi dây này điều khiển thần trí cậu nên cậu mới năm lần bảy lượt nhẫn tâm làm tổn thương Phương Tịch Lam.”
Xoảng.
Hắn tức đến mức hất văng chén đĩa trên bàn xuống đất.
“Rốt cuộc là ai… là kẻ nào đã làm?”
Chỉ cần nghĩ đến những hành động tàn nhẫn mà bản thân đã gây ra với Phương Tịch Lam, Nicolas Á Phong lại cảm thấy đau xót đến mức khó thở.
Hắn vốn nghĩ những hành động đó là do bản thân chán ghét cô gây ra, nhưng nếu đã chán ghét người con gái đó đến vậy thì sao hắn lại thấy buồn, thấy nhớ, thấy đau lòng khi cô rời xa mình?
Cảm xúc của Nicolas Á Phong rất hỗn loạn, đôi khi hắn cũng không biết được rốt cuộc là mình bị làm sao.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Chiến Bất Phàm nói? Hắn là bị điều khiển?
Nhưng nếu như vậy… những điều mà hắn làm với Phương Tịch Lam cũng không thể cứ như vậy mà xóa bỏ, là hắn phụ cô, hắn tệ bạc với cô.
“Là ai, rốt cuộc là kẻ nào!?”
Nếu biết được đó là ai, hắn sẽ băm vằm kẻ đó ra thành trăm mảnh.
Lúc nào, Chiến Bất Phàm mím môi, quyết định nói ra sự thật.
“Người mà cậu sẵn sàng đá Tịch Lam đi để đón ả ta về.
Người phụ nữ đã từng là bạn thân của Tịch Lam, sau đó cướp chồng của bạn mình…”
“Nicolas Á Phong, Lãnh Hy Tuyết là phù thủy cổ đại.”
***
Đêm khuya khi Phương Tịch Lam đang ngủ, một luồng khí màu đen từ đâu thổi vào trong phòng cô.
Bằng khứu giác của một quân y, cô ngửi được mùi nguy hiểm.
Phương Tịch Lam ngồi dậy, bịt mũi bé con của mình, sau đó chạy ra khỏi lều.
Bên ngoài lều, Lãnh Hy Tuyết đã đứng sẵn ở đó.
Ả lúc này có chút không bình thường, tựa như một con rắn màu đen uốn éo, dường như chỉ là một cái bóng chứ không có thực thể.
“Lusica, tao đến đây để giết mày!”
“Giết tao?” Cô buồn cười, lập tức kêu bé con của mình đứng sang một bên: “Chỉ bằng mày mà cũng đòi giết tao?”
Lãnh Hy Tuyết nhìn chằm chằm vào Phương Ái Niệm.
“Đứa trẻ này chắc chắn là con của anh ấy, không sai vào đâu được! Rõ ràng là giống đến như vậy…”
“Không giết được mày, tao giết con mày!”
Lúc nãy ả định thả khí độc vào trong lều của Phương Tịch Lam, nhưng cô quá đề phòng nên đã phát hiện được.
Phương Tịch Lam nghe vậy cười lạnh, cô cảm thấy bản thân vừa nghe được một trò cười lớn nhất trên đời.
“Muốn giết bé con?” Cô quay sang hỏi con mình: “Niệm Niệm, có người muốn giết con kìa.
Con sợ không?”
Bé con ngây thơ hồn nhiên đáp: “Sao phải sợ a? Ai muốn giết con thì con giết lại chẳng phải là xong rồi hay sao?”.