Mật Đào

Vì để ngăn cho Trình Quý Hằng dùng cách "lấy thân báo đáp" này, Đào Tử đành phải đồng ý cho anh đến bệnh viện chăm sóc bà của cô, nhưng cô vẫn kiên trì khuyên nhủ anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, đợi đến thứ 2 đầu tuần đi.

Dù là cuối tuần hay không, Đào Tử vẫn thức dậy từ rất sớm. Sáng chủ nhật, cô mở mắt vào lúc 6 giờ sáng sau khi nghe tiếng chuông báo thức.

Cô tưởng rằng Trình Quý Hằng vẫn còn đang ngủ, nhưng khi cô rửa mặt xong mở cửa định ra khỏi phòng vệ sinh, thì chạm mặt ngay Trình Quý Hằng cũng chuẩn bị mở cửa đi vào.

Anh cũng đã rời giường.

Đào Tử có chút kinh ngạc: "Sao anh lại dậy sớm như vậy?".

"Theo thói quen thôi". Nhưng thật ra là bởi vì giấc ngủ chập chờn, xưa nay nếu anh ở hoàn cảnh xa lạ sẽ không bao giờ dễ chìm vào giấc ngủ, bất kỳ một cử động nhỏ nào ngoài cửa đều có thể làm cho anh tỉnh giấc.

Nhưng đây căn bản đây không phải là vấn đề của cô, mà là vấn đề của bản thân anh, cho nên anh chọn không nói sự thật mà trả lời "Theo thói quen" sau đó lãng tránh qua việc khác: "Chào buổi sáng".

"Chào buổi sáng!". Sáng sớm cũng không ảnh hưởng đến sức sống của Đào Tử, giọng nói của cô vẫn như trước đây, ôn nhu ngọt ngào, "Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, anh đi rửa mặt đi".

"Ừ".

Lúc đi tới cửa phòng bếp, Đào Tử bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Trình Quý Hằng hỏi: "Anh không thích ăn món gì?".

Trình Quý Hằng bất đắc dĩ cười, nói: "Nửa tháng nay, cô đã làm cơm cho tôi rồi, bây giờ hỏi vấn đề này có phải là quá muộn không?".

"Hiện tại bây giờ không giống lúc đó". Đào Tử thẳng thắn nói: "Khi đó anh còn ở trong bệnh viện, chỉ có thể ăn mấy món thanh đạm, bây giờ thì có thể ăn mấy thứ dầu mỡ rồi".

Món ăn thanh đạm, không nêm nhiều gia vị, nguyên liệu chế biến cũng vô cùng đơn giản, hầu hết mọi người ăn đều sẽ không thấy ngán.

Trình Quý Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Tôi không ăn thịt mỡ".

Đào Tử: "Còn gì nữa không?"

Trình Quý Hằng "Còn có hành, gừng, tỏi và nấm hương".

"..."

Anh không ăn được, thật là nhiều thứ.

Đào Tử không khỏi thở dài: "Sao anh lại có khẩu vị ăn giống trẻ con như vậy?".

Trình Quý Hằng cau mày: "Ai quy định người lớn không thể kén ăn?"

Đào Tử: "..." Cô không thể phản bác lại được.

Cô chỉ biết lắc đầu, kéo dài giọng điệu: "Tôi biết....tôi biết". Sau đó đi vào bếp.

Trình Quý Hằng mỉm cười rồi đi vào phòng vệ sinh. Sau khi rửa mặt xong, anh ra khỏi phòng tắm rồi sau đó đi vào bếp.

Đào Tử vừa mang gạo đã vo chuẩn bị bỏ vào nồi đang nấu ở trên bếp.

Kệ bếp được đặt ở trước cửa sổ.

Mặt trời mùa hè lên sớm, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, không cản lại chút nào chiếu hết vào căn phòng bếp nhỏ, bao trùm mọi thứ trong ánh nắng.

Đào Tử mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, mái tóc đen dài mềm mại được búi lỏng sau đầu, tấm lưng mảnh khảnh và tinh xảo, trông cô xinh đẹp và dịu dàng.

Trình Quý Hằng dựa vào khung cửa, dịu dàng nhìn cô, lông mi anh giãn ra vô cùng, hoàn toàn thư thái.

Đã rất lâu rồi anh không có dịu dàng như vậy, thậm chí quên mất lần trước anh dịu dàng như vậy là khi nào.

Đem nồi để lên rồi bật bếp, sau đó cô bắt đầu thái thịt. Có lẽ là cảm thấy bầu không khí quá yên tĩnh, cũng có thể là quá nhàm chán, cô chủ động bắt chuyện với Trình Quý Hằng: "Bác sĩ nói trên tay anh còn bó bột, phải đợi thêm ba tuần nữa mới có thể tháo ra".

Trình Quý Hằng: "Ừ"

Đào Tử: "Tối nay về nhà, tôi sẽ ghé mua mấy cái móng heo để hầm canh cho anh".


Trình Quý Hằng: "Ừ".

Anh không thể nói câu nào ngoại trừ câu "Ừ" hay sao chứ? Đào Tử khẽ cau mày, quay sang nhìn anh: "Sao anh không hỏi tại sao?"

Trình Quý Hằng hiểu ý của cô, nên hỏi lại: "Để làm gì?".

Đào Tử: "Bởi vì ăn cái gì bổ cái đó".

Trình Quý Hằng: "Ừ".

Edit: Mino Mũm mĩm

"..."

Đây là chạy lên trời nói chuyện với người chết sao?

Đào Tử bực mình, không đáp lại anh, chuyên tâm cắt khoai tây.

Trình Quý Hằng chú ý tới động tác cắt thịt của cô bây giờ mạnh hơn nhiều so với lúc nãy, chặt trên tấm thớt vang lên đùng đùng, giống như cô đang trút giận bằng cách này, anh bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tôi đã làm gì có lỗi với cô sao?".

Đào Tử cũng không quay đầu lại: "Đừng để ý tới tôi, hiện tại tôi không muốn nói chuyện".

Vừa rồi anh đối với tôi lạnh lùng thờ ơ, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.

Trình Quý Hằng: "..."

Vốn dĩ anh chỉ nghe nói phụ nữ rất kỳ lạ, tính cách của họ kỳ lạ đến dị thường, đàn ông căn bản nhìn không thấu được hết. Muốn khiến cho họ bình tĩnh lại, phải có biện pháp tốt để làm cho họ nguôi giận, phương pháp tốt nhất chính là tự mình nhận lỗi, dù không có điểm mấu chốt và nguyên tắc khi nhận lỗi, mặc dù là đây không phải lỗi của mình thì mình cũng phải nhận, chứ đừng mơ được họ tha thứ dễ dàng.

Trước ngày hôm nay, anh chưa từng gặp phải tình huống như vậy, bởi vì anh chưa từng tìm một người phụ nữ nào cho mình. Hiện tại anh cũng không có ý định tự mình tìm kiếm. Tình huống bây giờ để tránh phức tạp thêm, nên anh ngoan ngoãn lựa chọn nhận sai: "Để tôi giải thích với cô".

Đào Tử không hề bị lay động: "Anh đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi? Anh không sai!".

Trình Quý Hằng: "..."

Xem ra xin lỗi cũng không được.

Nhưng anh thật sự không biết mình đã làm gì sai, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, anh tổng cộng chỉ nói sáu chữ, ba chữ "Ừ" cùng một câu "Để làm gì?", câu "Để làm gì?" Vẫn là thuận theo câu hỏi của cô, suy nghĩ một chút anh cũng không biết là có vấn đề gì?

Chẳng lẽ là bởi vì ít lời, nên đã chọc giận cô rồi sao? Điều này thật quá vô lý.

Nhưng bây giờ trước mặt anh chỉ có hai con đường: Một, tiếp tục nhận lỗi. Hai là dựa vào lí lẽ để biện minh.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, anh quyết định chọn phương án thứ nhất, bởi vì sự nguy hiểm của phương án thứ hai quá lớn-- Cho dù trước giờ anh không muốn tìm hiểu suy nghĩ của phụ nữ, cũng không muốn giảng đạo lý với phụ nữ, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

"Tất cả là lỗi của tôi, hy vọng cô sẽ bỏ qua cho tôi". Xin lỗi lần thứ hai của anh, thái độ so với lần trước đã khiêm tốn hơn nhiều.

Đào Tử quay đầu lại, dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn anh, cảm thấy anh rất thành khẩn và chân thành, cô tạm thời quyết định tha thứ cho anh, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói ra "Tôi sẽ tha thứ cho anh" hoặc là "Tôi chấp nhận, lời xin lỗi của anh", không giống như muốn ép anh nhận lỗi, vì vậy cô dùng một cách khác để tiếp nhận lời xin lỗi của anh: "Anh có muốn ăn trứng chiên hay không?".

Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm - dù sao cô cũng không còn tức giận. Đồng thời, anh chợt nhận ra một điều vô cùng kỳ lạ: Khi đối mặt với Đào Tử ngốc này, anh không những không phòng bị mà sự kiên nhẫn và nhẫn nại của anh đều bị phóng đại gấp nhiều lần.

Trước kia chưa từng có ai khiến anh phải biến thành bộ dạng như thế này.

"Anh có ăn trứng chiên hay không?" Mãi không đợi được câu trả lời chắc chắn, Đào Tử hỏi lại.

Có vết xe đổ khi nãy, Trình Quý Hằng lúc này không cần nghĩ ngợi, buột miệng nói: "Ăn chứ, chỉ cần cô làm ra, tôi đều ăn".

Đây là bản chất thật của anh -- Đào Tử thỏa mãn nhếch môi cười.

Trong mắt cô vẫn còn thoáng qua một chút kiêu ngạo cùng đắc ý. Trình Quý Hằng nhìn ra, cố nén cười, thở dài: "Cô đang cố ý xem thường tôi đấy sao?".

Đào Tử nhìn anh chằm chằm: "Ai mà xem thường anh được chứ?" Cô luôn tỏ ra thẳng thắn mà trả lời, không có một chút chột dạ.


Trước đây, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng xem thường người khác, cũng chưa từng cố ý gây sự với bất kỳ ai, đặc biệt là sau khi cha mẹ qua đời, cô dường như trưởng thành chỉ sau một đêm. Đều thu liễm tính cách nhỏ nhen, trước mặt mọi người đều bày ra một bộ dáng hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tùy hứng, cho dù là trước mặt người thân cận nhất chính là bà nội của cô.

Bởi vì cảm thấy mình không có tư cách sống tùy hứng, cho nên cô buộc bản thân mình phải hiểu chuyện.

Nhưng không biết là tại sao khi ở trước mặt Trình Quý Hằng, cô cuối cùng sẽ bộc lộ "Đuôi cáo" của mình.

Nhưng, cô tuyệt đối không thể thừa nhận mình đang xem thường anh.

"Tôi cũng chưa bao giờ xem thường anh!". Cô thề chắc chắn.

Trình Quý Hằng không buông tha: "Cô tỏ ra hung dữ như thế, còn nói là không có xem thường tôi sao?".

Đào Tử: "Tôi nói không có chính là không có". Cô cũng thô lỗ ra lệnh muốn đuổi khách, "Anh có thể không tiếp tục đứng ở đây có được không? Anh đang làm ảnh hưởng tôi nấu cơm".

Trình Quý Hằng: "Tôi đứng ở cửa cũng ảnh hưởng đến cô sao?".

Đào Tử không quan tâm chút nào: "Ảnh hưởng đến tâm trạng".

Trình Quý Hằng: "..."

Anh lại một lần nữa bị cô ngốc Đào Tử này ghét bỏ.

Amh thở dài một hơi rồi nói: "Tôi thấy rõ ràng, cô đang xem thường tôi mà không có lý do".

Đúng vậy, không có lý do, chẳng qua là muốn xem thường anh mà thôi. Nhưng Đào Tử cũng không đáp lại anh, cắt khoai tây xong lại bắt đầu gọt cà rốt.

Trình Quý Hằng nhìn cô thấy cô không để ý đến mình, anh bắt đầu gợi chuyện khác: "Cô đang định làm gì?".

Đào Tử: "Bánh khoai tây".

Trình Quý Hằng: "Còn cái này sao?"

Đào Tử: "Cháo".

Trình Quý Hằng: "Được đấy".

Đào Tử mặc kệ anh, chuyên tâm cắt thịt.

Trình Quý Hằng bất đắc dĩ: "Cô không thể nói với tôi thêm hai câu nữa sao?".

Đào Tử: "Không phải vừa rồi anh cũng nói chuyện với tôi như vậy sao?".

Trình Quý Hằng: "..."

Thật sự chỉ bởi vì lời nói đó đã khiến cô tức giận rồi sao? Còn có thiên lý hay không chứ?

Anh lập tức giải thích: "Tôi không cố ý phớt lờ cô, tôi..." Nhưng mới giải thích được nửa đường đã bị cô cắt ngang.

"Anh có thể nói ít vài câu được không? Để tôi yên tĩnh một lát?"

"..."

Nói ít cũng tức giận, bây giờ nói nhiều cũng càng tức giận.

Được, ông đây sẽ ngậm miệng, từ giờ trở đi cô đừng có mơ được lại nghe thấy ông đây nói thêm câu nào.

Trình Quý Hằng chưa bao giờ cảm thấy uất ức như vậy, đổi thành người khác, dám đối xử với anh như vậy thì đã sớm bị anh dạy dỗ cho một trận, chỉ có Đào Tử ngu ngốc này mới khiến anh không thể làm gì được.


Cô ở trong cuộc đời anh, đã khai thác hết ngoại lệ này đến ngoại lệ khác.

Sau khi Trình Quý Hằng im lặng, Đào Tử cũng không muốn phản ứng lại với anh, cô vẫn tiếp tục nấu cơm. Khi không có Trình Quý Hằng quấy nhiễu, tốc độ nấu cơm của cô ngày càng nhanh.

Sau khi cắt tỉa khoai tây và cà rốt, cô lấy từ trong tủ ra một chiếc thau bằng inox, đem tất cả rau củ vừa rồi cắt tỉa bỏ vào trong thau đổ nước muối pha loãng vào ngâm một lúc rồi cho vào nồi đang nấu trên bếp, cuối cùng lại đập một quả trứng vào, thêm muối và tiêu xay vào, dùng đũa đánh tan các nguyên liệu.

Bật lửa lên làm nóng chảo, đổ một ít dầu vào sau đó mới cho trứng để vào, để lửa nhỏ bén từ từ.

Chẳng bao lâu căn bếp đã tràn ngập hương thơm ngào ngạt.

Đầu tiên cô lấy ra hai miếng khoai tây ra ngoài, Đào Tử cũng không vội cho bánh vào nồi mà nhìn Trình Quý Hằng: "Anh có muốn nếm thử không?". Nói xong, cô cũng lấy ra một đôi đũa từ trong ống đũa.

Trình Quý Hằng Hằng không nói thêm gì, chỉ đi tới cầm lấy chiếc đũa kẹp một miếng bánh, thổi thổi rồi nếm thử một miếng.

"Ăn ngon không?" Đào Tử tràn đầy chờ mong nhìn anh.

Tuy rằng vừa rồi hạ quyết tâm không nói lời nào, nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy của cô, quyết tâm của Trình Quý Hằng trong nháy mắt đều sụp đổ: "Ngon".

Đào Tử bật cười, Trình Quý Hằng dễ dàng nhìn ra từ bên trong ánh mắt giảo hoạt của cô.

Lúc này anh mới hiểu ra, Đào Tử này là cố ý.

Cô sớm nhận ra rằng anh đang hờn dỗi với cô.

Quả thật không thể coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Bất đắc dĩ Trình Quý Hằng thở dài, trong lòng mệt mỏi nói: "Tôi vẫn luôn cho rằng cô là người thành thật".

"Tôi thực sự là người như vậy mà". Đào Tử vẻ mặt đầy kiêu ngạo, sau đó cầm dĩa bánh cùng muỗng nhỏ, tiếp tục thả bánh vào trong nồi.

Trình Quý Hằng không nhúc nhích, vẫn đứng yên ở bên cạnh cô.

Lửa và chảo dầu tản ra hơi nóng, cô gái da trắng trên trán đã toát ra mồ hôi mịn, trên mặt vốn đã thoa phấn mỏng lại biến thành một màu trắng hồng thuần khiết.

Vật dụng xung quanh cô đều rất cũ kỹ, máy hút khói đã sử dụng nhiều năm phát ra tiếng ồn, khói dầu không thoát hết ra được. Trong chảo dầu nóng bốc khói nghi ngút không ngừng phát ra tiếng, thỉnh thoảng còn có nước sôi trào ra. Bếp lò, tủ bếp đã cháy lâu ngày, khô ố vàng, dù có thường xuyên lau chùi cũng không thể xóa đi năm tháng để lại.

Cái này thật sự không nói là cảnh tượng tao nhã, thậm chí nói đúng ra là tất cả đều hỏng bét.

Nhưng Trình Quý Hằng lại có loại cảm giác hưởng thụ.

Tận hưởng cảm giác được đứng bên cạnh cô, tận hưởng loại khói lửa trên đời này, tận hưởng cuộc sống đơn giản nhất, cũng là trải nghiệm qua cuộc sống anh chưa từng có.

Đào Tử đột nhiên hỏi anh một câu: "Anh không nóng sao?".

Trình Quý Hằng hoàn hồn: "Vẫn ổn".

"Anh nên vào phòng khách chờ đi" Đào Tử nhanh chóng đem sandwich thơm ngon bỏ vào khay, "Trong này rất nóng".

Trình Quý Hằng không muốn đi. Nếu là ban đêm, anh còn có thể lấy cớ để ở lại, nhưng bây giờ là ban ngày, anh lấy cớ gì để ở lại?

Suy nghĩ vài giây, anh tìm được một lý do chính đáng: "Tôi muốn học cô nấu ăn".

Đào Tử kinh ngạc nhìn anh- cái người này đã đứng ở đây hơn nửa ngày, chỉ để học lẻn nấu ăn?

Trình Quý Hằng sắc mặt không thay đổi: "Sau này tôi sẽ không nghĩ đến chuyện ăn ở bên ngoài".

Đào Tử cũng không chút nghi ngờ: "Vậy thì rất tốt".

Trình Quý Hằng hưng phấn nói tiếp: "Sau này khi cô nấu cơm, có thể để tôi đứng một bên học hỏi được không?".

Thái độ học tập thế này có tốt hơn không? Đào Tử bị anh chọc cười: "Được."

Trình Quý Hằng tỏ ra khiêm tốn: "Cám ơn."

Đào Tử: "Không có gì".

...

Ăn sáng xong, Đào Tử vội đi đến bệnh viện.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Trình Quý Hằng.


Anh đã sống một mình nhiều năm, từ lâu đã quen với việc ở một mình, nhưng khi Đào Tử vừa rời đi, anh lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Sở dĩ anh quyết định ở lại huyện Vân Sơn, cũng là bởi vì cảm thấy Đào Tử ngốc này rất thú vị, nhưng khi không có cô ở bên cạnh, anh lại cảm thấy không vui.

Một cuộc điện thoại đã đánh tan sự yên tĩnh trong nhà.

Chuông điện thoại truyền ra từ trong phòng của anh.

Điện thoại và số điện thoại này của anh xuất hiện trong thời gian anh nằm viện, nó được dùng để giữ liên lạc với Quý Sơ Bạch.

Khi nghe được tiếng chuông điện thoại, suy nghĩ của Trình Quý Hằng lại hướng về phía Đông Phụ.

Tất cả mọi thứ ở huyện Vân Sơn đều là khúc nhạc đệm trong cuộc sống của anh, bao gồm cả cô ngốc Đào Tử kia. Đông Phụ mới chính là sinh mệnh của anh.

Sau khi kết nối cuộc gọi, anh đi thẳng vào câu hỏi: "Có biến rồi?"

Quý Sơ Bạch cũng không thích nói nhảm, thẳng vào vấn đề: "Triệu Tần có vấn đề rồi".

Triệu Tần là trợ lý của Trình Quý Hằng, trầm mặc ít lời, sẽ nhìn mặt mà nói chuyện, làm việc rất lưu loát, mỗi lần Trình Quý Hằng giao cho cậu ta công việc, cậu ta đều có thể hoàn thành xuất sắc.

Mặc dù Trình Quý Hằng mặc dù cũng hoài nghi Triệu Tần, nhưng mức độ hoài nghi cũng không lớn.

Không nghĩ tới thật sự là cậu ta?

Chẳng qua nếu là cậu ta, Trình Quý Hằng cũng sẽ không thất vọng cũng không tức giận, dù sao trước đến giờ anh không tin tưởng vào bất kỳ ai, anh sẽ không đem toàn bộ tin tưởng đặt vào người khác, dù cho Triệu Tần thật phản bội anh, cùng lắm anh cũng chỉ xem đó là việc ngoài ý muốn mà thôi.

Chẳng qua vẫn nên hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra: "Cậu ta có chỗ nào không đúng?".

Quý Sơ Bạch: "Đầu tuần Triệu Tần mua hai căn biệt thự ở vịnh Đông Hải, ba ngày trước mua một chiếc Porsche Cayenne".

Biệt thự ở vịnh Đông Hải, cái nhỏ nhất cũng đáng giá ngàn vạn.

Triệu Tần chỉ là trợ lý, cho dù đãi ngộ tốt, cũng không thể có nhiều tiền như vậy.

Trình Quý Hằng: "Còn gì nữa không?".

Quý Sơ Bạch: "Tạm thời chỉ có việc này thôi, chúng ta hoàn toàn có thể đặt nghi ngờ lên người cậu ta, sau này tôi sẽ phái người luôn theo dõi cậu ta".

"Được" Trình Quý Hằng lại hỏi: "Trình Ngô Xuyên thì sao?".

Quý Sơ Bạch: "Yên tâm đi, chưa chết được đâu".

Trình Quý Hằng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, người không chết là được, lão già này nếu chết trước khi anh trở về, thì anh sẽ tiếc nuối cả một đời.

Anh cũng không muốn mất cơ hội tra tấn Trình Ngô Xuyên.

Quý Sơ Bạch: "Cậu sống ở đó thế nào rồi?".

Trình Quý Hằng: "Rất tốt."

Quý Sơ Bạch:"Thật sự có người chịu chăm sóc cậu sao?".

Trình Quý Hằng: "Tôi đã nói rồi, có một tên ngốc đồng ý đem tôi về nhà".

Quý Sơ Bạch bỗng nhiên cực kỳ hiếu kỳ: "Nam hay nữ?"

Chuyện này giấu giếm cũng không được gì, Trình Quý Hằng cũng định nói thật, nhưng lời vừa đến khóe miệng, lại không khống chế lại biến thành: "Không liên quan gì đến cậu".

Quý Sơ Bạch hiểu rất rõ Trình Quý Hằng -- anh đang trốn tránh vấn đề, cho nên anh ta vẫn đã biết đáp án, cho tới bây giờ trong giọng nói lười biếng đều mang theo mười phần kinh ngạc: "Cậu sẽ không......"

Trình Quý Hằng cắt ngang lời anh ta, khẳng định: "Không có khả năng."

Anh tách biệt được giữa thực tế và trò tiêu khiển.

Khi ở bên cô gái ngốc Đào Tử, anh luôn có tâm trạng thoải mái, cũng rất hưởng thụ. Nhưng đây chỉ là một trò tiêu khiển, giống như ăn cắp nửa ngày rảnh rỗi của Phù Sinh, nhưng anh cũng không thể cứ sống nhàn nhã mãi được, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi huyện Vân Sơn.

Anh cũng không thể mang cô đi cùng trở về Đông Phụ, cô sống quá ngây thơ, hai người không phải người cùng một thế giới.

Anh lại càng không thể yêu bất cứ người nào, mặc dù người ta nói tình yêu là một điều tốt đẹp, nhưng anh lại không tin trên đời này tồn tại những điều tốt đẹp từ tình yêu.

Cho nên, việc anh yêu Đào Tử ngốc là điều không thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận