Thấy Phó Minh Viễn nhìn qua, Nguyễn Ngưng cuống quýt che kín khuôn mặt nhỏ, mặt đỏ tai hồng mà quay người đi.
“Anh Minh Viễn, em… em không cố ý nhìn lén đâu!”
Phó Minh Viễn mặc quần vào, so với Nguyễn Ngưng kinh hoảng thất thố, anh bình tĩnh hơn nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao, phía dưới anh không phải không mặc gì.
Đeo đai lưng, tiện tay kéo một chiếc sơ mi trắng, vừa khoác lên người vừa đi đến chỗ cô.
Sau khi Nguyễn Ngưng kêu lên sợ hãi vẫn không nghe thấy anh đáp lại, liền trộm hé hai ngón tay, xuyên qua khe hở ngón tay, tò mò nhìn xung quanh.
Vốn định trộm nhìn xem anh đang làm gì, kết quả đập vào mắt lại là một bộ ngực màu lúa mạch thấp thoáng dưới áo sơ mi.
Gần trong gang tấc, chỉ cách cô tầm nửa bước.
Nguyễn Ngưng khựng lại, tầm mắt hướng lên trên, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp mê người của Phó Minh Viễn.
Nhịp tim tạm dừng trong phút chốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, lại lấy tốc độ kinh người mà đập.
Cô khép ngón tay lại theo bản năng, che mắt xoay người chạy.
Thấy cô giống thỏ con hoảng sợ không nhìn đường, chuẩn bị đụng vào ván cửa.
Phó Minh Viễn sải chân dài, hai tay giương ra, lập tức khóa eo cô lại, ôm người vào trong ngực.
Thân mình Nguyễn Ngưng cứng đờ, tay nhỏ đang bụm mặt cũng thả xuống.
Anh… anh bắt lấy cô làm gì?
Cô mở to mắt, hoảng hốt hô: “Anh Minh Viễn…”
“Muốn đụng tường à?”
Giọng nói trầm thấp hơi khàn của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Nguyễn Ngưng khựng lại, lúc này mới phát hiện phía trước cô là ván cửa, nếu vừa nãy cô chạy tiếp, chắn chắn sẽ đụng phải.
Cô xấu hổ đỏ mặt.
“Thật… thật xin lỗi…”
Chần chờ một chút, Nguyễn Ngưng mềm giọng xin lỗi, rồi cẩn thận hỏi, “Anh, có thể buông em ra trước được không?”
Trên người cô chỉ mặc váy ngủ ren màu trắng hồng, cách vật liệu hơi mỏng, có thể cảm nhận rõ ràng nóng bỏng truyền đến phía sau lưng.
Nóng đến nỗi người cô nóng lên theo.
Nếu mặc quần áo, vì sao không cài cúc lại vậy?
Cô chu môi, lên án dưới đáy lòng.
Ánh mắt Phó Minh Viễn lộ ý cười, nhưng lại thả cánh tay, buông vòng eo mềm mại của cô ra theo ý cô.
Nhưng lúc cô được tự do, giống thỏ con nhảy đi muốn chạy trốn, anh nâng đôi tay lên ấn trên ván cửa, hơi cúi người.
Cứ như vậy, vây chặt cô giữa hai tay.
Lưng Nguyễn Ngưng dựa trên ván cửa, hai tay che trước ngực.
Tua tay áo chiffon buông xuống đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng mở to, gương mặt nhỏ đỏ bừng.
Cô gái nhỏ vừa trắng vừa mềm, thơm tho mềm mại, thật sự làm người rất muốn ôm vào trong ngực hung hăng “bắt nạt” một phen.
“Anh Minh Viễn, anh làm gì…”
Nguyễn Ngưng ra vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt quay tròn đã bán đứng nội tâm lúng túng giờ phút này của cô.
Phó Minh Viễn không khỏi cười khẽ, cúi đầu lưu luyến bên tai cô, thấp giọng nói: “Hử? Nhìn lén anh thay quần áo?”
Hơi thở anh phả bên tai cô, làm Nguyễn Ngưng cứng đờ, cảm thấy hơi nóng lập tức lan tràn từ trên mặt đến bên tai.
Nhưng lời của anh lại làm cô không phục.
Rõ ràng là anh không nói một tiếng đã vào, hơn nữa lúc thay quần áo còn không khóa cửa!
Cô nhíu mày, đang định phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt Phó Minh Viễn, khí thế lại giảm xuống trong nháy mắt.
“Em không cố ý mà…”
Cô nhỏ giọng biện giải, nhưng giọng nói mềm như bông, nghe thế nào cũng không đủ tự tin.
Phó Minh Viễn yên lặng nhìn cô, nghe cô biện giải, nhưng không có ý buông cô ra.
Đừng nhìn bình thường nha đầu này ngày nhát gan như mèo.
Vừa nãy lại dám dùng loại ánh mắt đánh giá nhìn lén cơ thể anh.
Con gái giống cô, không phải là ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh đã che mắt lại thét chói tai, sau đó khiến anh trai chạy tới, hoặc là cầm lấy thứ gì đó đập anh, mắng anh lưu manh sao?
Nhìn chằm chằm anh như vậy, rõ ràng xấu hổ đến nỗi đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt lại tỏa sáng, tràn đầy tò mò và thăm dò là sao?
“Anh thấy…”
Phó Minh Viễn tới gần cô, nghiêng đầu nói, “Hình như em rất thích?”
“Em, em đâu có…”
Nguyễn Ngưng đỏ bừng mặt, lắp bắp nói.
Cô… cô chỉ tò mò chút thôi, rồi nhìn nhiều thêm một tí…
Phó Minh Viễn nhìn xuống cô, con ngươi mang theo vài phần hài hước, làm khí chất vốn thành thục ổn trọng trở nên có chút vô lại.
Nguyễn Ngưng hơi cúi đầu, lại nhịn không được trộm liếc anh vài lần.
Mới vừa tỉnh ngủ, tóc người đàn ông chưa được xử lý, có vẻ lộn xộn tùy ý.
Sơ mi trắng mở rộng, lộ ra ngực và bụng dưới như ẩn như hiện, xuống chút nữa nhìn xung quanh, còn có thể nhìn thấy đường nhân ngư gợi cảm…
Cô nuốt nước miếng, cảm thấy hơi thở của anh bao vây cô, làm cô nóng đến nỗi sắp hít thở không thông.
“Anh… anh cài cúc… cài cúc vào trước…”
Cô cố gắng xụ mặt, muốn cho chính mình có vẻ đứng đắn làm người khác kinh sợ, nhưng giọng nói lại vẫn mềm mại ngọt ngào như vậy.
Nghe giọng lúc cô tức giận mà vẫn đáng yêu, làm Phó Minh Viễn cảm thấy bên tai phát ngứa, ngứa thẳng đến đáy lòng.
“Em làm đi.” Anh nhìn cô, hơi cong môi.
“Dạ?” Nguyễn Ngưng sửng sốt.
Hai tay Phó Minh Viễn chống bên tai cô, vẻ mặt thản nhiên, “Em cài giúp anh, anh sẽ tha cho em.”
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, tay nhỏ nắm lại, có vẻ chần chừ.
“Thì…” Phó Minh Viễn tiếp tục nói, “Coi như là bồi thường cho việc vừa nãy em nhìn trộm anh, được không?”
“Em, em không nhìn trộm anh…” Nguyễn Ngưng cảm thấy thực oan uổng.
“Thế em nhìn thấy chưa?”
*Beta: Anh ơi liêm sỉ nó rớt đầy đất rồi kìa
Một câu của Phó Minh Viễn làm cô cứng họng.
Đương nhiên là thấy rồi…
Cô chu môi, chịu đựng ngượng ngùng, ngoan ngoãn vươn tay nhỏ, bắt đầu cài cúc áo sơ mi giúp anh.
Áo sơ mi của Phó Minh Viễn đều là kiểu đặt may, rất vừa vặn với cơ thể.
Vì thế lúc cài cúc đầu ngón tay cô không thể tránh được mà luôn vô tình mà chạm vào ngực và bụng dưới của anh.
Nóng bỏng, trơn bóng…
Nguyễn Ngưng cảm thấy ngón tay nóng lên, mà Phó Minh Viễn cũng không đỡ hơn.
Anh nhìn cô gái gần như chôn ở khuỷu tay anh, ngửi hương thơm thuộc về cô, ánh mắt càng thêm tối.
“Xong… xong rồi…”
Cuối cùng cũng cài xong cái cúc áo cuối cùng, Nguyễn Ngưng nhỏ giọng nói.
“Còn cúc tay áo nữa.”
Giọng Phó Minh Viễn trở nên khàn khàn, dường như nhiễm loại tình cảm không biết tên nào đó.
“Dạ…” Nguyễn Ngưng nghe lời gật đầu.
Nhưng tay anh vẫn chống trên ván cửa, cô không thể làm gì.
Cô ngước mắt, vô tội nhìn anh.
Mắt hạnh ngập nước, e lệ ngượng ngùng, gợn nước lăn tăn, vừa trong veo vừa câu dẫn.
Chỉ một cái nhìn này, Phó Minh Viễn cảm thấy anh đã sa vào.
Lý trí cái gì, thể diện cái gì, toàn bộ ném ra sau đầu…
Anh cúi người, chậm rãi tới gần cô.
Không khí tại giây phút này trở nên dính dính và ái muội.
Nguyễn Ngưng nhìn anh tới gần, theo bản năng muốn lùi bước, nhưng mà ván cửa phía sau lại chặn đường lui của cô.
“Thịch —— thịch ——” cô cảm thấy trái tim đập rất nhanh.
Nhìn người đàn ông thành thục gợi cảm dần dần tới gần, ánh mắt cô cũng trở nên mê ly.
Anh Minh Viễn muốn hôn cô sao?
Hay lần này cô lại hiểu lầm?
Lúc môi Phó Minh Viễn sắp chạm vào cô…
“Cốc cốc cốc ——”
Tiếng đập cửa vang lên không đúng lúc.
“Ngưng Ngưng, hai người dậy chưa?”
Nguyễn Dật Trạch từ ngoài hành lang gọi với vào, người đàn ông bị say rượu quấy rối, tiếng hơi lớn hơn một chút.
“Nhà em có bàn chải đánh răng và khăn lông dự phòng không?”
Phó Minh Viễn khựng lại, sắc mặt biến thành màu đen.
Anh rất muốn tiếp tục, nhưng cô gái vừa mới ý loạn tình mê đã thanh tỉnh.
“Anh trai đang gọi chúng ta…” Cô dịu dàng nói.
Phó Minh Viễn hít một hơi thật sâu, anh thẳng lưng, buông cô ra.
“Ừ, đi thay quần áo đi.”
Cố gắng kiềm chế, giọng anh đã khôi phục bình tĩnh.
“Vâng, được ạ.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, nhưng vẫn đứng tại chỗ bất động.
Xem dáng điệu bất an do dự của cô, Phó Minh Viễn duỗi tay ấn đầu cô lại, dùng sức xoa.
“Sau này đừng ngủ ngoài ban công nữa.”
Nói xong rồi ra khỏi phòng thay quần áo, đi ra ngoài cửa.
Nguyễn Ngưng nhìn bóng dáng anh rời đi, không khỏi ngây ra.
Hoá ra tối hôm qua không phải mơ…
Sáng cô mơ mơ màng màng dậy, còn tưởng rằng đó là chuyện xảy ra trong mơ cơ.
Vậy… anh hôn trán cô cũng là thật?
Nguyễn Ngưng chớp mắt, nhớ tới anh dịu dàng trong “mơ”, cô hơi cong môi, khuôn mặt nhỏ giăng đầy áng mây đỏ.
Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, cô vội vàng lắc đầu.
Anh Minh Viễn sẽ không thích cô.
Hôm trước bọn họ vừa ký hiệp nghị nha, nếu thật sự thích cô, anh cần gì phải quanh co như vậy?
Chỉ là anh… quá nhập vai phải không?
Ừ, anh Minh Viễn là ảnh đế chuyên nghiệp, chắc chắn bây giờ đang vào trạng thái diễn. Cô không thể coi là thật, như vậy sẽ làm anh bối rối.
Nguyễn Ngưng nghĩ vậy, xoay người vào phòng thay quần áo.
Lúc cô ra, Phó Minh Viễn và Nguyễn Dật Trạch đã không còn ở đó nữa.
Nguyễn Ngưng đi xuống tầng, nhìn thấy anh trai cô ngồi trên sô pha, cầm chén trà giải rượu uống.
Còn Phó Minh Viễn thì bận rộn trong phòng bếp, đang chuẩn bị bữa sáng.
Cô muốn vào giúp, nhưng bị đuổi ra ngoài.
Cô đành phải về phòng khách, quan tâm anh trai đang nằm trên sô pha xoa huyệt thái dương.
“Anh, anh không sao chứ?”
“Không sao, đầu hơi đau thôi.”
“Ai bảo anh uống nhiều rượu thế?”
“Ừ, anh biết sai rồi, lần sau không uống nữa.”
Thấy anh tích cực thừa nhận sai lầm, lại thật sự vô cùng khó chịu, Nguyễn Ngưng ngồi xuống ấm huyệt mát xa giúp anh.
Phó Minh Viễn cầm đĩa từ phòng bếp đi ra, nghe được cuộc đối thoại, không khỏi nhìn lướt qua anh em Nguyễn gia trong phòng khách.
Hai người không phải cùng một mẹ sinh ra, không ngờ tình cảm lại rất tốt.
Nguyễn Dật Trạch quan tâm và bảo vệ tiểu nha đầu, anh đều thấy. Tuy rằng anh ấy ôm địch ý không nhỏ với anh, nhưng cũng có thể hiểu được.
Nếu anh có một em gái đáng yêu như vậy, chắc cũng có thái độ giống anh ấy.
Huống hồ có anh vợ này ở đây, anh muốn thân thiết với tiểu nha đầu cũng có thêm cái cớ.
Nghĩ đến đây, bản hiệp nghị hôm trước vừa đề ra với Nguyễn Ngưng lại hiện lên trong đầu, lông mày Phó Minh Viễn nhíu chặt, môi cũng mím thẳng tắp.
“Anh Minh Viễn, anh làm bữa sáng gì vậy?”
Lúc này, thấy anh từ phòng bếp đi ra, Nguyễn Ngưng và Nguyễn Dật Trạch đứng dậy bước tới.
Phó Minh Viễn thu hồi sắc mặt, đặt đồ ăn lên bàn.
Anh ốp trứng và rán xúc xích, rồi nướng bánh mì, phối hợp với cà phê sữa và rau dưa trái cây.
Tuy đơn giản nhưng dinh dưỡng rất cân đối.
Nguyễn Dật Trạch đã đói lả.
Tối hôm qua chỉ uống rượu, căn bản không có bao nhiêu đồ xuống bụng, hơn nữa nơi này chỉ có ba người bọn họ, anh cũng không gò bó.
Vì thế anh like cái cho Phó Minh Viễn, rồi ngồi xuống ăn sáng với em gái và em rể.
“Nói xem, hai người không định mời giúp việc sao?”
Nguyễn Dật Trạch chưa từng làm việc nhà.
Tuy anh rất bội phục tay nghề của Phó Minh Viễn, cũng thấy em gái gả cho người săn sóc như vậy rất yên tâm, nhưng anh vẫn cảm thấy loại việc vặt này có thể dùng tiền giải quyết thì nên dùng tiền để giải quyết.
“Đã tìm được người rồi.” Phó Minh Viễn gật đầu.
Nguyễn Ngưng không biết rõ, yên lặng không lên tiếng.
“Ngưng Ngưng thích mới được.” Anh còn nói thêm.
“Khụ khụ ——” Nguyễn Ngưng đang uống sữa, nghe vậy liền sặc.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của hai người đàn ông, cô lúng túng lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Sau đó nâng cốc sữa, tiếp tục uống.
Anh Minh Viễn, lần đầu tiên gọi cô là Ngưng Ngưng…
Khóe miệng cô hơi cong lên, nhưng điều chỉnh vẻ mặt rất nhanh.
Diễn kịch diễn kịch, đang diễn kịch.
Lúc trước cô còn gọi anh là ông xã trước mặt chị Trần cơ, anh gọi nhũ danh của cô thì sao?
Cô chu môi, tiếp tục cúi đầu uống sữa.
“Đúng rồi Ngưng Ngưng, mẹ bảo anh nói với em, hôm nay về không cần mang gì đâu, dọn hai bộ quần áo, về đơn giản thôi.”
“Về?” Nguyễn Ngưng chớp mắt.
Nguyễn Dật Trạch gặm xúc xích, nhìn cô một cái nói:
“Không phải em quên rồi chứ? Hôm nay là ngày thứ ba hai người đăng ký kết hôn, thời cổ gọi là gì nhở, ngày thứ ba lại mặt?”
Anh nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Hình như là cách nói này, hôn lễ của hai người còn chưa làm, cho nên giản lược tất cả, về ở vài tối là được.”
“Ở… ở vài tối?”
Nguyễn Ngưng nuốt nước miếng, theo bản năng mà nghiêng đầu, nhìn về phía Phó Minh Viễn.
Ở nhà cô, hai người không thể phân phòng ngủ!
—
Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ cẩu lương 】
Phó Minh Viễn: Em sờ anh.
Nguyễn Ngưng: Em… em không cố ý (/w\)
Phó Minh Viễn: Hôn một cái thì tha cho em.
Nguyễn * cẩu độc thân * Dật Trạch: Đạp đổ cái bát cẩu lương này!
Phó Minh Viễn: Không sao, mai cho ăn tiếp.