Phương Tịch Lam bình tĩnh lại, xâu chuỗi sự việc.
“Các người đang làm gì?”
Chiến Bất Phàm tiến đến, bắt tay với Nicolas Á Phong.
Mà hắn cũng đưa tay ra, hai người cùng nhau bắt tay.
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Nicolas Á Phong dành cho kẻ địch của mình.
Thực ra, giữa hắn và anh cũng không tính là địch thủ, mối quan hệ của bọn họ khá thân lúc nhỏ, nhưng khi lớn lên hai người tình cờ đứng ở hai chiến tuyến khác nhau nên mới đối địch nhau.
Bây giờ bọn họ lại có chung kẻ thù.
Ngoài mặt, Nicolas Á Phong tỏ ra thân thiết với ông ngoại của mình, cũng tức là hoàng đế Alexander, nhưng thật ra hắn vẫn luôn có điều bất mãn.
Bởi vì ông ngoại của hắn luôn thúc giục hắn phải lấy Lãnh Hy Tuyết làm vợ.
Nếu là trước kia thì hắn đã vui vẻ đồng ý.
Nhưng luôn có một giọng nói thôi thúc trong đầu hắn, người hắn thật sự yêu không phải là Lãnh Hy Tuyết.
Bây giờ Nicolas Á Phong đã xác định được.
Hắn yêu Phương Tịch Lam chứ không phải là Lãnh Hy Tuyết.
Hơn nữa… có thể tất cả những tình cảm trước kia hắn dành cho ả đều là giả dối.
Thông qua sự việc lần này, hắn biết được bản thân bị điều khiển.
Phương Tịch Lam nhìn cái bắt tay của bọn họ, cô dường như hiểu ra được điều gì.
Cô nheo mắt, hỏi Chiến Bất Phàm: “Anh thật ra là ai? Có phải… anh vốn không phải là một thương nhân gì hết?”
Nicolas Á Phong tiến tới ôm chầm lấy Phương Tịch Lam: “Trước mặt anh mà em dám hỏi về người đàn ông khác? Tịch Lam, anh khó chịu lắm!”
Cô cười một cái, đẩy hắn ra: “Anh né ra đi, tôi đang nghiêm túc!” Phương Tịch Lam nhìn sang Chiến Bất Phàm: “Anh nói đi!”
Nghe vậy, Chiến Bất Phàm mới cười, nói hết tất cả cho cô nghe.
“Đúng như em nghĩ, anh không chỉ là một thương nhân giàu có bình thường.”
Anh bước đến gần cô, để lộ ra huy hiệu tượng trưng cho thân phận của thủ lĩnh quân Liên Minh được đeo ở ngực phải.
“Có lẽ trong học viện quân y, em đã từng nhìn thấy thứ này rồi.”
Sắc mặt Phương Tịch Lam trầm xuống, quả thật lúc ở trường cô đã từng được nhìn thứ này.
Hơn nữa còn nhìn thấy trong vô số bài giảng và tranh ảnh sách báo.
Huy hiệu tượng trưng cho thân phận thủ lĩnh quân Liên Minh.
Huy hiệu quyền lực tối cao khiến vô số cư dân Đế Quốc phải dè chừng.
Đến giây phút này thì Phương Tịch Lam đã biết được đáp án cô cần biết.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô đó là một người có thân phận cao quý như Chiến Bất Phàm rốt cuộc tiếp cận rồi ở cạnh cô năm năm là có ý định gì? Nhưng cô nghĩ lại, nếu như anh muốn làm gì cô thì với tình cảnh của cô lúc đó, Chiến Bất Phàm đã có thể dễ dàng giải quyết cô rồi.
“Vì lý do gì mà anh ở cạnh vợ tôi năm năm? Anh có ý đồ gì với cô ấy?” Nicolas Á Phong khó chịu lên tiếng, nhưng chính lời này của hắn khiến Phương Tịch Lam bực mình.
Cô nhìn hắn với ánh mắt căm hận.
“Nếu lúc đó không có anh ấy, tôi đã chết rồi! Nicolas Á Phong, là anh cùng nhân tình của mình hại chết tôi!”
Hắn sững người lại khi nghe câu này của cô, từng lời nói như những nhát dao đâm thẳng vào tim, đau đớn cùng cực.
Nicolas Á Phong biết bản thân không đúng, hắn sai rất nhiều.
Cũng chẳng biết nên làm thế nào để bù đắp lại lỗi lầm của mình.
Hắn luôn sẵn sàng đón nhận những lời mắng chửi của Phương Tịch Lam, chỉ cầu mong cô không rời khỏi hắn.
Nhưng hiện tại… càng nghe tim càng đau.
“Anh xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi, bây giờ xin lỗi thì có ít gì? Tôi không muốn nghe! “
Đột nhiên lúc này, Nicolas Á Phong nhận ra được điều gì đó.
Hắn nắm lấy cổ tay của Phương Tịch Lam, tra hỏi.
“Em nói… là tôi và nhân tình hại chết em? Là ai? Nhân tình nào?”
Sắc mặt Phương Tịch Lam trầm xuống, cô ngoảnh mặt đi, không muốn trả lời câu hỏi này của hắn.
Chiến Bất Phàm mỉm cười khinh bỉ, cười vào sự ngu ngốc của Nicolas Á Phong.
“Còn nhân tình nào của cậu đủ quyền lực và tiền tài để làm nổ một chiếc máy bay cơ chứ? Nicolas Á Phong à, đây cũng là chuyện thứ hai mà tôi muốn nói với cậu, liên quan mật thiết đến Phương Tịch Lam.”
Biết Chiến Bất Phàm định nói gì, cô ngay lập tức ngăn anh lại.
“Chuyện cũng đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa.
Dù sao… tôi cũng không muốn hàn gắn với ngài thượng tướng đại nhân đây.”
Lần này đến lượt Nicolas Á Phong im lặng.
Cõi lòng hắn quặn thắt, đau khổ không thôi.
Nhưng… hai tay hắn nắm chặt lại.
Nếu thật sự người đã hại Phương Tịch Lam phải rời khỏi hắn chính là ả ta.
Vậy thì…
Dù cho từng mặn nồng như thế nào, Nicolas Á Phong cũng sẽ không tha thứ.
Hắn phải đòi lại công bằng cho Phương Tịch Lam.
Yêu thương cô, bù đắp cho cô, dùng cả tính mạng của mình để khiến cô hạnh phúc.
Phương Tịch Lam không quan tâm đến chuyện trong quá khứ, bây giờ cô chỉ muốn sống cho riêng mình mà thôi, mọi ân oán cá nhân lúc xưa cô cũng không để tâm nữa.
Cô nhìn Chiến Bất Phàm, hỏi: “Bây giờ anh muốn tôi giúp anh điều gì đây? Thưa ngài thủ lĩnh quân Liên Minh cao quý?”.