Mật hôn

Bốn năm đại học của Nguyễn Ngưng, ngoài nghỉ đông và nghỉ hè, gần như ngày nào cũng phải “tiếp xúc” với Phó Minh Viễn. 
 
Bởi không chỉ bị Chân Đông Đông lôi kéo cùng xem poster của anh, mà còn lần lượt xem lại những bộ phim anh đóng.
 
Mặc dù thật ra thần tượng của cô là siêu sao thiên vương Dụ Nhược Vũ.
 
Cô đã từng cho rằng, quan hệ của cô và Chân Đông Đông tốt như vậy, sau này sẽ càng tốt, các cô sẽ làm bạn tốt cả đời.
 
Nhưng sau đó, các cô bỗng nhiên cắt đứt liên lạc.
 
Nguyễn Ngưng chớp mắt, đem chua xót đột nhiên dâng lên đè xuống.
 
Cô cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, Phó Minh Viễn đang nói chuyện trên bục nhận thưởng.
 
Tuy rằng cô và Chân Đông Đông cắt đứt quan hệ nhưng những năm tháng kia vẫn để lại dấu vết trên người cô.
 
Nói ví dụ, qua đi lâu như vậy, bây giờ cô vẫn sẽ không tự giác chú ý tới tin tức của người đàn ông này.
 
Rõ ràng, Dụ Nhược Vũ mới là thần tượng của cô.
 
Nói về vị Phó ảnh đế này, hai mươi tuổi xuất đạo, anh vừa bắt đầu diễn xuất liền đoạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, yên lặng một khoảng thời gian, sau đó lại nhanh chóng vùng dậy, đạt được vô số giải thưởng và khen ngợi.
 
Mười năm chìm nổi, cuối cùng vào năm ba mươi tuổi này, nhận được cúp vàng cho nam chính xuất sắc nhất của giải Chuông vàng nổi tiếng nhất trong nước, hoàn toàn xứng đáng trở thành Ảnh đế. 
 
Chẳng qua so với cái này, càng làm cho các cô gái mê muội là phẩm tính khiêm tốn nội liễm, giữ mình trong sạch của anh.
 
Từ khi vào vòng giải trí tới nay, Phó Minh Viễn dường như không có một scandal nào.
 
Làm người khiêm tốn, cũng không lăng xê, thành thật kiên định mà diễn tốt mỗi nhân vật.
 
Anh là idol vô số người mê, cũng là người thành công trong lĩnh vực điện ảnh trong mắt người khác, nhưng Nguyễn Ngưng lại cảm thấy, anh đại khái chỉ là đang dụng tâm làm tốt công việc của một diễn viên.
 
Ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận, Phó Minh Viễn thật sự là một thần tượng chất lượng tốt, nhiều người thích anh như vậy không phải không có lý.
 
Chẳng qua vị ảnh đế này thật sự rất bận, thường xuyên bay tới bay lui, vào đoàn phim là sẽ biến mất không thấy tăm hơi một thời gian dài.
 
Cũng vì nguyên nhân này, lúc học đại học, Chân Đông Đông gần như đã đi hết cả nước, thậm chí nước ngoài cũng đi không ít, rất nhiều dịp cũng chỉ vì để thấy mặt anh.
 
Không nhắc tới chuyện cắt đứt với Chân Đông Đông, đối với người thành công nghiêm túc và chuyên nghiệp này, Nguyễn Ngưng vẫn rất có hảo cảm.
 
Chắc miễn cưỡng coi như là fan qua đường đi?
 
Nghĩ vậy, cô like bài viết, sau đó đổi sang tài khoản Ninh Như An.
 
Trải qua vài thập niên phát triển, hiện giờ lồng tiếng đã dần dần được coi trọng, cũng có càng ngày càng nhiều diễn viên lồng tiếng tiến vào tầm nhìn của công chúng, có được rất nhiều fans giống như minh tinh điện ảnh.
 
Mà Ninh Như An chính là diễn viên lồng tiếng có chút danh tiếng trong nước.
 
Đa số tác phẩm của cô là anime và phim thần tượng, nhưng thứ thực sự khiến cô nổi tiếng lại là game online đang thịnh hành cả nước.
 
Trong game, cô lồng tiếng cho một con yêu hồ nữ tên là Hồ Yêu.
 
Ngốc manh khí phách, loli ngự tỷ, mỗi loại hình thái, mỗi đoạn cốt truyện lồng tiếng đều được cô hoàn thành rất khá, cũng làm cho các nhân vật trở nên sinh động.
 
Mà bởi vì bảo mật cực tốt nên rất ít người biết Ninh Như An chính là đại tiểu thư Nguyễn Ngưng của Nguyễn gia ở thủ đô.
 
Tất cả sự thuận lợi của cô đều quy công về giám đốc công ty giải trí trẻ tuổi kiêm anh trai cô.
 
Tuy các fan dốc sức truy tìm thân phận của cô, đáng tiếc chưa từng được như mong muốn, thậm chí bởi vì tầng cảm giác thần bí này mà còn ngoài ý muốn còn hút không ít fans cho cô.
 
Tài khoản này rất náo nhiệt, bởi vì mới vào đã thấy tin nhắn bình luận và vô số thông báo share biến thành từng chấm đỏ nhỏ.
 
Nguyễn Ngưng nhếch miệng, tâm trạng lại nhẹ nhàng.
 
Cô dịch vị trí, lấy gối tựa lót sau đầu, bắt đầu xem từng cái.
 
Tập đoàn Đông Dương sắp sửa tổ chức lễ mừng 《 Tiên Ma Kỳ Duyên 》 tròn ba năm, đến lúc đó sẽ mời các diễn viên lồng tiếng tham gia, thời gian định vào cuối tháng này.
 
Phía dưới Weibo tuyên truyền đó có rất nhiều fans nói đến cô.
 
@ Áo bông nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn: Nhuyễn Nhuyễn, đáp ứng mị, em sẽ tham dự đúng không 【 đáng thương 】?
 
Nhuyễn Nhuyễn là nick name fans đặt cho cô, bởi vì “Như An” phát âm là “ruan”.(1)
 
(1) Nhuyễn là Ruan. Như An là Ru An.
 
@ Quả xoài cherry: Muốn gặp Nhuyễn Nhuyễn! Muốn gặp Yêu Yêu!
 
@ Chồng của Hồ Yêu Yêu: Nếu Nhuyễn Nhuyễn có thể tham dự, mị sẽ điên cuồng đập tiền! Nói được thì làm được!
 
Cô nhìn tin nhắn các fan để lại, có chút khó xử.
 
Nói chung, yêu cầu của fans cô đều dốc sức thực hiện, bởi vì sự yêu thích và cổ vũ của họ đối với cô mà nói rất quan trọng, cô không muốn để mọi người thất vọng.
 
Nhưng mà, tiệc gặp mặt diễn viên lồng tiếng? Cô lắc đầu.
 
Không có khả năng, đời này cũng không thể.
 
Cô chỉ có thể lựa chọn giả chết, còn tin nhắn của nhóm tiểu khả ái, bởi vì chức năng seen của Weibo, cũng chỉ có thể chờ đến sau tiệc gặp mặt rồi đọc sau.
 
Nguyễn Ngưng bẹp miệng, không thể đọc tin nhắn luôn, cảm giác có chút mất mát.
 
Cô tắt Weibo, mở máy tính đọc thư hôm nay.
 
Đều là trợ lý Kỳ Kỳ gửi tới, là mấy thông báo thử giọng.
 
Cô mở hết tài liệu ra đọc.
 
Tất cả đều đã được Kỳ Kỳ sửa sang lại, cô chỉ cần thu âm ở phòng thu trong nhà rồi gửi cho cô ấy là được, không cần lên kế hoạch gì.
 
Đơn nhận được trên cơ bản đều là lồng tiếng anime, theo đà phát triển của anime, diễn viên lồng tiếng tốt cũng càng ngày càng nổi tiếng.
 
Nhưng nhìn một lát, Nguyễn Ngưng cảm giác mí mắt bắt đầu run lên, cố gắng thế nào cũng không mở ra được.
 
Cô luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, hôm nay cũng thực sự mệt mỏi.
 
Che miệng ngáp một cái, cô không cậy mạnh nữa, đóng máy tính, cầm quần áo tắm rửa đi vào phòng tắm.
 
Tắm rửa xong ra ngoài, ngồi trước bàn trang điểm, híp mắt thoa nước hoa hồng và sữa dưỡng ẩm. Cuối cùng sấy khô tóc xong, cô mới tắt đèn lên giường, vừa dính vào gối liền ngủ.
 
Phòng ngủ chỉ bật đèn đầu giường.
 
Ánh trăng thanh u xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, nhuộm lên phòng ngủ to lớn một màu lạnh lẽo.
 
***
 
Phó Minh Viễn buông tài liệu trong tay, mệt mỏi đè đè ấn đường.
 
Anh hơi nhắm mắt, dần dần, bút ký tên trong tay không tiếng động trượt xuống, rơi trên khăn trải giường.
 
Hô hấp của anh trở nên nặng, dựa vào đầu giường ngủ.
 
Nhưng cho dù ngủ rồi, ấn đường cũng vẫn nhíu chặt, chưa từng giãn ra.
 
Không biết qua bao lâu, lông mi dài mà cong của người đàn ông bỗng nhiên run lên.
 
Phó Minh Viễn đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn xung quanh.
 
Ý thức được chính mình ngủ quên, anh lấy tay xoa mặt, may mà ngày hè nóng bức, dù ngủ không chăn cũng không sợ cảm lạnh.
 
Đôi mắt hơi rũ, ánh mắt dừng trên tài liệu đang mở ra.
 
Trang giấy vốn sạch sẽ đã đầy ắp chữ nhỏ.
 
Anh cầm lấy tập tài liệu, đóng lại, nhét vào giá sách đầu giường.
 
Ánh mắt chuyển động, trong lúc vô tình dừng ở danh sách dưới đèn bàn, chần chờ một lát, vẫn duỗi tay cầm lại đây.
 
Điều chỉnh dáng ngồi, ánh mắt anh dừng ở trang đầu tiên.
 
Ngón tay thon dài vuốt góc giấy, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lật, nhưng mà qua hồi lâu lại chậm chạp không có động tác.
 
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy, thật lâu sau rốt cuộc lật qua tờ này, nhưng người ở trang sau lại không níu giữ nổi anh.
 
Anh quét qua loa vài lần, sau đó ném xấp giấy kia về tủ đầu giường.
 
Tắt đèn đầu giường, xoay người ngủ.
 
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng tỉnh dậy từ sớm.
 
Đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, cô lười nhác nằm trên giường, dứt khoát cầm lấy di động xem bộ anime mới.
 
Chờ xem hết mấy tập đã ra, mặt trời đã lên cao, cô vội vàng rời giường rửa mặt, thay quần áo ra cửa phòng.
 
Lúc xuống dưới lầu lại mơ hồ nghe được phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện. Giọng nói quen thuộc kia, cho dù cách thật xa, cô cũng không có khả năng nghe lầm.
 
Nguyễn Ngưng đứng im tại chỗ, gương mặt nhỏ nhăn lại.
 
“Dì nhỏ, Phó gia có tin tức chưa?”
 
Phòng khách, một cô gái kề bên người Lâm Mạt Hương, kéo cánh tay bà hỏi.
 
Lâm Mạt Hương không lập tức trả lời.
 
Bà bưng chén thuỷ tinh lên, nhấp một ngụm trà hoa hồng, thần thái thản nhiên.
 
“Dì nhỏ, không phải dì nhỏ không gửi ảnh của cháu qua chứ?” Trình Mỹ Âm bĩu môi, khó chịu nói.
 
Lâm Mạt Hương liếc ả ta một cái, “Sao? Nếu không gửi, có phải cô không nhận người dì nhỏ này?”
 
Trình Mỹ Âm cứng lại, vội vàng ôm lấy eo bà, làm nũng nói: “Sao có thể? Từ nhỏ con đã lớn lên bên cạnh dì, so với mẹ con có khi còn thân hơn ấy chứ.”
 
Bởi vì gia cảnh cách xa, từ nhỏ Trình Mỹ Âm đã thích tới Nguyễn gia la cà, có đôi khi nghỉ đông và nghỉ hè còn đến sống  tạm ở Nguyễn gia.
 
Thời trẻ Nguyễn Dật Trạch bị cha ném ra nước ngoài, trong nhà rất quạnh quẽ, có trình Mỹ Âm ở dĩ nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều.
 
Đối với cô cháu ngoại gái này, Lâm Mạt Hương xem như yêu thương có thêm, ngay cả Nguyễn Lập Hoành ít khi nói cười, nhìn thấy ả ta sắc mặt sẽ nhu hòa vài phần.
 
“Được rồi, thu lời này lại đi.”
 
Lâm Mạt Hương giận liếc ả ta một cái, nhưng mặt mày cũng đã mang theo ý cười cưng chiều.
 
“Gửi qua cho cháu từ lâu rồi.” Bà buông chén trà, còn nói thêm, “Nhưng chưa có tin tức, chờ một chút đi.”
 
Mặt mày Trình Mỹ Âm tức khắc hớn hở, lại nói vài câu dễ nghe, chọc Lâm Mạt Hương khanh khách cười ra tiếng.
 
Ả ta thẳng lưng, đang định uống ngụm trà hoa nhuận cơn khát, vô tình thoáng nhìn thấy một góc váy chỗ cầu thang.
 
Ả ta xoay tròng mắt, lại ôm Lâm Mạt Hương, mềm mại yêu kiều nói:
 
“Dì nhỏ, trong nhà này ngoài anh họ ra thì dì thân với cháu nhất, dì nhỏ nhất định phải giúp cháu nha.”
 
Lâm Mạt Hương nhíu mi, “Cháu cũng lớn rồi, về sau loại lời nói này không thể nói bậy, cẩn thận bị dượng và anh họ của cháu nghe thấy được.”
 
Không phải không đúng, là không thể bị nghe thấy.
 
Trình Mỹ Âm cười trộm, “Được rồi, sau này cháu sẽ chú ý, dì nhỏ đừng nóng giận.”
 
“Cháu biết thế là được rồi.”
 
Ở cầu thang, Nguyễn Ngưng chớp mắt, cổ họng hơi chát.
 
Cô không tiếp tục đi xuống dưới nữa, xoay người lên lầu.
 
Trình Mỹ Âm liếc cầu thang, nhẹ nhàng cong môi, đáy mắt hiện lên khoái ý và oán độc thực hiện được.
 
Trong đồng lứa cũng chỉ có một mình ả ta là con gái, cho nên trước tám tuổi, có thể nói Trình Mỹ Âm là công chúa nhỏ được mọi người vây quanh.
 
Nhưng từ sau khi Nguyễn Ngưng xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
 
Mà biến hoá lớn nhất chính là thái độ của vợ chồng Nguyễn gia với ả ta, trước đó ả ta được nâng trong lòng bàn tay, là bảo bối được yêu thương như con gái ruột, nhưng sau khi Nguyễn Ngưng đến, ả ta liền trở thành người ngoài, đặc biệt là sau khi Nguyễn Dật Trạch về nước.
 
Ả ta không giống Nguyễn Dật Trạch, từ nhỏ không ở bên cạnh cha mẹ, cho nên cái gì cũng không biết, hơn nữa ả ta lớn hơn Nguyễn Ngưng ba tuổi, cũng nhớ rõ ràng chuyện khi đó.
 
Nguyễn Ngưng, cô ta đột nhiên xuất hiện.
 
Cô ta căn bản không phải con gái của dì ả ta.
 
“Dì, có muốn gọi Ngưng Ngưng rời giường không?”
 
Trình Mỹ Âm nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Lâm Mạt Hương, còn cố ý nâng cao giọng.
 
“Không phải hôm nay nhà Mạc phu nhân có tiệc sao? Chúng ta đừng đến muộn.”
 
Nguyễn Ngưng đã tới chỗ rẽ cầu thang, nghe được lời này, bước chân không khỏi ngừng lại.
 
Như là nhớ tới ký ức không dễ chịu nào đó, sắc mặt cô trắng bệch.
 
Lâm Mạt Hương hơi dao động, nhưng ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: “Không được, để nó nghỉ ngơi đi, chúng ta đi là được.”
 
Nếu Phó gia có ý liên hôn, không cần phá đám ngay lúc này, dù sao đứa bé kia luôn không có hứng thú với chuyện tiệc tùng.
 
“Vì sao vậy?”
 
Trình Mỹ Âm bĩu môi, không hài lòng.
 
“Nào có cái gì vì sao? Đi thôi, cháu và thiên kim Mạc gia sống chung rất tốt, lúc cháu ở nước ngoài cũng thường xuyên nhắc tới cháu, hôm nay nó nhìn thấy cháu hẳn là sẽ cao hứng.”
 
Bà đã nói như vậy, Trình Mỹ Âm đành phải thức thời ngậm miệng.
 
Nguyễn Ngưng thở phào, tiếp tục đi lên tầng, im lặng trở lại phòng.
 
Đóng cửa phòng lại, cô chầm chậm đến trước bàn trang điểm.
 
Ánh mắt dừng lại trước một khung ảnh.
 
Nhìn ảnh gia đình sau tấm tính, không biết nghĩ đến cái gì, vành mắt cô hơi phiếm hồng.
 
Trong gương, cô gái hơi ngẩng đầu lên, dùng sức nháy mắt.
 
Sau đó, cô cầm lấy điện thoại, mở ra app âm nhạc ngày thường hay dùng, ấn vào playlist Dụ Nhược Vũ.
 
Cô gập gối cuộn tròn ở mép giường, nhắm mắt chuyên chú nghe, trong tai nghe truyền đến giai điệu động lòng người, quanh quẩn không tan.
 
Nhưng bài hát ngày thường luôn cho cô sức mạnh, giờ phút này dường như mất đi tác dụng.
 
Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi, cong lưng, lôi ra một cái rương nhỏ từ dưới giường.
 
Rương gỗ có chút xưa cũ, lấm chấm loang lổ, mang đầy dấu vết của năm tháng.
 
Cô mở rương ra, giống như mở ra ký ức phủ đầy bụi.
 
Trong rương, các loại vật phẩm được đặt gọn gàng, là bảovật quý giá cô giấu kỹ từ nhỏ đến lớn.
 
Ánh mắt cô dừng trên một quyển sách, bìa sách bao bằng giấy màu xinh đẹp, không thấy rõ bìa mặt, cũng không nhìn thấy tên sách.
 
Cô thật cẩn thận lấy quyển sách kia ra, ôm chặt vào trong ngực.
 
Thật thần kỳ, tâm tình của cô dần bình phục, thậm chí khóe miệng cũng giương lên, lộ ra răng nanh đáng yêu.
 
Ừm, mặc kệ gặp cái gì, đều phải vui vẻ sống sót.
 
Làm cho tâm trạng tốt lên, Nguyễn Ngưng qua loa ăn chút gì đó rồi bắt đầu công việc hôm nay.
 
Cô biết, có trình Mỹ Âm nhúng tay, có liên hôn không phải chuyện của cô nữa, dù sao từ nhỏ đến lớn, đồ Trình Mỹ Âm muốn cũng không có chuyện không chiếm được.
 
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ tới, buổi tối Lâm Mạt Hương về đến nhà, lại nói cho cô, cô nhận được lời mời của nhị thiếu Phó gia.
 
Anh hẹn gặp riêng cô, thời gian là buổi sáng thứ hai.
 
Hôm nay đã là thứ bảy.
 
Buổi sáng thứ hai, cũng chính là buổi sáng ngày kia.
 
Nguyễn Ngưng vẫn không tin tưởng lắm, theo hiểu biết của cô với Trình Mỹ Âm, cô ta không có khả năng buông tha cơ hội như vậy.
 
Cô hơi hé miệng, muốn hỏi rõ ràng.
 
“Ừ, vậy đi gặp đi.” Giọng nói nghiêm túc ngày thường của Nguyễn Lập Hoành dường như mang theo vài phần ôn hòa, “Đến lúc đó để anh trai con đưa con đi.”
 
Gia chủ lên tiếng, Nguyễn Ngưng đành phải nuốt vấn đề đã tới bên miệng xuống.
 
“Vâng thưa ba.” Cô dịu dàng ngoan ngoãn đáp.
 
“Biểu hiện tốt vào”, Nguyễn Lập Hoành gật đầu, còn nói thêm, “Đừng để Nguyễn gia mất mặt.”
 
Tay Nguyễn Ngưng cầm chặt đũa, vì dùng sức mà trở nên trắng.
 
Nguyễn Dật Trạch ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng ăn cơm cũng ngừng lại.
 
Lo lắng cha con bọn họ lại cãi nhau, Lâm Mạt Hương vội vàng gắp đồ ăn cho con trai, sau đó cười giảng hòa: “Mất mặt hay không mất mặt cái gì? Ngưng Ngưng nhà chúng ta ngoan như vậy, có ai sẽ không thích?”
 
Nguyễn Ngưng nhìn bà một cái, ánh mắt khẽ động.
 
Nhận thấy tầm mắt của cô, Lâm Mạt Hương cười với cô, tươi cười dịu dàng thân thiết.
 
Nguyễn Ngưng cúi đầu, “Dạ, ba, con biết rồi.”
 
Trước khi Nguyễn Ngưng về phòng, Lâm Mạt Hương đưa một tờ giấy cho cô, bên trên viết một dãy số.
 
Là số điện thoại của nhị thiếu Phó gia.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui