12.
“Ta không ngờ ngươi lại thật lòng thích ta.”
Chu Chi Diễn chạm vào mặt hắn, cảm nhận tình yêu nồng cháy của ta dành cho hắn.
“Trước kia là do ta hiểu lầm. Ngươi có thể cho ta cơ hội để đền bù cho ngươi được không?”
Đây là đang cầu hôn hả?
Hệ Thống: [Đồng ý đi! Đồng ý đi! Ký chủ, đỉnh vinh quang không còn xa nữa rồi!]
Ta thâm tình nắm lấy tay hắn: “Được, cho dù ngươi có bệnh tật hay khỏe mạnh, ta đều sẽ luôn tát ngươi, đánh ngươi.”
“Chỉ cần ngươi không báo cảnh sát, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.”
13.
Ta và Chu Chi Diễn chính thức hẹn hò.
Chu Dã và Giang Uyển cũng đã xác định tình cảm với nhau. Hắn ta nói, muốn bốn người bọn ta gặp nhau một lần.
Tên nam chính ngốc nghếch này là muốn giới thiệu Giang Uyển cho bọn ta.
Giang Uyển là mỹ nhân Giang Nam điển hình, dịu dàng xinh đẹp, còn có một kiểu khí chất độc đáo của tiểu thư khuê các.
Nhìn thấy mà thương.
Chu Chi Diễn có việc xin đến muộn, cho nên ta đi đến địa điểm gặp mặt trước.
Giang Uyển và Chu Dã đang cãi nhau.
“Sao lại là vị dâu tây?”
“Ta thích ăn dâu tây, nhưng mà ta không thích vị dâu tây! Giống như việc ta thích ăn nho, chứ không thích nước nho vậy.”
“Ngươi chẳng hề quan tâm đến ta!”
Chu Dã nắm lấy tay Giang Uyển: “Nữ nhân, sao ngươi lại nói ta như vậy, ngươi biết rõ là ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng mà.”
“Có phải ngươi thích người khác rồi đúng không? Để ta đoán xem, là tên làm ở tiệm trà sữa với ngươi nhỉ?”
Cổ tay Giang Uyển bị hắn ta nắm chặt đến đau nhức: “Ngươi buông tay!”
Cô ấy khóc như lê hoa đái vũ*, ta nhịn không nổi nữa, liền xông lên, một chân đá bay Chu Dã.
(*Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
“Đồ chóa, cút đi, đừng có chọc em iu của ta!”
Ta duỗi tay bảo vệ Giang Uyển: “Em iu lại đây nào, ôm một cái.”
Má nó! Hiện tại thấy Chu Dã là lại bực mình.
Sao em gái xinh đẹp lại bị kẻ xấu xí này lừa gạt vậy trời?
Aizz, cầu cho mỹ nhân trên toàn thế giới này đều sẽ mở to mắt khi chọn đối tượng hẹn hò.
14.
Giang Uyển nhìn ta không chớp mắt, nhìn đến nỗi ta ngượng ngùng:
“Chị đỉnh quá.”
“Chị ơi, em có thể đi theo chị không?”
“Tất nhiên là có thể rồi!”
Giang Uyển nhiệt tình đưa ta đi đến sản nghiệp của cô ấy, là một tiệm trà sữa.
“Chị, chị và Chu Chi Diễn gặp nhau như thế nào vậy ạ?”
Ta chợt nghĩ đến điều gì đó, không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà lại hỏi ngược lại:
“Trước kia Chu Chi Diễn thích em, em có biết không?”
“Á? Có việc này hả, em không biết, em còn chưa bao giờ tiếp xúc với anh ấy cơ.”
Cô ấy chớp mắt: “Chị, chị phải tin em, em chỉ thích chị thôi.”
Ta suy tư. Tuy ta không để ý quá khứ của Chu Chi Diễn với Giang Uyển, nhưng mà ta không chịu nổi tâm trạng muốn hóng hớt của ta.
“À, em nhớ ra rồi, có một lần, em đi tìm Chu Chi Diễn để hỏi thăm về Chu Dã, nhưng mà anh ấy cho rằng em muốn hãm hại ảnh. Em giận quá, nên tát ảnh một cái.”
Ta chấn động.
“Hóa ra là do cái tát đó.”
“Chị, em thấy Chu Chi Diễn có ý với chị đó. Em nghe Chu Dã nói, số câu mà Chu Chi Diễn nói với chị còn nhiều hơn nhiều người cộng lại nữa kìa.”
“Chị, nếu chị cũng thích anh ấy, em thấy hai người rất xứng đôi luôn đó.”
Hệ Thống chậm rãi xuất hiện: [Hai kẻ biến thái về chung một nhà, phải nói là cực kỳ xứng!]
Lúc này, cửa đột nhiên mở ra.
Ánh mắt Giang Uyển tỏa sáng.
Ta vừa quay đầu lại, thì thấy Chu Dã chạy đến bên Giang Uyển, nhưng mà hắn ta không thấy người đang đứng bên cạnh là ta đây à!!!
“Bùm!”
Ta bị đẩy.
Đầu óc quay cuồng, sau đó ta được người khác đỡ lấy.
“Aaaaa, anh hùng cứu mỹ nhân!”
Chờ ta nhìn kỹ lại thì hóa ra là Chu Chi Diễn.
Ta tát hắn một cái, chà ta cũng chẳng thấy đau gì, chắc là mơ rồi.
Vẫn là nên đổi người khác tới cứu ta đi.
Sau đó ta hôn mê bất tỉnh.