Sau đó rất lâu, Harry mới được biết chuyện xưa của Vân Miểu.
Ngày đó là một đêm Giáng Sinh, ngoài cửa sổ là một trận tuyết lớn hiếm thấy, con đường đều bị che kín bằng một mảnh tuyết màu trắng thuần lành lạnh.
Lúc này, bọn họ đã biết nhau rất lâu, cậu cũng vừa mới biết được thân phận thật sự của Vân Miểu, được Vân Miểu mời tới nhà mừng lễ Giáng Sinh.
Biết Vân Miểu cũng là thần, nói không kinh sợ hiển nhiên là giả, nhưng Harry cũng không phản ứng quá lớn, cậu và Andrea đã kết thúc rồi, cậu vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô, nhưng cũng không thể phủ nhận cô đã từng cho cậu ấm áp, vì lẽ đó, cậu mới hốt hoảng rời khỏi nước Anh, vĩnh viễn không muốn gặp lại cô.
Nhưng dù sao đây vẫn là chuyện riêng của cậu, Vân Miểu là thần, hơn phân nửa cũng quen biết Andrea, nhưng chuyện năm đó không liên quan đến cô, Harry cũng chỉ coi cô là một người bạn bình thường – ít nhất là trước khi nghe được chuyện xưa của Vân Miểu, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chuyện xưa của Vân Miểu xảy ra từ rất lâu về trước, dựa theo phép tính của nhân loại, khi đó, cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, vẫn chưa trưởng thành hình dáng lãnh diễm như ngày sau, tâm tình cũng chưa bị thay đổi thành thê lương, khi cười rộ lên, ánh mắt mềm mại, đôi môi sẽ cong thành một độ cong đẹp đẽ.
Cũng là trong độ tuổi như vậy, cô đã gặp được một phù thủy.
Đó là một người thanh niên trẻ rất anh tuấn, có mái tóc đen thui như cô, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, cưỡi trên một con ngựa cao to màu đen, ngộ nhận cô thành một thiếu nữ lạc đường bình thường.
Tên của người đó là Kell Black.
Vân Miểu không thể nói rõ tại sao, khi anh nhảy xuống ngựa hỏi cô có bị thương hay không, lúc đó, rõ ràng cô chẳng có vấn đề gì, nhưng vẫn cố ý cúi đầu không nói, như ngầm thừa nhận, sau đó, tùy ý để anh ôm cô lên ngựa, ngồi dựa vào trước người anh.
Cô nghe thấy người đàn ông này hỏi cô ở chỗ nào, cô chần chờ một lúc, rồi khai ra một tên thôn trang cách nơi này không xa.
Đương nhiên gia sản của cô không ở chỗ đó, cô cũng chẳng phải là thiếu nữ lạc đường không biết nhờ ai giúp đỡ, nhưng khi tựa vào trên lồng ngực rộng rãi của người đàn ông, cô lén lút giương mắt lên, nhìn cái cằm đẹp đẽ cùng đôi môi hơi sắc bén của anh, trong lòng thầm ước, hy vọng đoạn đường này có thể đi lâu một chút, càng lâu càng tốt.
Nhưng dù đường có dài đến mấy thì cũng sẽ có phần cuối, khi đi tới bên ngoài cái thôn mà cô nói tới, người đàn ông tuy vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng động tác lại ôn nhu cẩn thận dắt cô xuống ngựa, để tâm đến "vết thương" của cô, không dám để cô dùng sức.
Tuy rằng nhìn khá dữ, nhưng thật ra là một người rất tốt rất ôn nhu a, Vân Miểu âm thầm cười rồi cho ra một cái định nghĩa như thế ở trong lòng, sau đó, cô như một đứa trẻ kiêu căng, túm lấy tay áo của anh, hỏi: "Chàng tên là gì?"
Người đàn ông sửng sốt một giây, trên gương mặt cứng rắn lạnh lẽo lóe qua một tia không biết làm sao, nhưng nhìn người thiếu nữ một mặt chờ mong ở đối diện, cuối cùng anh vẫn trả lời: "Kell, Kell Black."
Đây là lần đầu tiên họ chạm mặt.
Vân Miểu vẫn nhớ, nhớ lúc đó đã là lúc mặt trời lặn, tô vẽ nửa bầu trời bằng màu quýt ấm áp, chiếu ánh sáng màu cam đỏ lên đường viền anh tuấn của người đàn ông kia.
....
Sau khi trở về, Vân Miểu lén lén lút lút tạo một cái thân phận ở nhân gian, lắc mình một cái biến thành một vị nữ công tước cao quý, tên là Juli Morgan, mới có mười bảy tuổi, có một tòa trang viên rộng lớn ở Giới Pháp Thuật, người thân đều đã mất, không thích giao tiếp.
Đương nhiên, cô phí hết tâm tư bịa ra một thân phận như vậy không chỉ vì chơi vui, trước đó cô đã dùng hết trăm nghìn loại phương pháp mới hỏi thăm được tin tức về người đàn ông tên Kell Black kia, biết anh là gia chủ trẻ tuổi nhà Black, hai mươi lăm tuổi, pháp lực mạnh mẽ, bởi vì cha mất sớm, nên khi mới hai mươi tuổi, anh đã phải nhận vị trí gia chủ, tác phong lạnh lùng cứng rắn hung hăng, dưới sự dẫn dắt của anh, gia tộc Black dần dần trở thành một trong những dòng họ quý tộc lâu đời nhất trong vòng thượng lưu của Giới Pháp Thuật.
Quan trọng nhất là, có người nói mẹ của anh, vị quý phụ khi còn trẻ từng được gọi là "Phu nhân nguyệt quế", có ý định định ra việc hôn nhân cho hai đứa con trai của bà.
"Nữ công tước" Vân Miểu này, sau khi tham gia mấy buổi vũ hội xã giao, đương nhiên cũng được mời.
....
Hầu hết tất cả quý tộc muốn thông gia với nhà Black đều đã đến, chính mình hoặc mang theo con gái của mình bước vào vòng xã giao, mặc đủ loại váy đẹp đẽ, cầm trong tay là cây quạt khéo léo, che khuất khuôn mặt mỹ lệ được trang điểm tỉ mỉ.
Kell Black làm chủ nhân đương nhiên phải đi ứng phó từng nhóm khách mời, trong lòng anh cũng thừa biết mấy cô thiếu nữ mang theo xấu hổ nhìn anh tha thiết là có ý gì, nhưng anh phóng tầm mắt nhìn khắp, trong bữa tiệc lớn này, có nhiều khuôn mặt diễm lệ như vậy, nhưng chẳng có lấy một ai khiến anh muốn đi tiếp cận.
Trái lại, anh lại nhớ tới người con gái vô tình gặp được vào một tháng trước, cô mặc một cái váy màu trắng đơn giản, mái tóc đen thui buông thả như thác nước, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như anh đào, trong mắt mang theo ý cười ngây ngô, liều mạng túm lấy tay áo của anh, khí thế hùng hồn hỏi tên của anh.
Khóe miệng của anh hơi cong lên, nhưng lại lập tức rơi xuống, cuối cùng vẫn không hình thành một nụ cười.
Anh là gia chủ nhà Black, anh phải cưới một người vợ cũng xuất thân là quý tộc giống anh, như vậy mới có năng lực mang lại lợi ích cho gia tộc.
"Nữ công tước Juli Camille Isabella Nika Morgan đến."
Nghe cái tên dài dòng kia, Kell cũng biết vị nữ công tước được mẹ nhắc tới từ lâu kia đã đến, tuy rằng trong lòng có hơi cảm thấy mất kiên nhẫn, nhưng vẫn dùng tư thế khéo léo tiến lên nghênh đón.
Ngày hôm nay, nữ công tước mặc một bộ váy thêu hoa màu trắng thuần, góc váy là là những tấm lụa mỏng trùng điệp, như lông chim bồ câu, lúc bước đi, chúng nhẹ nhàng phất lên, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi giày cao gót màu bạc tinh tế làm bằng thủ công.
Lên trên nữa, là một cái eo nhỏ gầy dịu dàng, mang theo cánh tay trơn bóng đính kèm hoa, cổ cao to, cùng một gương mặt sáng lộng lẫy như ngọc mà Kell đã từng gặp, đôi mắt đen như trời đêm mang theo ý cười ngây ngô, không chớp mắt nhìn anh.
Sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Kell cảm thấy khó hiểu như vậy, người thiếu nữ bình thường vô tình gặp được vào một tháng trước, giờ đột nhiên lấy thân phận cao quý như vậy xuất hiện trong vũ hội do nhà họ tổ chức, vẻ mặt một chút cũng không giống những cô tiểu thư quý tộc bị nuôi dưỡng trong khuê phòng, bị đủ loại điều giáo ràng buộc, trái lại cô như một con cáo nhỏ giảo hoạt, cười đến cong mắt, nhỏ giọng nói với anh: "Cảm ơn ngày đó ngài Black đã cứu giúp."
"Là vinh hạnh của ta," Kell phản ứng lại rất nhanh, cũng không có tức giận vì bị lừa gạt, trái lại, anh còn làm một lễ nghi mời khiêu vũ tiêu chuẩn, trên gương mặt luôn luôn cứng rắn lạnh lùng toát ra ý cười hiếm thấy, cúi người xuống, đưa tay ra về phía Vân Miểu, "Không biết ta có vinh hạnh được mời công tước đại nhân cùng khiêu vũ một khúc hay không?"
Vân Miểu nở nụ cười, đưa tay ra cho anh.
....
Lại sau đó, thuận lý thành chương, họ quen biết nhau, yêu nhau, trước khi hết mùa hè, Vân Miểu thành công nhận được chiếc nhẫn tượng trưng cho nữ chủ nhân nhà Black.
"Em sẽ không thật sự chuẩn bị gả cho cái tên phù thủy kia đi." Dark có chút không yên tâm hỏi.
"Đúng vậy, không sao cả, tuy rằng tuổi thọ của phù thủy lâu hơn Muggle một chút, nhưng ngắn hơn chúng ta nhiều lắm," lúc này Vân Miểu còn không để ý chút nào, "Hiện giờ em rất yêu chàng, vì thể gả cho chàng cũng không thấy quá nhanh, cùng lắm thì bồi chàng cả đời, nhiều lắm cũng chỉ hơn 100 năm thôi, rất nhanh."
Dark không khuyên bảo nữa, nhưng cặp lông mày nhíu chặt đã bại lộ sự lo lắng của cô.
Ngoại trừ cô ấy, Alvin với Andrea cũng hỏi qua vài câu, nhưng vì ngày thường không có can thiệp vào quyết định đối phương, cho nên cuối cùng cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ còn lại Carl, bởi vì tình cảm thâm sâu nhất, nên anh luôn mang dáng vẻ thù sâu khổ lớn, nhìn qua như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị quyết đấu với Kell, nhưng có thể là do khi quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ một mực chìm đắm trong hạnh phúc của cô em gái luôn được mình sủng ái, cuối cùng anh cũng chỉ có thể ủ rũ đi chuẩn bị đủ loại công tác.
Vào lúc ấy, Vân Miểu thật cho rằng mình sẽ bồi Kell suốt cuộc đời, dù sao khi đó cô thích anh như vậy, một đời chỉ hơn 100 năm mà thôi, rất nhanh sẽ trôi qua, cô có thể dùng phép thuật để chậm rãi già đi giống anh, cùng nhau đi qua một đời, giống như mỗi một đôi vợ chồng con người bình thường.
....
"Tôi vốn muốn như vậy, vốn tưởng tượng rất nhiều điều tốt đẹp trong tương lai," Vân Miểu nhìn xa xa ngoài cửa sổ, gương mặt trắng thuần như đồ sứ quý giá, hiện ra ánh sáng lành lạnh, trong mắt cô là một mảnh sâu thẳm, chiếu bầu trời đầy tuyết trắng vẫn cứ rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ, "Thế nhưng tôi lại không làm được."
"Tôi phản bội lại lời thề của mình, không bồi Kell hết cả một đời, trái lại còn để anh an nghỉ từ rất sớm."
"Tôi đã tự tay giết Kell, sau một tháng nhận chiếc nhẫn đính hôn của anh."
Khi Vân Miểu nói ra câu này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, con mắt cũng không chớp lấy một cái, vẫn cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm.
Nhưng Harry nhìn cô, luôn cảm thấy trên người cô để lộ ra hơi thở suy yếu của một người sắp chết, như một đóa hoa đã khô héo bên trong nghĩa trang, không kịp đợi bình minh thì đã héo tàn.
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng coi như đã viết đến đây....!Chuyện xưa của Vân Miểu cùng quá khứ của Harry đã bàn giao xong, trên thực tế bé Har hôn mê lâu như vậy cũng nên tỉnh lại rồi, Draco phỏng chừng đã gấp muốn chết ®_®
(Editor: Trên thực tế là sau 2 chương nữa Harry mới tỉnh =_=).