***
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, mưa xối xả, càng lúc càng to. Từng vạt mưa theo gió táp vào mặt, vào tóc vào quần áo. Hơi nước lạnh lẽo bủa vây xung quanh. Chiếc ô trên tay tôi không đủ lớn để có thể chắn hết những vạt mưa phía trước. Mưa khiến tôi lạnh. Nhưng giá như sự lạnh buốt trong thân xác có thể xâm nhập lên não bộ. Xâm nhập vào những dòng suy nghĩ mơ hồ chồng chéo trong đầu tôi, để chắc chắn rằng giờ này tôi có thể tỉnh táo. Để chắc chắn rằng những gì tôi vừa được nghe là sự thật.
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ. Mà có trong một giấc mơ xa vời nào đó, tôi cũng không nghĩ mọi chuyện có thể xảy ra theo chiều hướng ấy.
Tôi đi trong mưa. Tôi đi tìm Ju.
***
3 tiếng trước đó.
Chuyến bay từ Hà Nội tới Tokyo sẽ khởi hành lúc 19 giờ.
Chiếc oto chuyển động chậm dần rồi đỗ xịch trước cửa sân bay. Ba người trong chiếc xe oto nhanh chóng bước xuống rồi vội vã chạy vào bên trong.
Hai người đàn ông có vóc dáng cao gầy đang không ngừng tìm kiếm một ai đó trong dòng người hỗn độn, cô gái nhỏ đi cùng họ vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngủ đang không ngừng bấm lia lịa vào bàn phím điện thoại để nhắn tin.
Sân bay lúc này khá đông người, đây là chuyến bay cuối cùng trong ngày. Mọi người đều hối hả chạy vội về phía soát vé sao cho kịp thời gian, bây giờ đã là 18 giờ 45 phút.
Người đàn ông đeo kính quay sang phía bạn mình, cố gắng trấn tĩnh người bên cạnh.
- Chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy thôi.
Người kế bên trên trán lấm tấm mồ hôi, những dây thần kinh nổi đầy trên nét mặt căng thẳng, ông định nói một điều gì đó nhưng chỉ mấp máy môi, giọng khản đặc không thành tiếng.
Cô bé bên cạnh vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại, chợt túm lấy áo người đàn ông đeo kính bên cạnh, reo lên.
- Bố. Ju nói là cậu ấy đang ở cửa số 5.
Không chần chừ một giây, cả ba người quay lại chạy thẳng về phía cửa số 5.
---
Trước cửa số 5 một vài hành khách lỉnh kỉnh đồ đạc đang chậm rãi xuất trình vé và giấy tờ.
Cô gái nhỏ đi cùng hai người đàn ông chỉ về phía người phụ nữ mặc áo voan trắng phía trước rồi nói to.
- Hiệu trưởng. Là cô ấy đó. Con đã gặp cô ấy.
Nghe tiếng hét lớn bất thường, mọi sự chú ý đều đỏ dừng lại phía cô gái nhỏ. Người phụ nữ mặc áo voan cũng xoay người lại phía sau, khi ánh mắt chạm tới chỗ cô gái và hai người đàn ông bên cạnh, chiếc túi xách trên tay bà rơi bộp xuống đất.
Cách đó vài bước chân, một chàng trai có lẽ vừa chạy đi mua vội vài chai nước cũng sững sờ, nhưng lon nước lọc lăn lông lốc dưới nền đất…
***
May mắn rằng trong những giây phút cuối cùng, tôi nhớ ra được người phụ nữ trong bức ảnh mà hiệu trưởng vẫn luôn mang bên mình.
Cô ấy là Huệ Chi. Là mẹ của Ju.
Tôi dẫn hiệu trưởng tới nhà của Ju nhưng không có ai ở nhà. Gọi điện thoại tôi mới biết Ju đang ở sân bay tiễn mẹ của mình trở lại Nhật. Tôi, bố tôi và hiệu trưởng vội vã chạy tới sân bay. Và cho tới khi gặp được cô Huệ Chi, tôi tưởng như thời gian lúc này đang dừng lại. Trong suy nghĩ của tôi, cô Huệ Chi - mẹ của Ju chắc chắn cũng là một người bạn thân thiết của hiệu trưởng. Tôi thấy lòng rạo rực.
Nhưng…
- Sao các người lại tới đây?
Từ phía xa Ju bất ngờ chạy tới. Khuôn mặt hiện rõ sự sửng sốt và khó chịu. Tôi chưa từng thấy Ju như thế. Và cũng không bao giờ nghĩ Ju có thể nói như vậy khi đứng cạnh tôi là bố tôi và hiệu trưởng. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn cố giữ giọng mình được bình thường. Tôi nắm lấy tay áo Ju, giải thích.
- Ju à. Hiệu trưởng đang tìm mẹ cậu đó. Tớ nghĩ ….
- Bỏ ra. Cậu nói linh tinh cái gì vậy?
Ju hất tay tôi ra khỏi tay áo cậu ấy. Tôi ngỡ ngàng, bối rối. Cái hất tay rất mạnh khiến tôi bị gạt về một phía, cũng may là bố tôi đỡ kịp tôi. Hiệu trưởng nắm lấy tay tôi, hỏi lại.
- Con nói sao? Bạn con là con trai của cô Huệ Chi sao?
Đầu tôi ong lên, kì thực thì tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra phía trước. Nhưng Ju đúng là con trai cô Huệ Chi, người mà hiệu trưởng bấy lâu vẫn kiếm tìm. Tuần trước tôi đã gặp cô Huệ Chi khi tôi sang nhà Ju. Tôi gật đầu. Khẽ đáp.
- Vâng.
Nhưng tôi không biết rằng, cái từ "Vâng" khẳng định của tôi lại khiến những người xung quanh ngỡ ngàng và xúc động như thế.
Lúc này trông Ju thật đáng sợ. Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như thể tôi vừa làm một điều gì đó xấu xa lắm. Tôi cảm giác như cậu ấy có thể sẵn sàng xông lên phía tôi, mắng tôi, thậm chí đánh tôi vì tôi vừa làm một điều điên rồ chưa từng thấy. Nhưng chính bản thân tôi không biết tôi vừa vô tình khẳng định một điều gì. Tôi co rúm lại trong vòng tay của bố tôi, và bố tôi vẫn chưa thể nói được lời nào. Mọi người hôm nay chẳng ai còn là chính bản thân mình như những gì mà tôi biết.
Đôi mắt hiệu trưởng ầng ậc nước. Ông vẫn dõi mắt theo người phụ nữ phía bên kia đang đứng cách ông một hàng rào phân cách giữa lối đi, tay ông chới với giữa vô định. Ông muốn chạm vào người Ju.
Ju lùi lại phía sau như tránh một thứ gì đó đang muốn xâm hại đến cậu ấy, đôi mắt đầy hận thù.
- Ju.
Tôi thầm biết ơn sự quay lại của cô Huệ Chi lúc này. Cô đỡ lấy phía sau lưng Ju. Hiệu trưởng gần như sụp xuống. Ông chỉ cất tiếng gọi.
- Huệ Chi.
Cô Huệ Chi nước mắt nhạt nhoà. Cảnh tượng phía trước khiến ai đi qua cũng rơi lệ. Mắt tôi cay xè. Tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng những gì tôi thấy phía trước, có lẽ họ; Ju - Cô Huệ Chi - Hiệu trưởng đã phải rất lâu lâu rồi mới gặp lại nhau.
Hiệu trưởng bỗng đổ sụp. Ông khụy xuống nền đất một cách tuyệt vọng. Một tay ông ôm lấy ngực trái của mình, nét mặt khổ sở. Bố tôi và cô Huệ Chi vội chạy tới đỡ lấy hiệu trưởng.
Ju sắc mặt nhợt nhạt, Ju đứng lạnh nhìn cảnh tượng phía trước trong hụt hẫng, thù hằn nhưng cũng đầy tuyệt vọng. Chân tôi luýnh quýnh tiến về phía Ju.
Nhưng…..
Ju vụt chạy. Bỏ lại tôi. Bỏ tiếng gọi của cô Huệ Chi, tiếng xe cứu thương inh ỏi vang lên chát chúa.
Hiệu trưởng nhập viện. Ông quá xúc động và điều ấy khiến bệnh tim của ông tái phát…
***
Mưa mỗi lúc một to. Bố tôi vừa gọi điện thông báo hiệu trưởng đã qua nguy hiểm, bố tôi kêu tôi trời đang mưa và tôi nên về nhà. Nhưng tôi không chịu, tôi phải đi tìm Ju. Mưa thế này và cũng đã muộn, cậu ấy đã đi đâu?
Tiếng sấm chớp giật đùng đùng không khỏi khiến tôi sợ hãi. Trời vẫn mưa như trút và không có dấu hiệu nào báo trước sẽ tạnh.
Cửa phía trước nhà vẫn đóng, Ju không về nhà. Tôi tìm Ju mấy con phố gần ấy, vừa đi tôi vừa cố nhớ lại xem những nơi nào mà Ju có thể tới. Tôi có chạy tới quán Kem mà thi thoảng Ju vẫn dẫn tôi tới. Có đi qua lối tắt tới trường mà tôi và Ju vẫn hay đi. Chạy qua điểm chờ xe Bus. Nhưng chẳng nơi nào tôi có thể tìm thấy Ju.
Tôi rất lạnh. Nhưng mắt thì cay xè. Tôi không thể tìm thấy Ju. Và lần nữa Ju lại bỏ đi. Ngay trước mắt tôi. Không một lời giải thích.
Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác lúc ấy. Lúc mà Ju đột ngột sang Nhật cả tuần trời mà không nói cho ai biết. Lúc đó cảm giác tức tối như ai đang mặc nợ tôi một điều gì. Giờ thì tôi hiểu, thì ra lúc ấy là tôi cần ở Ju một lời giải thích. Là tôi cảm thấy bực tức khi Ju ra đi mà không nói cho tôi biết trước.
Nhưng rốt cuộc, khi Ju trở về tôi lạ không cần ở cậu ấy một lời xin lỗi nào. Chỉ cần cậu ấy trở về là được.
Nhưng bây giờ, cậu ấy có đi xa như vậy không?
Tôi co ro trong chiếc ô nhỏ, tôi ướt sũng. Điện thoại trong túi vẫn rung từng hồi, tin nhắn của bố tôi " Trời mưa và sấm chớp nên bố không gọi điện. Con đang ở ngoài đúng không Đan? Hãy về nhà đi. Có thể bố sẽ ở lại trong bệnh viện."
Tôi bỏ điện thoại vào trong túi quần, dáo dác nhìn xung quanh con phố cạnh nhà Ju lần nữa, miễng cưỡng quay đầu lại. Tôi vẫn không thể nào tìm thấy Ju.
Mưa xối xả. Bong bóng phập phồng mờ ảo trong những vũng nước đọng bên vỉa hè. Hôm nay mưa to quá.
Dưới ánh điện đường lờ mờ, mắt tôi nhòe đi vì nước mưa. Cố căng mắt thật to để có thể nhìn rõ hình ảnh nhập nhòe phía trước.
Trước cổng nhà tôi, một dáng người cao, mảnh khảnh. Người ướt nhẹp. Tôi buông chiếc ô, chạy vội tới. Tôi gần như hét lên.
- Ju. Ju. Cậu muốn bị cảm lạnh sao? Trời đang mưa đó.
Tóc Ju lòa xòa ướt át gần như che hết nửa khuôn mặt, dưới ánh đèn đường yếu ớt, khuôn mặt phía trước có mầu trắng một cách quái dị.
Giọng Ju nhẹ bâng trong làn mưa.
- Mưa thì sao?
Câu hỏi ngược lại của Ju như đẩy tôi ra xa, tôi cố gắng đỡ lấy Ju.
- Ju. Vào nhà thôi.
Ju thất thần lùi lại. Dáng người mệt mỏi những vẫn cố né tránh sự giúp đỡ của tôi, tưởng chùng như cậu ấy có thể đổ gục bất cứ lúc nào. Nhưng lời nói thì lạnh như băng, buông thõng, tuyệt vọng.
- Sao lại là cậu. Sao người nói điều đó lại là cậu. Chưa phải lúc. Cậu có biết không?
Cổ họng tôi nghẹn ứ. Thật ra cảm giác bị trách móc không đáng sợ. Điều tồi tệ là bị ai đó trách móc mà không thể hiểu nổi mình đã sai ở đâu. Tôi định mở lời, nhưng không thể cất thành tiếng.
Bàn tay tôi bỏ lửng giữa không trung, tôi định nắm lấy tay Ju kéo cậu ấy vào nhà. Dù Ju có gạt tay tôi ra như khi chúng tôi ở sân bay lúc trước, thì tôi cũng sẽ nắm lấy tay cậu ấy, thật chặt. Tôi nghĩ vậy.
Nhưng tay tôi chưa chạm tới tay Ju, cậu ấy đã gục đầu xuống vai tôi.
Lúc trước, khi Ju xuất hiện lúc tôi giáp mặt với Ruby ở trước cửa hàng lưu niệm, tôi đã khóc thút thít trên vai cậu ấy. Lúc này, Ju ngủ gục xuống vai tôi. Cảm giác lúc trước như hết thảy mọi giận hờn đều tan biến. Còn bây giờ, tôi thấy lòng mình nặng trĩu.
---
Tôi đỡ Ju vào trong. May mắn rằng khi vào trong nhà cậu ấy cũng đã tỉnh. Nhà tôi có một phòng trống dành cho khách. Tôi đỡ cậu ấy vào trong. Tôi mở ngăn kéo tủ lấy một chiếc khăn to và một bộ quần áo để cạnh ghế. Xong xuôi, tôi định đi thẳng ra ngoài. Nhưng vừa quay gót, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại. Giọng Ju trầm hẳn như tiếng mưa đá.
- Cậu bị ướt rồi. Cẩn thận bị cảm.
Bàn tay Ju buông thõng ngay sau đó. Tôi ngập ngừng.
- Cậu cũng vậy đấy.
Tôi đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
***
Gần 3 giờ sáng.
Bố tôi vừa gọi báo rằng hiệu trưởng đã ổn định sức khỏe. cả bố và mẹ tôi, cùng cô Huệ Chi vẫn ở trong bệnh viện theo dõi tình trạng sức khỏe.
Tôi lưỡng lự mãi vẫn chưa thể gõ cửa phòng Ju. Bàn tay nặng trịch như đeo bao đá. Định quay trở về phòng nhưng cánh tay vẫn hùa vào không trung. Cửa không khóa.
Tôi tần ngần mãi, sau rón rén mở cửa. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng Ju đã ngủ say và không bị cảm. Chỉ vậy, rồi tôi sẽ quay trở lại phòng.
Trong phòng bật đèn ngủ, Ju nằm xoay người ra phía ngoài. Tôi bước thật khẽ từng bước một lại gần. Tôi ngồi thụp xuống dưới nền đất cạnh giường.
Ju đang ngủ. Mắt nhắm nghiền, hàng lông mày thẳng tắp hơi nhíu lại. Ngay cả khi trong giấc mơ cậu ấy cũng suy tư. Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết. Nếu mẹ Ju, cô Huệ Chi là một người bạn mà hiệu trưởng tìm kiếm bấy lâu, sao Ju lại cư xử lạ thường như vậy? Tình bạn giữa hiệu trưởng và cô Huệ Chi khác với tình bạn giữa hiệu trưởng và bố mẹ tôi sao?
- Không. Không phải vậy. Tôi không muốn. Không.
Tiếng nói trong lúc mơ ngủ của Ju khiến tôi giật mình. Có lẽ Ju đã rất mệt. Hơi thở nặng trịch. Cậu ấy đang sốt.
Tôi với tay lấy chiếc khăn, một cách cẩn thận đặt lên trán Ju. Khi ở rất gần Ju, tôi vô thức giật mình. Dưới ánh đèn lờ mờ, da mặt Ju trắng một cách kì dị. Phía má phải những vệt mầu nâu loang lổ. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng lông mày thẳng tắp như vẽ. từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo một cách tuyệt mĩ. Hay có thể là do mặt Ju chỉ lộ một nửa sau chiếc chăn nên tôi thấy vậy? Tôi rụt tay về. Đầu óc quay cuồng.
***
Tôi giật mình tỉnh giấc khi tiếng chuông điện thoại trong túi áo kêu.
- Vâng. Bố ạ.
- Con chuẩn bị sách vở và đi học bình thường nhé. Trưa bố mẹ về.
- Vâng. Con biết rồi.
- Ju dậy chưa con?
- Chắc bạn ấy đi học rồi bố ạ.
- Ừ.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài. Uể oải bò ra khỏi giường. Nhưng vừa xoay người đã ngã lộn ào ra phía sau. Cả hai khớp chân tê cứng. Đến khi ánh nắng mặt trời sau cửa sổ lọt thỏm vào căn phòng, rọi vào mắt, tôi mới tỉnh.
Giờ mới nhớ là tối quá tôi ngồi dưới nền nhà và gục đầu xuống cạnh giường ngủ. Nhớ thêm chút nữa là tối qua, à không, gần sáng tôi có qua phòng Ju. Vậy không lẽ tôi ngủ quên ở đây sao? Căn phòng trống trơn. Vậy Ju đã đi đâu?
Chân vẫn tê cúng không thể nhúc nhích, tôi cố gắng lục tìm số điện thoại của Ju. Không thể liên lạc được. Cậu ấy tắt máy. Đến lúc này tôi mới để ý thấy chiếc chăn dưới nền nhà. Có phải trước khi tôi ngã lộn ào ra phía sau thì Ju đã khoác lên cho tôi. Ju đã thấy tôi mà vẫn bỏ đi sao?
Miễn cưỡng nghĩ là Ju đã tới trường trước, vì sau một tuần được nghỉ thì hôm nay chúng tôi có buổi học đầu tiên.