Mật Mã Công Lược

Chương có nội dung bằng hình ảnh

6.

Chu Chi Diễn mắng một tiếng.

Trong bóng tối, chắc chắn hắn chẳng nhìn thấy gì, vì thế ta nhanh chóng cởi dây thừng.

Ta dò tìm vị trí của Chu Chi Diễn.

Bỗng nhiên, ta cảm giác được, tay ta vừa chạm vào một thứ gì đó mềm mềm, không nhịn được nên ta bóp bóp vài cái.

Ta kinh ngạc: “Má ôi! Mềm vãi!”

Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi:

“Tần Tử Khâm!!! Đó là của ta!”

Ặc, ngại quá.

Ta buông tay, nhân lúc hắn đang nói chuyện, ta nhanh chóng còng tay hắn lại.

“Tạch”

Đèn sáng.

Chu Chi Diễn xoay người, còn tay hắn thì ở sau lưng.

Ánh mắt hắn nhìn ta cực kỳ lạnh lẽo.

“Ta đã xem thường ngươi rồi! Có nhiều công cụ quá nhỉ!”

Ta hài lòng nhìn tay hắn bị còng lại mà chẳng thể làm được gì ta.

“Quá khen, quá khen, phải gọi là thời thế tạo anh hùng! Còn cái còng tay này là hồi nãy ta nhặt được ở cửa đó.”

Là một công lược giả, đối tượng công lược lại dầu muối không ăn, ta cũng phải dùng một ít thủ đoạn chứ.


Chu Chi Diễn trầm giọng, rồi ra lệnh cho ta: “Cởi trói cho ta!”

Ta cười, xoay xoay chìa khóa trong tay: “Ngươi cầu xin ta đi, cầu xin xong ta sẽ cởi trói cho ngươi! Nhớ là cầu xin dễ nghe một chút, thì may ra ta còn suy xét, hoặc đơn giản hơn là ngươi cho ta vỗ là được.”

Mặt hắn lạnh xuống, thái độ vô cùng rõ ràng.

Ta nhìn sang chỗ khác: “ u kê, không cho vỗ cũng không sao, dù sao con tin cũng chẳng phải ta, kẻ đang nằm trên thớt lúc này cũng chẳng phải là ta.”

Ta bước đến tủ đựng tài liệu, tìm thấy một cái roi phủ đầy bụi. Vừa cầm lấy roi, thì Chu Chi Diễn đã nhanh chóng đứng dậy, trên người hắn còn mang theo ghế dựa, nhảy về phía cửa.

Bộ dáng có vẻ quen thuộc nhỉ.

Vừa thấy hắn muốn chạy trốn, ta dùng sức quất roi về phía hắn. Chỉ là hình như quất hơi mạnh, cái roi vừa lúc đáp trên hắn.

“Chát.”

Chu Chi Diễn quay lại, vừa xấu hổ vừa buồn bực nhìn ta, hai bên tai hắn đỏ bừng.

Ta nghĩ đến bộ dạng hắn hắc hóa, giết người như ngóe trong nguyên tác liền nổi da gà.

Ta làm vậy chắc không phải là làm cho quá trình hắc hóa của hắn diễn ra nhanh hơn đâu nhỉ?

Ta buông roi xuống.

Ôi tèo rồi!

“Nếu ta nói, nãy chỉ là vô tình thôi, thì ngươi có tin không?”

Ta cực kỳ chân thành nhìn hắn, nhưng chắc chắn không cần nói cũng biết.

Hắn đếch tin!

Ta thấy mặt hắn không ổn lắm, ôi gây họa rồi.

Online cần gấp, cả nhà ơi cứu iem!!!

Lỡ chọc giận vai ác mất tiêu rồi, giờ làm sao đây!!!

Ta bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: “Hệ Thống! Hệ Thống! Cứu mạng!”

Lúc này Hệ Thống mới ngoi lên rồi hô to: [Giá trị hảo cảm + 1000!]

Ta dừng lại: “Ngươi nói gì cơ?”

Hệ Thống khinh bỉ trả lời: [Lời hay ý đẹp không nói hai lần.]

Ta phi như bay lại gần Chu Chi Diễn, giờ thì chắc chắn ta đã nắm được tinh túy để công lược hắn thật rồi.

Giọng nói của ta dần trở nên hưng phấn:

“Ngươi…”

7.

“Ngại ghê, ngại ghê!”

Ta liên tục xin lỗi, nhưng khóe miệng lại cười toe toét.

Hiện tại hắn đâu phải là con tin, hắn chính là hy vọng của ta đó.

Trời xanh không phụ lòng người!!!


Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, đối tượng công lược của ta không chỉ có tính tình cổ quái, mà đam mê của hắn cũng không tầm thường!

Nhưng mà… ta thích!

“Này! Hệ Thống, chuyện tốt như này mà sao ngươi chưa nói với ta bao giờ vậy?”

Nếu như nói sớm một tí thì hay rồi, ta có thể trói hắn sớm một tí, rồi hằng ngày tát hắn một cái, quất hắn một roi.

Đánh là thương, mắng là yêu! Ta hiểu, ta hiểu rồi!

[Éc! Việc này ta cũng không biết.]

[Nhưng mà, chúc mừng ký chủ! Bất kể thời gian, địa điểm gì, chỉ cần thể hiện hết sự biến thái là được, rồi sẽ có ngày chúng ta đứng trên đỉnh vinh quang!]

Nếu Hệ Thống mà ở đây thì ta đã bắt nó vỗ tay chúc mừng rồi.

Ta nhìn một số dụng cụ trên mặt đất, nào là giày cao gót, nến, thậm chí còn có một ít lục lạc nữa.

“Ta chưa từng tới đây bao giờ, đây không phải là căn cứ bí mật của Chu Chi Diễn đâu đúng không?”

Hệ thống: [Không phải, là của mẹ Chu Chi Diễn để lại.]

“À, ta hiểu rồi! Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa. Ta phải cảm ơn Chu phu nhân vì đã để lại kho báu này mới được!”

Ta lấy giày cao gót rồi đi vào.

[Ký chủ, giày cao gót không phải mang như vậy đâu!]

Ta cúi đầu nhìn giày cao gót màu đen cùng với tất trắng.

Trắng với đen! Phối màu trend mà!

“Giày cao gót không mang như thế này, thì chẳng nhẽ để đấy cho ngươi đập gạch à?”

Hệ thống từ bỏ phản kháng: [Ừ ừ! Có lý!]

“Nến thì dùng thế nào đây?”

“Nơi này cũng không giống sẽ bị cắt điện luôn á!”

Ta loay hoay với cây nến, đang suy nghĩ về công dụng của nó thì…

Đột nhiên một tiếng “tạch” vang lên, xung quanh tối om.

Toàn bộ tầng hầm bị cắt điện.


Chà, giờ thì cây nến này phát huy được công dụng nè!

Mất điện, đồng nghĩa với việc chẳng ra ngoài được.

Bởi vì cửa tầng hầm là cửa điện tử, cho nên giờ ta chỉ có thể mắt đối mắt với Chu Chi Diễn thôi.

À không, dù có muốn mắt đối mắt với nhau thì cũng chả thấy mọe gì cả!

Ta lần mò trên mặt đất, cuối cùng cũng tìm được bật lửa. Ta đốt nến lên, rồi để bên cạnh.

Vừa đốt nến xong thì ta nghe thấy một tiếng kêu.

Lúc này ta mới phát hiện ra, không biết từ bao giờ, Chu Chi Diễn đã tháo được sợi dây thừng và đang đứng trước mặt ta, mà trên đầu ngón chân hắn là một giọt sáp nến vừa rơi xuống.

“Này… Có nóng không…”

Hệ thống: [Độ hảo cảm + 500!]

Nương theo ánh nến yếu ớt, ta nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Chu Chi Diễn, hắn lườm ta:

“Ngươi thấy sao? Ngươi thấy vui không, Tần Tử Khâm?”

Ta lắc đầu: “Không có mà!”

“Khóe miệng ngươi còn chưa hạ xuống kia kìa!”

Ta lấy ngón tay kéo khóe miệng xuống: “Ngại quá, ta sinh ra đã có một khuôn mặt biết cười vậy rồi!”

Ta cúi đầu nhìn sáp nến trên ngón chân Chu Chi Diễn: “Sao ngươi lại đi dép lê, nến rơi vào chân thì sao, nơi này chắc là có đồ khác, để ta giúp ngươi tìm vậy!”

“Tần Tử Khâm! Ta cực kỳ biết ơn ngươi!”

“Không cần khách khí!”

“Nhưng mà có phải là ngươi nên mở còng tay cho ta trước không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận