Trác Mộc Cường Ba cầm mái chèo bằng cả hai tay, nhìn chằm chằm về phía bóng tối trải dài vô tận, mái chèo đưa lên hạ xuống quạt nước về phía sau. Đã lâm vào bước đường cùng này rồi, thực còn hy vọng thoát khỏi nữa hay sao? Còn bao nhiêu phần hy vọng cho bọn gã đây? Lời Đức Nhân lão gia lại một lần nữa văng vẳng bên tai gã: "Khoa học kỹ thuật, khiến cho văn minh tiến bộ, khiến cho con người trở nên lớn mạnh hùng cường, thế nhưng, bản chất thật sự ở sâu thẳm nội tâm của con người không hề thay đổi. Những người đã bay lên vũ trụ và những người một vạn năm trước nằm trên bãi cỏ đếm sao trời vốn chẳng có gì khác biệt. Họ đều phải suy tư, đều phải hoài nghi, ngờ vực tại sao mình lại có mặt trên thế gian này, cuộc đời này mình nên làm gì. Từ khi con người thời viễn cổ lần đầu tiên không phải bôn ba vất vả vì miếng ăn, vấn đề này đã nảy sinh ra rồi, và cứ tiếp tục kéo dài mãi trong suốt tiến trình lịch sử của loài người. Con không cần phải tìm kiếm đáp án cuối cùng làm gì, chỉ cần nhớ rõ một điểm: những điều con làm, chính là những điều con muốn làm. Như vậy, con sẽ dốc hết sức lực và khả năng của mình để làm điều ấy cho thật tốt. Nếu trong quá trình làm việc đó, con cảm thấy vui vẻ, sau khi hoàn thành lại cảm thấy thỏa mãn, vậy có nghĩa là con không làm sai. Ưu điểm lớn nhất của con, chính là sự kiên trì, thế nhưng, khuyết điểm lớn nhất của con, cũng chính là sự kiên trì ấy."
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác ập tới từ phía bóng tối mịt mùng, rồi lại tan biến vào trong bóng tối, không để lại một chút dấu vết nào dù chỉ là nhỏ nhất, như chúng chưa từng xuất hiện bao giờ. Chỉ có những người phải đi xuyên qua những đợt sóng cao ngất ấy, mới thực sự hiểu được sự nguy nan hiểm trắc. Con thuyền nhỏ của họ cứ dập dềnh nổi trôi giữa vô số con sóng lớn ấy, thoắt cái đã bị ngọn sóng nuốt chửng, rồi thoáng sau đó, lại khó nhọc đi xuyên qua giữa con sóng, như một mầm non vùng vẫy len kẽ đá mọc lên. Con thuyền gian nan đón đầu từng đợt tấn công của sóng biển, hết lần này đến lần khác đều vượt qua được, mặc cho sóng điên cuồng quật tới, mặc cho toàn thân đầy thương tích. Bị đợt sóng này đánh lật, nó lại khó nhọc xoay ngược trở lại, điều chỉnh phương hướng, nhằm thẳng vào đầu ngọn sóng đang ập tới mà tiếp tục tiến lên. Với tốc độ như vậy, thực chẳng khác nào con sên bò giữa vùng biển mênh mang, nhưng con thuyền vẫn chưa hề ngừng lại, tiếp tục kiên trì bò lên phía trước.
Chỉ bởi những mái chèo kia, đang ở trong tay một đám người quyết không chịu cúi đầu thất bại, bánh lái, đang ở trong tay một kẻ không sợ tử vong. Dù sóng gió phía trước có lớn mấy chăng nữa, cũng không thể ngăn được quyết tâm tiến lên của họ. Không có thất bại, chỉ có hủy diệt mà thôi.
Cứ một lúc, Trác Mộc Cường Ba lại lớn tiếng gọi vọng về phía sau, hỏi xem rốt cuộc đã rời xa được vách đá chưa. Gã không biết rốt cuộc đã bao nhiêu lâu trôi qua. Trong bóng tối mênh mang này vốn không có thời gian, nhưng câu trả lời của Ba Tang không bao giờ khiến mọi người hài lòng: "Không tiến lên được chút nào, Cường Ba thiếu gia.""Vẫn năm trăm mét...""Chúng ta cách vách đá chừng năm trăm mét..."
Chẳng biết bao nhiêu lâu sau, trước một con sóng lớn sắp ập tới, Nghiêm Dũng cuối cùng cũng không kiềm chế nổi đứng bật dậy, gầm lên giận dữ: "Đến đi, đến đi! Tao không sợ chúng mày đâu!" Đội trưởng Hồ Dương vội ngăn anh lại: "Dũng, bình tĩnh, bình tĩnh lại, sức của cậu dùng để chèo thuyền đi!"
Nghiêm Dũng vặc lại: "Chúng ta đã chèo bao nhiêu lâu rồi, vẫn không thấy tiến lên được chút nào cả. Thứ chúng ta đang phải đối mặt đây là biển, là biển đấy, con thuyền nhỏ này làm sao vượt qua được chứ! Không thể nào! Chúng ta đã chèo bao nhiêu lâu rồi? Một ngày? Hai ngày? Tôi không chịu nổi nữa rồi! Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!"
Trác Mộc Cường Ba an ủi: "Chớ nên nản lòng, có thể chúng ta mới chỉ chèo có mấy tiếng đồng hồ thôi, hoặc thậm chí chưa đến một tiếng cũng không chừng."
Nhạc Dương cũng hùa vào theo: "Hơn nữa, tôi tin rằng chúng ta nãy giờ vẫn đang tiến lên phía trước, chỉ là vách đá sau lưng lớn quá, giống như là đi bên dưới chân núi vậy, thế nên không cảm giác rằng mình đang đi xa dần mà thôi. Anh xem, chỉ cần vượt qua được khu vực miệng loa lèn này là chúng ta có thể cưỡi gió đạp sóng mà tiến lên rồi, chỉ cần xông qua là được, chúng ta có thể cầm cự được đến lúc ấy mà."
Ngọn sóng quật xuống, Nghiêm Dũng thở hổn hển, ngồi phịch xuống thuyền, cảm giác mệt mỏi rã rời, làn nước lạnh buốt khiến cơ thể anh run lên cầm cập.
Lại không biết bao nhiêu lâu nữa, số lần Trác Mộc Cường Ba hỏi Ba Tang cũng ít đi nhiều, bởi vì đó thực sự là một việc quá tốn sức. Toàn bộ sức lực trên người gã đều đã dồn cả lên việc khua mái chèo mất rồi. Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn những người bên cạnh, Nhạc Dương và Trương Lập, cũng giống như gã, đều đờ đẫn, ngây ngẩn, khua mái chèo một cách máy móc, tranh thủ trước khi đợt sóng tiếp theo ào tới mà tiến lên thêm vài mét. Trước mặt biển mênh mông này, Trác Mộc Cường Ba mới âu lo cảm thấy rằng, người thực quá ít, thuyền thực quá nhỏ, một nghìn năm trước, không hiểu cảnh tượng đội thuyền của cổ nhân ào ạt giương buồm tiến lên ở vùng biển ngầm dưới lòng đất này tráng lệ đến nhường nào.
Cuối cùng, khi Trác Mộc Cường Ba lại cất tiếng hỏi Ba Tang lần nữa, câu trả lời của anh ta đã khiến tất cả mọi người trên thuyền đều vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Không thấy nữa rồi! Tôi không thấy vách đá nữa rồi!" Nghiêm Dũng hân hoan gào lên như phát điên: "Thoát ra được rồi! Cuối cùng chúng ta cũng xông ra được rồi!"
Nhạc Dương cũng nói: "Anh thấy chưa, tôi đã bảo gì nào, có nói sai đâu? Rốt cuộc cũng xông ra được rồi." Trương Lập cũng phá lên cười khanh khách.
Nhưng nét mặt Trác Mộc Cường Ba lại hoàn toàn không có vẻ hân hoan. Đến giờ, nơi ánh đèn chiếu tới vẫn chỉ là bóng tối, bọn họ đã đi ra khỏi bờ đá, thế nhưng phải đi bao lâu nữa mới đến tận cùng của vùng biển bao la tít tắp này đây? Đội trưởng Hồ Dương cũng lo lắng nói: "Chúng ta mới chỉ không nhìn thấy vách đá nữa, nhưng rốt cuộc là đã đi được bao xa rồi? Có ai biết không? Nếu chúng ta vẫn chưa thoát khỏi khu vực miệng loa kèn, qua thời hạn mười hai giờ, con sóng lớn do lực thủy triều hình thành sẽ có thể hất chúng ta trở lại chỗ cũ đó."
"Thời gian!" Trác Mộc Cường Ba lúc này mới thực sự lĩnh hội được ý nghĩa câu nói "thế giới này vốn không có thời gian" của cha gã. Con người đã quen với việc sử dụng đồng hồ và thời tiết để phán đoán thời gian, nhưng trong hoàn cảnh không có ngày đêm, cũng không có máy móc cơ giới hay đồng hồ, thời gian liền bị nhạt nhòa trở thành một khái niệm mơ hồ. Nó cũng trừu tượng như tư duy của người ta vậy, trở thành một thứ nhìn không thấy, sờ không thấy. Rốt cuộc, thời gian là gì chứ? Hằng ngày, mỗi người đều sử dụng thời gian, thế nhưng, cơ hồ rất hiếm người để ý suy nghĩ xem, rốt cuộc thời gian đại diện cho điều gì; khái niệm này cũng giống như là không khí mà hằng ngày con người hít vào thở ra vậy, ngày ngày đều sử dụng, thế nhưng chẳng ai buồn chú ý đến nó. Những người nghiên cứu chúng, đều là các vị chuyên gia, các vị giáo sư tiến sĩ. Chỉ khi gần tới điểm tận cùng của cuộc sống, mọi người mới bắt đầu tính toán thời gian, thế nhưng bất kể là xa xỉ hay keo kiệt, thời gian cũng không vì ta xa xỉ phung phí mà tiêu hao nhanh hơn; cũng không vì ta tính toán cẩn thận mà trôi đi chậm hơn. Nó chỉ là một tồn tại khách quan. Hoặc có lẽ, nó chỉ là một phương thức biểu đạt mà con người vận dụng trí tuệ của mình sáng tạo ra mà thôi. Bản thân thời gian, có tồn tại hay không?
"Ai biết được đã bao lâu rồi chứ? Ở đây làm gì có thời gian." Nghiêm Dũng làu bàu nói.
"Không! Không đúng!" Nhạc Dương đột nhiên nghi hoặc nói: "Nếu nói không có thời gian, vậy những người nghìn năm trước kia thì sao? Cổ nhân một nghìn năm trước chúng ta dùng cái gì để tính giờ? Bọn họ có thể ghi lại trên bản đồ thời gian chuẩn xác như vậy kia mà, chẳng lẽ họ có đồng hồ điện tử? Hay là dùng đồng hồ cát nhỉ?"
Lúc này, pháp sư Tháp Tây từ nãy vẫn chưa hề lên tiếng nói câu nào bỗng mở miệng: "Tính từ đợt sóng do lực thủy triều gây ra lần trước, chúng ta đã ở đây được hai canh giờ 3 rồi."
Ba Tang và Nghiêm Dũng lập tức kêu lên: "Mới có hai canh giờ thôi sao"
Còn nhiều khác thì hỏi: "Sao pháp sư biết được?"
Pháp sư Tháp Tây điềm đạm đáp: "Mật tu giả, có thể dựa vào nhịp hô hấp và nhịp tim để tính toán thời gian."
Nhạc Dương vẫn không hiểu: "Nhưng mà, nhịp tim và nhịp hô hấp thì làm sao tính toán chuẩn xác được chứ?"
Pháp sư Á La mỉm cười nói: "Chuyện này rất khó giải thích, nhịp thở và nhịp tim chỉ là một trong nhiều nhóm tiêu chuẩn để phán đoán. Bên trong cơ thể người có một loại sức mạnh có thể cảm tri sự thay đổi của tự nhiên, khi trên biển có nước triều, cơ thể người cũng đồng thời nảy sinh những biến đổi vô cùng vi diệu, làm cải biến môi trường bên trong cơ thể, chỉ có điều, người bình thường không dễ gì cảm nhận được điều này mà thôi. Còn những người đã kinh qua huấn luyện đặc biệt như chúng tôi, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự lưu chuyển và biến đổi của luồng sức mạnh ấy. Lấy nó làm chủ đạo, đồng thời dựa thêm vào các phương pháp khác để bổ trợ phán đoán, chúng ta có thể không cần dùng đến bất cứ máy móc nào cũng có thể biết được thời gian chuẩn xác. Tôi chỉ có thể giải thích như vậy được thôi."
"Tốt quá rồi," Nhạc Dương mừng rỡ nói, "chỉ cần chúng ta biết được thời gian, thì sẽ có thể dựa vào tần suất khua mái chèo để ước lượng ra hành trình. Vậy là chúng ta không còn cứ chèo thuyền tiến lên phía trước một cách không mục đích nữa rồi, ít nhất thì cũng biết được chúng ta còn cách đích đến bao xa nữa..."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Vậy thì, chúng ta còn tám tiếng đồng hồ nữa trước đợt sóng lớn tiếp theo, gắng sức chèo đi nào!"
Giáo sư Phương Tân ngồi trước máy vi tính, các truyền thuyết cổ xưa của nền văn minh Inca lần lượt hiện lên trên màn hình. Ông chăm chú đọc kỹ từng mẩu thông tin một: "Kiếp nạn đáng sợ như nước lũ nhấn chìm cả mặt đất mênh mông, mặt trời biến mất, thế giới chìm vào bóng đêm. Đất trời đại loạn, loài người sống trong trạng thái hỗn loạn, ở trần như đám dã nhân. Ngoài các hang núi, họ không có bất cứ nơi nào nương náu. Ngày ngày bọn họ bò ra khỏi hang động, đi khắp núi rừng kiếm tìm thức ăn. Khi ấy, bỗng có một người từ phương Nam đi tới. Người cao lớn vĩ đại, trang trọng uy nghiêm, lại tài giỏi vô cùng, có thể biến núi non thành sông ngòi, làm sông ngòi đùn lên thành núi cao..."
"Tên thủ đô Cusco của đế quốc Inca, có nghĩa là cái rốn của địa cầu. Họ tự xưng mình là một bộ lạc nhỏ cư trú bên bờ hồ Kaka. Vì phương Bắc có chiến tranh, nên thần Viracocha đã chỉ dẫn cho họ tìm đến cái rốn của địa cầu để lánh nạn..."
"Họ sùng bái đá trắng, không ngại ngàn dặm xa xôi vận chuyển những tảng đá trắng khổng lồ về xây dựng nên tòa thành thần thánh của họ."
"Họ có một vị thần tối cao, tên là Chakrapika, địa vị còn quan trọng hơn cả thần mặt trời, người Inca cho rằng không thể trực tiếp gọi tên vị thần ấy, khi bái tế thường chắp tay trước ngực, rồi quỳ xuống, khom lưng so vai, giơ hai tay lên quá đầu, bái lạy sát đất, trong cả quá trình ấy, phải khắc ghi thần linh vào tâm khảm, hai mắt di chuyển từ trên xuống dưới, không được nhìn ngang ngó dọc..."
"Một bộ lạc tên là Maka rất sùng bái chó, coi chó là thần linh, nhưng lạ một điều là, họ nuôi chó lại không cho chó sủa, toàn là chó câm..."
Giáo sư Phương Tân cảm thấy da đầu mình ngứa râm ran, những thông tin này, rốt cuộc, rốt cuộc... chúng nói lên điều gì chứ...
Vùng biển dưới lòng đất. Trải qua mấy tiếng đồng hồ gian nan chèo thuyền, con sóng ập đến trước mặt họ cuối cùng cũng nhỏ dần đi, những đợt sóng cao hai ba mét hầu như không thể ngăn bước tiến lên của con thuyền hình rắn, có điều, thể lực mọi người trên thuyền cũng gần như đã tiêu hao cạn kiệt. Sáu tiếng trước, mỗi người đã ăn một miếng sô cô la, họ cần thực phẩm có nhiều năng lượng, nhưng miếng sô cô la nhỏ ấy chỉ có thể cung cấp năng lượng, chứ không thể giải quyết được cảm giác đói khát cồn lên trong dạ dày được.
Trương Lập đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Cường Ba thiếu gia, gần được rồi đúng không? Có phải nên..." Lời còn chưa nói dứt, đã nghe "ọc" một tiếng, bụng anh đã thay chủ nhân của nó nói nốt nửa vế sau rồi.
Trương Lập cúi xuống nhìn bụng mình, rồi lại ngước lên nhìn Trác Mộc Cường Ba với ánh mắt hết sức tội nghiệp. Truyện Tiên Hiệp -
"Không được!" Trác Mộc Cường Ba kiên quyết nói. "Chúng ta còn hai tiếng đồng hồ nữa trước khi nước triều ập đến, cùng lắm chỉ có thể ăn trước đó nửa tiếng thôi, như vậy mới đủ sức đối phó với sóng lớn, bằng không, năng lượng sẽ tiêu hao hết trước thời điểm quan trọng nhất, ăn cũng chẳng khác gì là không ăn. Phải biết rằng, thực phẩm của chúng ta không còn nhiều nữa đâu." Trên thuyền còn mười hai cái miệng cần phải ăn uống, thực phẩm của họ chỉ đủ cho bốn bữa nữa, mà phía trước rốt cuộc còn bao xa, không ai có thể đảm bảo một ngày có thể đi hết được. Phân phối số thực phẩm đó thế nào cho hợp lý, cũng là một vấn đề hết sức khó khăn mà họ đang phải đối mặt.
Trương Lập nhăn mặt nói: "Nhưng mà, đói quá cũng không có lợi cho sức khỏe đâu."
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu: "Uống nước vào, cố chịu đi."
Nói theo kiểu của Nhạc Dương, vùng biển ngầm dưới lòng đất này chỉ có điểm đó là tốt, không có gì ăn chứ gì, nhưng mà nước thì nhiều lắm, mặc cho muốn uống bao nhiêu thì uống. Người nào đói, thì lấy thùng múc lên một thùng mà tu ừng ực, vì vậy, ngoài tiếng sóng, tiếng mái chèo quạt nước, trên thuyền lúc nào cũng nghe thấy tiếng uống nước "ừng ực ừng ực."
Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ ăn, mỗi người được chia cho hai gói thực phẩm nén, hai miếng sô cô la, loại thực phẩm nén đó được làm bằng bơ và bột mì Thanh Khoa của người Tạng, chống đói rất tốt, cả đám người ăn nhồm nhoàm như sói như hổ. Có điều, pháp sư Á La và pháp sư Tháp Tây đều bày tỏ họ không cần ăn nữa, mà để lại phần thực phẩm của mình cho mọi người bổ sung thể lực. Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, Mật tu giả thậm chí có thể tuyệt thực mấy tháng ròng, vài ngày không ăn đối với họ không ảnh hưởng gì nhiều lắm, nhưng chèo thuyền trên biển là một việc cực kỳ cần sức lực, vậy nên gã vẫn hy vọng hai vị pháp sư ít nhiều cũng nên ăn một chút. Cả hai vị pháp sư đều kiên quyết lắc đầu. Lữ Cánh Nam khuyên Trác Mộc Cường Ba không nên kiên trì làm gì nữa. Cuối cùng, gã không biết làm sao, đành phải bỏ cuộc.
Ăn uống xong, lại chèo thuyền thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng đến lúc nước triều lên. Sức mạnh khủng khiếp giữa các thiên thể khiến toàn bộ khối nước biển đều chịu tác động. Sóng lớn dần lên, những con sóng vốn có quy luật giờ bỗng trở nên náo loạn lộn xộn. Bọn Trác Mộc Cường Ba thậm chí còn cảm nhận được cỗ năng lượng tiềm tàng ấy đang dần dần dồn nén, mỗi lúc một lớn lên. Cả vùng biển như một vật thể đang bị một bàn tay vô hình khổng lồ nhấc bổng, nước biển dần dần dồn cả về giữa đại dương. Nhưng nhấc được một nửa, luồng sức mạnh bỗng đứt đoạn, khối nước biển đột ngột rơi ập trở lại cái "bồn" chứa đựng nó. Lực rơi đó đẻ ra vô vàn ngọn sóng đổ dạt về phía thành "bồn". Sóng lô xô ào đến trước mặt họ, sau lưng họ, chẳng mấy chốc đã dồn lại thành những con sóng lớn, sóng lớn lại nhập vào những con sóng lớn khác, càng lúc càng thêm khủng khiếp hơn.
Nhìn những con sóng xa gần mỗi lúc một dữ dội hơn, trái tim những người trên thuyền dần thắt lại. Đúng là đất bằng dậy sóng, mới đầu chỉ là những gợn sóng lăn tăn không đáng để mắt, chỉ thoáng chốc đã tụ thành những con sóng cao mấy mét, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thành từng đợt sóng cao mười mấy mét rồi. Chẳng rõ những đợt sóng ấy từ đâu tới, nhưng tất cả đều như muốn đẩy con thuyền nhỏ của họ phải lui về. Dưới ánh sáng đèn pha, sóng lớn dựng lên như những bức tường trắng lóa, không khác nào thiên quân vạn mã đang ào ạt xông tới.
Trác Mộc Cường Ba thấp giọng gầm lên: "Chuẩn bị hết cả chưa? Đến rồi đấy! Xông lên nào!"
"Xông lên!"
"Xông lên!"
"A!!!"
Những người trên con thuyền nhỏ đối mặt với hiểm nguy gian khó, gầm lên những tiếng phẫn nộ, gồng hết sức mình, mạch máu căng phồng, cổ nghển cao, mặt đỏ bừng bừng, gân xanh nổi gồ trên cánh tay, người nọ hét to hơn người kia. Cùng với những tiếng gầm giận dữ, nhịp khua chèo cũng nhanh hơn hẳn trước đó, muốn xuyên qua trước khi bức tường nước hình thành nên lực đẩy đối với con thuyền nhỏ, thì ít nhất cũng phải đạt được tốc độ cần thiết! Bọn họ cần phải dùng sức người nhỏ bé đối chọi với biển lớn hung hăng cuồng bạo, bởi họ đã lựa chọn con đường tiến lên, vĩnh viễn không thể hối hận quay đầu, cũng không hề nghĩ đến dừng lại, mặc cho sóng to gió lớn tới đâu, cũng liều quyết chiến đến cùng.
"Ùm ùm!" nước bắn tung tóe, con thuyền hình rắn của bọn Trác Mộc Cường Ba tựa như một viên đạn, xuyên qua lớp màn nước đầu tiên. Họ đã bò lên được bề mặt bức tường nước, xuyên qua đầu ngọn sóng. Mặc cho khắp người ướt sũng, bọn Trác Mộc Cường Ba lại điều chỉnh phương hướng, con thuyền rắn xuôi theo dốc sau lưng ngọn sóng, lại tiếp tục tăng tốc tiến lên. Trong tiếng hò hét ầm vang, họ lại đón đầu xông thẳng vào bức tường nước thứ hai.
Không biết đã bao nhiêu lần va chạm như thế, sức nước đã khiến những cánh tay chèo đều tê dại, trong miệng, trong mũi, trong tai, trong mắt họ toàn những nước là nước. Phương hướng lúc này đã trở nên mơ hồ mù mịt, nhưng họ vẫn không hề dừng lại, chỉ cần phía trước còn một con sóng, họ sẽ tiếp tục xông lên, tiếp tục xông thẳng về phía trước.
3 Biển Tethys hay đại dương Tethys là một đại dương trong đại Trung Sinh nằm giữa hai lục địa Gondwana và Laurasia trước khi xuất hiện Ấn Độ Dương.