***
Hạnh Nhi nằm trong bệnh viện đã ba ngày.
Cô bạn gãy xương chân, may mắn chỉ nhẹ vì khi tấm phông nền đổ Hạnh Nhi đang xuống phía dưới nên chỉ bị tấm phông nén lên chân. Nếu khi ấy Ju không bất thình xuất hiện và gọi Hạnh Nhi hãy chạy khỏi đó thì có lẽ cả tấm phông sân khấu dầy cộp sẽ đổ lên người Hạnh Nhi mất. Và lẽ ra người đang nằm trên chiếc giường trắng xóa này phải là tôi.
Tôi vén những sợi tóc vương trên khuôn mặt Hạnh Nhi sang một bên, nghẹn ngào nhìn những giọt nước trong xilanh đang chảy xuống. Hạnh Nhi hơi gầy nên sức khỏe cô ấy không được tốt và đó là lí do cô bạn đã ngủ li bì suốt hai ngày nay. Đến sang nay khi tỉnh dậy điều duy nhất muốn chỉ là đừng báo cho bố cô bạn biết, sau hỏi tôi có bị làm sao không rồi lại thiếp đi.
- Linh Đan cậu ăn chút gì đi.
- Uhm. Ju và Tùng cứ đi ăn trước đi. Tớ chép nốt bài hôm nay cho Hạnh Nhi đợi hai cậu về rồi sẽ đi ăn sau.
- Cậu không đi ăn thì lấy ai chăm sóc cho Hạnh Nhi những ngày sau?
- Tớ…
- Thế này nhé. Tớ sẽ ở lại vì tớ biết Hạnh Nhi cần gì. Linh Đan và Ju ra ngoài ăn đi. Hai người ở trong bệnh viện mấy ngày hôm nay coi chừng cũng bệnh luôn đấy.
Tôi nhìn nét mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố tỏ ra tươi tắn của Tùng mà mủi lòng. Chậm rãi xoay ghế, tôi và Ju lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
***
- Cậu định ngắm thức ăn sao Đan?
Tôi giật mình, gẩy gẩy vài cọng rau, hỏi nhỏ.
- Bác sĩ nói bao giờ Hạnh Nhi ra viện vậy Ju?
- Cuối tuần này. Hạnh Nhi sẽ ổn thôi. Cậu đừng lo.
- Ừ.
- Mà cậu định ở lại bệnh viện như hai ngày trước đấy à?
Tôi gật đầu.
Ju nhìn tôi dè chừng, sau mới hỏi tiếp.
- Không lẽ định mặc nguyên bộ y phục học sinh này?
Tôi gật đầu.
- Và không lẽ không buộc lại tóc?
Tôi gật đầu.
Sau lại cứ nghi nghi, quay lên hất hàm hỏi Ju.
- Ý cậu là sao vậy Ju?
Ju cười trừ đưa về phía tôi một chiếc gương, giọng trầm xuống như tiếng mưa đá.
- Đan soi gương đi.
Tôi hồ nghi nhận chiếc gương từ tay Ju, lừ đừ liếc mắt xuống. Vừa nhìn vào chiếc gương phía trước mắt tôi suýt lòi ra bên ngoài. Ai? Ai? AI đang trong gương vậy?
Trong gương là một nữ sinh mặc bộ đồ học sinh, hai vai áo hơi nhàu. Cố áo xộc xệch và nét mặt nhợt nhạt trông đến thảm hại. Hai mi mắt sưng vù, khoanh vùng mắt tối sầm như gấu trúc, tóc tai rối reng và bờ môi tím tái.
Tôi vội vàng gấp chiếc gương xuống, úp mặt vào hai lòng bàn tay, kêu ré lên.
- Sao chứ? Là vì sao chứ? Sao tớ lại thế này chứ?
Người bên cạnh tỏ vẻ cảm thông sâu sắc.
- Không sao. Nhìn cậu vẫn….ừm. Rất quyến rũ đó.
Tôi gục gặc đầu đáp lại.
- Thà cậu nói tớ trông nhếch nhác còn hơn.
- Ừ. Trông cậu hơi…nhếch nhác một chút.
Tôi vuốt mặt. Vuốt mặt. Lại vuốt mặt. Sao lại lỡ dội một gáo nước lạnh thẳng tya như vậy cơ chứ!
- haha. Tớ đùa đấy. Cậu lúc nào cũng ổn. Là thật đó.
Tôi ngước đôi mắt đầy hi vọng nhìn người bên cạnh, hỏi lại.
- Thật chứ?
- Ừ. Là thật.
Tôi cười tưới rói. Sau mới nhớ ra, vội vàng lôi trong áo ra mặt chiếc dây chuyền cỏ bốn lá, hí hửng khoe.
- Nhìn này Ju. Tớ vẫn luôn đeo sợi dây này.
Ju mỉm cười nhìn tôi, nụ cười lẫn cả vào trong nắng sớm mùa xuân.
- Ừ. Cậu đeo nó rất đẹp.
Tôi cười hì hì. Nhưng lại sực nhớ ra, ỉu xìu nói.
- Tiếc là quần áo bây giờ không hợp cho lắm đấy.
- Để tớ đưa cậu về.
- Bố mẹ tớ đi công tác mấy ngày nay rồi. Về nhà một mình. Buồn lắm.
- Đừng sợ. Có tớ rồi.
Tôi vui vẻ gật đầu, sau cố ăn hết suất cơm và cùng Ju trở về nhà.
***
- Giờ mới về tới nhà à?
Tôi không còn quá ngạc nhiên với sự xuất hiện bất thình lình cuả Yul trước cổng nhà mình. Hai ngày nay tôi tự hỏi bản thân rằng : Sau vụ tai nạn của Hạnh Nhi trên sân khấu, khi cả trường xì xào về sự xuất hiện của Ruby, khi mối quan hệ lúc trước của Ruby và Yul đồn thổi này nọ, hai ngày ầm ĩ, hay ngày ấy, Yul đã đi đâu?
Tôi không đến trường và tôi cũng chẳng quan tâm tới những vấn đề mà học sinh trong trường bàn tán, nghe Tùng kể tôi chỉ bực có một chuyện : Nếu Yul đã không đi học vậy sao lại không tới thăm Hạnh Nhi? Cả lớp đều có mặt trừ Yul và Ruby.
Nhưng có lẽ là tôi không nên bực dọc một chuyện hoang đường. Vì có mối bận tâm nào khiến Yul phải lưu tâm đâu.
Tôi đi qua chiếc xe. Đi qua Yul. Không cảm xúc nào cả.
- Đan Đan. Nói chuyện chút đi.
Tôi chẳng may may tới lời nói của người bên cạnh, chỉ lẳng lặng nhận lấy chiếc cặp từ tay Yul.
- Sao cứng đầu quá vậy!
Tiếng la lớn của Yul khiến bàn tay lấy cặp của tôi và Ju khựng lại giữakhông trung. Không gian trùng xuống vô tận. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng Ju nhắc khẽ.
- Đan, cậu vào nhà đi. Tớ ở ngoài đợi.
Tôi gật đầu, nhận lấy chiếc cặp từ phía Ju, khi chân chuẩn bị bước tiếp thì.
" Bốp"…Một âm thanh chát chúa. Tiếng quát lớn khi nãy càng phẫn nộ hơn.
- Sao lại đi cùng nhau?
Tôi thất thần quay lại, phía dưới nền đất Ju ngã sõng soài, phía này đôi mắt Yul rực lửa. Bàn tay nắm chặt vẫn chuẩn bị tiến về phái trước. Tôi vuwta chiếc cặp sang một bên, lao tới, đẩy Yul về phía sau.
- Sao vậy? Cậu sao vậy? Cậu là con người đáng ghê sợ như thế này ư?
Yul nhất thời bị cú hích của tôi khiến những bước chân loạng choạng. Trong ánh mắt đỏ ngầu tôi thấy rõ nét mặt giận dữ của mình. Cơ miệng người phía trước hơi giần giật, miệng mấp máy hỏi lại.
- Tôi đáng sợ?
- Đúng đó. Cậu thật đáng sợ. Mỗi lần ở cạnh cậu là tôi đều sợ. Tôi lúc nào cũng phải đề phòng. Đi với cậu, tôi phải làm thế này, phải làm thế nọ. Cậu chỉ quan tâm cậu thích gì, còn những thứ khác cậu mặc kệ. Cậu thật tàn nhẫn, thật độc ác. Tại sao lại luôn khiến mọi chuyện rắc rối và tệ hại hơn vậy?
Tôi la lên, dùng hết sức để la lên. Trong tâm trí lúc này điều duy nhất tôi muốn chỉ là muốn ngăn Yul dừng những hành động điên rồ này lại.
Ánh mắt phía trước mù mịt. Những bước chân thất thần lùi lại phái sau. Tôi quay đi, đỡ vội Ju đứng dậy.
- Nhưng cậu là bạn gái của tôi.
Tôi cười như không, chẳng quay người lại.
- Yul à. Tôi chỉ cảm thấy sợ hãi khi bên cạnh cậu thôi.
Tôi bước những bước chân thật vội, nói nhỏ với người bên cạnh.
- Ju, vào nhà thôi.
***
- Sao khi nãy cậu để yên cho Yul đánh vậy?
Tôi lấy một miếng gạc băng lên vết tím trên mặt Ju, miệng thì hỏi nhưng thực tâm cũng không mong Ju sẽ trả lời cho lắm. Nếu Ju trả lời thì mọi chuyện lại càng khó khăn hơn khi chúng tôi rời khỏi ngôi nhà này, bởi kì thực thì không biết phía ngoài kia Yul đã rời đi chưa. Tôi nhắc lại chuyện cũ thế này chẳng phải là sẽ khiến Ju bực bội hơn hay sao?
Thật may mắn rằng Ju không trả lời tôi. Cậu ấy chỉ im lặng chờ tôi dính xong miếng gạc trên má cậu ấy.
Khi tôi đẩy về phía Ju một cốc nước lọc, Ju chậm rãi nói.
- Linh Đan, có chuyện này tớ cần nói với cậu.
Tôi chống cằm, tròn xoe mắt hỏi lại.
- Việc có cần lắm không?
Ju nhìn thằng vào mắt tôi điềm tình gật đầu.
Tôi ái ngại hỏi lại.
- Cần lắm đấy hả?
- Ừ.
Tôi càng đắn đo hơn
- Việc đã quan trong vậy thì….chắc hẳn cần phải có một dung mạo nghiêm túc. Còn tớ thì ……..
Tôi nhìn xuống phía dưới quần áo mình một lượt, than thở, lắc đầu. Ju như sực nhớ ra điều gì đó, cậu ấy ngập ngừng lấy cốc nước phía trước, cười cười đáp.
- Vậy cậu đi thay đồ đi. Tớ đợi ở nhà dưới. Xong cùng tới chỗ Hạnh Nhi luôn.
Chỉ chờ đến câu này tôi vớ vội chiếc cặp phi lên lầu hai, vừa chạy vừa nói vọng xuống.
- Ừ. Vậy đợi tớ chút. Chừng 10 phút thôi.
***
Tôi vặn tay mở cửa phòng.
Cánh cửa phòng kẽo kẹt mở một cách kì lạ. Ngay khi tôi bước bước chân đầu tiên một màn đen đã sụp xuống.