Severus có nằm mơ cũng không nghĩ rằng, chuyện bị tỏ tình ngay trước mặt mọi người trên vũ hội của học viện sẽ phát sinh trên người cậu. Làm một quái nhân âm trầm và có thiên phú Độc Dược nổi tiếng trong Slytherin, sắc mặt trắng bệch, tướng mạo cũng không thể nói là vô cùng anh tuấn, lại hoàn toàn không biết xã giao với người khác, được hoan nghênh mới là lạ.
Mà sau khi cậu mâu thuẫn với Lily và bị cô xa lánh, bên người ngoại trừ Lucius ra, cũng không còn có người quen nào khác.
Nhưng loại chuyện chỉ xảy ra trong những quyển tiểu thuyết thích hợp với mấy cô học sinh ngốc nghếch kia, lại, xác thực, giáng xuống người cậu.
Khi cậu tiến vào năm thứ tư ở Hogwarts, bên trong Đại Sảnh, một bó hoa hồng lớn đặc biệt chuẩn bị cho cậu, học sinh năm thứ ba, Alvin Barr, ở ngay trước mặt tất cả mọi người đang tham dự vũ hội, tỏ tình với cậu.
Severus tức đến mức suýt chút nữa đã cho nổ trần nhà Đại Sảnh, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi ra, bỏ mặc nhân vật chính còn lại ở nơi đó. Nói thật ra, nếu không phải biết rõ thực lực của Alvin, cậu sẽ rất tình nguyện đánh anh một trận.
Nhưng không một ai biết, trong nháy mắt, khi cái tên nham hiểm, giả dối, thích trò chơi – Alvin kia nói thích cậu, trái tim của cậu đập nhanh đến bao nhiêu.
Nhanh đến mức, cậu hầu như cho rằng đây không phải là trái tim của mình nữa, nó dường như đã phản bội cậu, chỉ đập lên vì cái tên Alvin kia mà thôi.
....
Cẩn thận ngẫm lại, cái người tên Alvin này chỉ mới quấy động sinh hoạt của cậu khoảng bốn tháng mà thôi. Anh sẽ thường xuyên cầm những quyển sách chế Độc Dược không biết lấy từ chỗ nào đến gõ cửa phòng cậu, sau khi đi vào, nếu cậu còn đang bận mê muội chế thuốc, anh sẽ an tĩnh ngồi ở bên cạnh, như đang xem kịch hài, theo dõi cậu, sau đó, chọn chính xác thời gian cậu kết thúc việc chế Độc Dược, bắt đầu quấn lấy cậu.
Người này có vẻ như đã đi qua rất nhiều nói, anh từng kể có lần mình đã đi qua một cánh đồng hoa hồng nở rộ ở một trấn nào đó, màu đỏ nóng rực kia dường như muốn nhuộm đỏ toàn bộ bầu trời; trên sa mạc, mặc trăng sáng sủa trong sáng như vậy, khiến người ta cảm thấy mình rất gần với nó; Kim Tự Tháp Ai Cập ẩn chứa sức mạnh kỳ diệu; quang cảnh tự nhiên ở New Zealand kỳ diệu như muốn khiêu chiến trí tưởng tượng của nhân loại....
Lúc đầu, Severus cũng không bồi cái tên không có việc gì này tán gẫu, hồng trà anh chuẩn bị, cậu cũng không động lấy, dù chỉ một ly.
Thế nhưng, không biết từ lúc nào, khi Alvin bắt đầu đưa ra cách cải tiến cho thần chú và phương pháp điều chế Độc Dược mới nhất của cậu, mỗi lần như vậy, tên khốn đó đều sửa đúng chỗ, khiến cậu cũng bỏ cảnh giác xuống, đi nghe, nhưng dần dần, lúc Alvin tán gẫu về những chuyện khác, cậu cũng đã bắt đầu theo bản năng lắng nghe, thậm chí có khi còn có thể kiên trì đáp lại hai ba câu.
Alvin cũng càng ngày càng tự tại đợi trong ký túc xá của cậu, có lúc khi nhìn thấy bóng dáng cao cao núp ở bên giường cậu của cái tên không mời mà tới này, nhìn anh mỉm cười với cậu, cậu cũng cảm thấy không tệ lắm.
Thật là không có thuốc cứu chữa nữa rồi.
Cậu chỉ muốn chăm chú nghiên cứu chế tạo Độc Dược mà thôi, tại sao trong lúc vô tình, lại trở nên như thế này, trở nên mong chờ cái người tên Alvin kia?
Chuyện này quá hoang đường, Severus thầm nghĩ, bởi vì cái tên kia, cũng không phải thật sự yêu mình a.
....
"Bỏ lại tôi một mình trong Đại Sảnh, chịu đựng nhiều tiếng xì xào bàn tán như vậy, thực sự rất vô lễ a, Sievert." Trên hành lang tối tăm, truyền đến một giọng nam trầm thấp khác hẳn giọng của một thiếu niên.
Severus cả kinh, ngẩng đầu lên, liền thấy Alvin đi ra khỏi bóng tối trên hành lang, anh còn mặc lễ phục, nhưng tóc có hơi tán loạn, có vài sợi tóc mềm mại buông xuống trước mắt.
Anh rõ ràng rời tiệc muộn hơn so với mình, nhìn qua hình như cũng đã đợi ở chỗ này hồi lâu rồi.
"Sao lại từ chối tôi, rõ ràng em cũng thích tôi mà, không phải sao," Alvin đi tới chỗ Severus, vẻ mặt hững hờ, tùy ý như bảo đêm nay không tệ, "Hay là, em đang khiếp đảm? Không dám thừa nhận?"
Severus theo bản năng định phản bác, nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, vai đã bị một nguồn sức mạnh nắm chặt, lưng đập mạnh vào tương, môi cũng bị một cái gì đó mềm mại ngăn chặn.
Mặt của Alvin phóng to ngay trước mắt cậu, cậu cảm giác được rõ ràng đầu lưỡi đối phương thừa dịp cậu ngây người xông vào trong cổ họng, tùy ý đi khắp, đồng thời không khí mờ ám đến cực điểm quấn quanh lấy cậu.
Cậu muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của Alvin lớn hơn vẻ ngoài của anh rất nhiều, không chỉ có thể hạn chế cậu, mà còn dư lực luồn tay vào trong áo choàng phù thủy của cậu, chạm lấy làn da của cậu, vuốt ve, nhào nặn. Lòng bàn tay của anh nóng rực, một hồi dễ dàng mang tới run rẩy, gần như là theo bản năng, Severus phát ra tiếng rên mềm yếu – cậu quả thực rất muốn cắn đứt lưỡi mình cho xong.
Alvin rất hài lòng, buông lỏng môi cậu ra, hướng về phía bên tai cậu, "Em xem, không phải em rất thích hay sao, hà tất gì phải cố chống cự đây."
"Cút ngay!" Severus nghiến răng nghiến lợi.
"Lửa giận thật lớn," trong mắt Alvin vẫn là ý cười, còn đưa tay sờ mó mặt Severus, "Tôi nói thật đó, tôi thích em, mà em vừa vặn cũng có chút hứng thú với tôi, chúng ta đến với nhau thì có gì không tốt đâu?"
"Hay là.... Em đang lo lắng điều gì," Alvin kề sát người vào, cặp mắt lam đậm kia như thể hiểu thấu lòng người, "Em đang lo rằng tôi cũng không phải thật sự thích em sao?"
Nhìn vẻ mặt của Severus, Alvin liền biết mình đã đoán đúng, tuy rằng sau này Sievert sẽ trở thành một gián điệp hai mặt không chút biến sắc, nhưng hiện giờ cậu chẳng qua vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, so với lão yêu quái sống mấy ngàn năm như Alvin mà nói, hoàn toàn không thể so được.
"Chuyện như vậy, nếu em không tự mình thử một lần, thì làm sao mà biết được đây?" Alvin hỏi.
Severus nhìn gương mặt thuộc về người thiếu niên ở trước mặt, nó cũng không anh tuấn, nhưng đường viền sâu sắc, khí chất cũng thành thục hơn so với bạn cùng lứa. Anh ở trong ấn tượng của cậu, là một tên khốn vừa giả dối vừa nguy hiểm, trực giác của cậu nói cậu không thể tin anh, nhưng cậu vẫn không cẩn thận thích anh.
"Thử một lần? Có thể a," Severus nói, "Nhưng tôi sẽ giữ quyền đổi ý bất kỳ lúc nào."
"Đương nhiên." Alvin nở nụ cười, đặt một nụ hôn lên trên môi Severus.
+++++++++
Severus tỉnh lại từ trong mộng, đập vào mi mắt chính là phòng ngủ dưới hầm Hogwarts của ông, trần nhà màu đen, giường màu đen, trên giá sách bày một đống sách dày cộp, lửa trong lò sưởi vẫn chưa tắt, nhưng chỉ còn dư lại một ngọn lửa nhỏ.
Đây đã là năm thứ mười lăm kể từ khi Alvin đột nhiên biến mất, cũng không biết đây là lần thứ mấy ông mơ về thời học sinh của mình.
Trong mơ, Alvin đồng ý để cậu giữ quyền đổi ý bất kỳ lúc nào, nhưng anh chưa từng nói cho ông biết, quyền dừng cuộc chơi, vẫn nằm trong tay Alvin.
Tên kia, hẳn sẽ không bao giờ trở lại đi, Severus đặt tay lên ngực trái của mình, nơi đó cũng không có vết thương gì, nhưng mười lăm năm trước, ngón tay của Alvin từng đặt ở chỗ này, trên đầu ngón tay là vầng sáng màu đen.
Ông ngẩng đầu nhìn Alvin, tinh tường nhìn rõ sát ý trong mắt đối phương.
Ông không biết tại sao, ngày hôm qua anh còn ôn nhu cười với mình, ngày hôm nay, không có bất kỳ dấu hiệu trước nào, muốn cướp đoạt mạng của ông.
Nhưng ông không hỏi, chỉ nhìn Alvin, ông biết, nếu Alvin muốn giết ông, ông hoàn toàn không có cách tránh thoát.
Cuối cùng Alvin vẫn thu tay về, sau đó không nói một lời xoay người rời đi. Sau đó, ngày hôm sau, trên bàn dài Nhà Slytherin chưa từng xuất hiện bóng người người kia thêm lần nào nữa.
....
Lúc này, trời còn sớm, cực kỳ sớm, cách buổi sáng còn một quãng thời gian, từ trước đến nay, Severus chưa từng có thói quen hao tổn tinh thần cho một người đã rời đi từ lâu, sau khi rót cho mình một ly nước, ông lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Nhưng ông không hề biết, sau khi ông ngủ say, có một bóng người, lặng lẽ xuất hiện ở bên giường ông, ngón tay cẩn thận từng li từng tí một quét qua mặt mày ông, sau đó, ôn nhu cực điểm hôn lên môi ông.
Alvin nhìn khuôn mặt dù đã ngủ say nhưng vẫn không thả lỏng của Severus, ánh mắt xẹt qua ngực trái của ông, không khỏi cười khổ.
Anh thừa biết Severus hẳn sẽ không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào nữa, nhưng rất xin lỗi, dù anh biết mình là một tên khốn, nhưng vẫn không có cách nào từ bỏ được.
"Lần này, anh thật muốn cùng em đi hết một đời, xin hãy cho anh có cơ hội này." Alvin nhẹ giọng nói.
Tác giả có lời muốn nói: Luôn cảm thấy hoàn toàn có thể viết được 200 ngàn chữ về chuyện tình máu chó của giáo sư với Alvin, nhất là khi tác giả còn yêu thích loại hình ngược văn kiểu này nhất [cái quỷ gì....]
Nhưng mà truyện này đến đây đã thật sự kết thúc rồi, tác giả không chút moe nào sẽ tạm dừng hoạt động một thời gian, bởi vì tiến độ lấp cái hố ngôn tình khá chậm, vì lẽ đó, không thể xác định khi nào lại mở hố, nhưng vẫn mặt dày hy vọng mọi người có thể chờ đợi vị tác giả vô cùng đáng thương này [mắt sao nhìn người ~~]
(Editor: Vẫn chưa quyết định được tiếp theo sẽ mở hố edit bộ nào. "Làm ván cờ" thì theo số đông miễn đi, sau khi lướt đến phần cuối, hình như là HarDra, chẳng biết ở giữa có hỗ công hay không nhưng thôi, loại nó ra khỏi danh sách cho rồi. Còn hai bộ kia, ừm, tôi cũng thích đọc truyện dài, nhưng edit thì mệt chết con. Bộ "Trưởng thành" đó nhân vật nhiều không kém gì bộ "Liệp Giả Thiên Hạ" đâu, có khi độ dài chương cũng ngang với bộ đó cũng nên. Nhưng không làm thì lại thấy tiếc. Làm sao đây ta??? Chờ mọi người nêu ý kiến.)