Chín giờ tối, cuối cùng anh trai tôi cũng chịu gọi điện.
Anh nói chuyện cứ như quả phụ chịu vắng vẻ: “Đường Nguyên Nguyên, em nên về nhà rồi đấy.”
Lần này Ôn Cảnh Sơ kiên định đứng cùng chiến tuyến với anh tôi, đưa tôi về đến dưới nhà.
Cứ liên tiếp vài lần như thế, rốt cuộc tôi nhịn không nổi nữa mà đi tìm Hứa Vi Vi.
“Hắn là thầy tu à?” Hứa Vi Vi nhìn hết nổi: “Xin lỗi chị nói thẳng luôn nhé, em có muốn thử cưỡng gian hắn không?”
Tôi suy nghĩ: “Được.”
Vào một đêm mưa nửa cuối tháng bảy, tôi ôm điện thoại nói với hắn: “Anh, em sợ.”
Đảo mắt, toàn thân Ôn Cảnh Sơ đầy hơi nước xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Đầu vai hắn bị ướt, đứng ở ngoài cửa, thấy tôi mặc áo ngủ hai dây nên chần chừ cứ như nhà tôi là động Bàn Tơ biết ăn thịt người.
Hắn bước vào nhà, túm lấy cái khăn lông trên sofa phủ lên người tôi: “Trời lạnh, mặc dày chút.”
Nói xong thì hắn cởi áo khoác ra, đổi sang dép lê.
Chớp mắt, khăn lông rơi xuống đất, tôi để chân trần dõi mắt nhìn hắn trông mong: “Lạnh quá đi, ôm em một cái được không?”
Ôn Cảnh Sơ hít sâu một hơi, gân xanh trên trán nảy lên.
Hắn đi tới bế tôi: “Đường Nguyên Nguyên, em muốn gì?”
Tôi tự nhiên thấy có hứng thú với cúc áo sơ mi của hắn, đá cẳng chân nói: “Chăn đệm của em ấm lắm, anh thả em xuống đó đi.”
Mặt Ôn Cảnh Sơ nặng nề hơn, bước vào phòng ngủ thả tôi xuống giường.
Lúc hắn đứng lên thì tôi dùng hết sức lực kéo hắn lại gần.
“Đường Nguyên Nguyên.” Hắn lên tiếng cảnh cáo tôi: “Đừng có quậy nữa.”
Tôi hôn Ôn Cảnh Sơ một cái, tay chui vào dưới lòng bàn tay hắn gây sóng gió.
Hắn thì nghiến răng, không thể thốt nên lời.
Ông già chưa khai trai chính là như vậy, không bao giờ chống cự được dụ dỗ.
“Này, anh...!anh không thể chủ động chút nào sao?”
Bàn tay nóng bỏng của Ôn Cảnh Sơ để trên eo tôi: “Em còn nhỏ quá.”
Lại lấy cớ này.
Tôi cười tủm tỉm, cầm điện thoại mở ứng dụng trò chuyện đã tải sẵn.
Click mở ra âm thanh của một chàng trai.
Giọng nói trầm thấp còn quyến rũ: “Em gái, bên ngoài trời đang mưa, có muốn tới nhà anh không, anh nấu cơm cho em ăn.”
Hô hấp Ôn Cảnh Sơ chậm lại, híp mắt hỏi: “Ai?”
“Người không chê em nhỏ quá.”
Hắn tức đến bật cười: “Em chơi nhiều trò thật đấy.”
“Anh không chơi với em thì em đi chơi với...!đừng...!a...”
Ôn Cảnh Sơ đột ngột kìm eo tôi lại, lật người đánh nhẹ vào mông tôi.
Mặt tôi đỏ hết cả lên: “Đừng...”
“Đừng? Anh thấy em thích lắm thì có.”
Tôi nghe thấy phía sau vang lên tiếng sột soạt sột soạt, vừa quay đầu thì đã bị che mặt, nằm vật xuống.
Giọng nói trầm dễ nghe vang lên bên tai tôi: “Không phải em muốn chơi à? Anh chơi với em, sợ cái gì?”
“Loại đồ cổ như anh có biết chơi không?”
Hắn cười nhạo: “Đường Nguyên Nguyên, định nghĩa về đồ cổ như em không công bằng đâu.
Anh cũng không phải đồ cổ, chỉ là không muốn dọa em thôi.”
Hắn thong thả ung dung tháo đồng hồ ra, gỡ mắt kính xuống, nhẹ giọng nói: “Em muốn chơi kiểu nào, anh chiều được hết.”
Hạt mưa bên ngoài nhiệt tình đập vào cửa sổ.
Lúc này đây mới là mưa rền gió dữ thật sự.
Hạt mưa rơi dày mạnh mẽ xâm nhập vào ô cửa sổ khép kín, kêu gào muốn được xé rách nó ra.
Tôi giãy giụa, phập phồng dưới cơn mưa tưới ướt, lạc giọng vài lần.
Ôn Cảnh Sơ thấp giọng nỉ non, gần như cố chấp nói: “Đường Nguyên Nguyên, em không còn lựa chọn nào nữa đâu, chỉ có anh, chỉ có thể là anh.”
...
Ngày Đường Nguyên Nguyên kết hôn, Đường Dĩ Thần mất bình tĩnh đụng nát bình hoa ở cửa khách sạn.
Rất nhiều phục vụ nghe thấy anh mất hồn mất vía lải nhải: “Tên biến thái kia cưới em gái mình...!mình thật là đáng chết...!mình đáng chết quá, nếu biết trước thì mình đã không đồng ý với hắn!”.