Phản ứng của anh là nhặt chai whisky trên chiếc bàn đầu giường và uống một ngụm. Ôi trời, nhưng đó là một việc làm rất nam tính. Rất mạnh mẽ và dứt khoát.
Và hấp dẫn.
Thực ra, cả người anh đều hấp dẫn. Hết sức đẹp trai. Mái tóc dày, hơi rối, lấp lánh như đồ đồng được đánh bóng. Vóc người đó. Đôi vai rộng, cơ bắp săn chắc đó.
“Em quên mất mắt anh màu gì rồi”, cô lẩm bẩm.
Thật phi lý khi mà sau bốn ngày quen nhau - và một buổi hôn lễ - cô lại không nhớ màu mắt của anh.
“Chúng màu xanh lơ”.
“Thật ư?” Cô ngạc nhiên. “Thật tuyệt vời. Em nhìn được không?”
Nói xong, cô tiến lại gần anh và nhìn lên. Anh rất cao, cao hơn là cô nhớ, bằng cách nào đó, cô đã đặt tay lên cánh tay anh và đứng trên đầu ngón chân để nhìn sâu vào mắt anh.
“Rất nhiều người có mắt màu xanh lơ”, anh nói.
“Nhưng mắt anh rất đặc biệt”. Thực sự là thế. “Chúng có màu của viên Kim cương Hy vọng”.
“Em đã từng nhìn thấy Kim cương Hy vọng?”
“Không, nhưng bây giờ em biết chúng trông như thế nào”. Cô thở dài. “Và anh có mùi thơm”.
“Tôi có mùi whisky”.
“Phải, mùi đó nữa. Nhưng...”, cô hít thở sâu, “… thơm hơn”.
Cô không thể định nghĩa hay miêu tả nó. Nó là một mùi hương ấm áp, như những chiếc chăn mới trở về từ phòng giặt là. Hay là mùi của những hòn đá phai nắng mặt trời.
“Em đã uống rất nhiều, phải không?”
Cô nhìn chằm chằm vào miệng anh, cứng rắn nhưng lôi cuốn. “Ô nào chồng tôi, môi anh ngọt ngào như tảng sáp ong: mật và sữa ở dưới môi anh; và mùi của quần áo anh giống như mùi của Lebanon [5]”.
[5] Mùi Lebanon được hiểu là mùi nhựa cây tuyết tùng của Lebanon (một nước nằm ở Tây Á, bên bờ đông của Địa Trung Hải). Cây tuyết tùng của Lebanon là một loại cây được nhắc đến 71 lần trong Kinh Thánh. Gỗ tuyết tùng đã từng được vận chuyển hơn 200 dặm từ Lebanon đến Jerusalem để xây một đền thờ Chúa vì sức bền bỉ và khả năng chống mục rữa của nó. Gỗ và nhựa của cây này có mùi thơm rất nồng.
“Em đã uống quá nhiều rồi”.
Cô mỉm cười. Anh cũng rất hài hước. Bàn tay anh đỡ lấy cánh tay cô. Chúng thật rắn chắc, nhưng cũng thật mềm mượt. Cô nhớ cái đêm chơi trò Ré như lợn con. Cô thích chạm vào anh ngay từ lúc đó. Không nghi ngờ gì. Chạm vào anh thật tuyệt vời và anh có mùi Lebanon.
Cô nhìn vào mắt anh. Anh không mỉm cười lại với cô. Nhưng anh rất đẹp trai theo kiểu này, cau có và nghiêm nghị.
“Hãy hôn em đi”, cô lẩm bẩm. “Vì tình yêu ngon hơn cả rượu vang”.
“Không”, anh nói.
Cô quấn cánh tay quanh cổ anh và chạm miệng vào miệng anh. Nhưng chỉ trong một giây. Anh cương quyết đẩy cô ra. “Em say xỉn quá rồi, quý bà Vere”.
“Không, không phải say xỉn. Say sưa”, cô tự hào tuyên bố.
“Trong cả hai trường hợp đó, em nên đi về phòng và nằm xuống”.
“Em muốn nằm xuống với anh”, cô thốt ra. “Anh sẽ nằm cả đêm trên ngực em”.
“Giê-su”, anh nói.
“Không, Elissande. Tên em là Elissande”.
“Thế này đủ rồi, quý bà Vere. Giờ em có thể đi rồi”.
“Nhưng em không muốn”.
“Thế thì tôi sẽ đi.”
“Không, anh không thể”.
“Ồ, tôi không thể sao?”
Cái lưỡi nhỏ của cô thật dễ dàng trích dẫn Song of Songs [6] mà bây giờ lại từ chối hợp tác. “Xin đừng. Chúng ta phải, vì dì của em. Làm ơn”.
[6] Một cuốn sách trong Kinh thánh Hebrew, gồm những bài thơ gợi ý chuyển từ tán tỉnh sang ân ái của một đôi trai gái.
Chắc chắn anh đã nhìn thấy dì cô trở nên teo tóp và yếu đuối như thế nào trong ngôi nhà của chú cô. Chắc chắn anh hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ bà tránh khỏi sự đàn áp thêm nữa. Chắc chắn anh cũng giàu lòng trắc ẩn và mẫn cảm như vẻ đẹp trai của anh.
Thực sự rất đẹp. Cô nhìn anh không biết bao nhiêu là đủ. Chúa trên Thiên đường, một cái cằm ấn tượng làm sao. Gò má tuyệt đẹp đó. Và đôi mắt có màu Kim cương Hy vọng. Cô có thể nhìn anh cả ngày.
Và cả đêm.
“Không”, anh nói.
Cô nhào vào anh. Cơ thể anh thật vững chãi. Cô ước sao cô có được một người như anh để nương tựa trong tất cả những ngày đen tối của cuộc đời cô - ôm dì Rachel luôn khiến cô buồn hơn, nhưng ngài Vere khiến cô cảm thấy an toàn. Anh là một pháo đài.
Cô hôn vai anh - cô yêu hương vị và sự mềm mại của làn da anh. Cô hôn cổ anh, tai anh, cằm anh, nơi không mềm mại lắm, mà hơi sần sùi cọ vào cằm cô thật tuyệt vời.
Cô hôn vào miệng anh, bắt lấy đôi môi rất quyến rũ đó bằng môi cô, thưởng thức vị whisky vẫn còn lưu lại trong miệng anh, lướt đầu lưỡi trên răng anh.
Ôi, trời. Anh... anh...
Họ đứng ngang hông nhau và cô cảm thấy nó. Anh. Cứng và ngày càng cứng hơn.
Và sau đó cô không cảm thấy gì nữa khi cô bay trong không khí. Cô rơi xuống đệm, không Xhí bật ra khỏi cô và căn phòng xoay tròn như một cái kính vạn hoa. Nhưng Chúa tôi, anh mạnh mẽ làm sao. Cô nặng đến sáu mươi cân. Nhưng anh nhấc và quăng cô như thể cô là một bó hoa cô dâu.
Cô mỉm cười với anh.
“Thôi cười đi”, anh nói. Nghe như anh đã siết răng lại khi đang nói.
Không bao giờ cười nữa chính xác là điều cô định làm. Để chứng tỏ mình hiểu, cô thậm chí mỉm cười với sự buông thả hơn. Có lẽ cô nên nghĩ lại việc từ bỏ hoàn toàn nụ cười. Chúng khá thú vị ở những thời điểm như thế này, khi cô không bị cưỡng ép, khi cô thư thái, hạnh phúc và yên bình với thế giới.
Cô ngoắc ngón trỏ với anh. “Lại đây”.
Chí ít một lần, anh nghe theo. Anh hiện ra phía trên cô một lúc, sau đó cúi xuống và giữ cằm cô giữa những ngón tay.
“Nghe và nghe cho rõ, nếu cô có thể tiếp nhận bất kỳ thứ gì vào cái đầu đầy hơi men và rối loạn của mình: không. Cô có thể dồn tôi vào một góc và buộc tôi phải cưới cô. Nhưng cô không thể buộc tôi phải ngủ với cô. Nói thêm một từ nữa và tôi sẽ hủy bỏ cuộc hôn nhân này ngay tối nay và đưa cô trở lại cái nhà thương điên của cô. Bây giờ im đi và ra ngoài”.
Cô mỉm cười với anh thêm nữa. Môi anh chuyển động theo kiểu quyến rũ nhất khi anh nói. Cô sẽ bảo anh đọc cho cô nghe, để cô có thể nhìn ngắm anh thật lâu.
Sau đó lời nói của anh bắt đầu gây ấn tượng với tai cô. Với đầu óc của cô. Cô lắc đầu. Không, anh không thể có ý như thế. Anh là pháo đài của cô. Anh không thể ném cô ra khỏi thành lũy đến chỗ chú cô.
“Tôi nghiêm túc đấy”, anh lặp lại. “Ra ngoài”.
Cô không thể. Cô chỉ có thể nằm đó và lắc đầu bất lực. “Đừng đuổi em đi. Xin đừng đuổi em đi”.
Đừng bắt em trở lại nơi em không thể hít một hơi thở tự do, nơi không một phút nào trôi qua mà không có sợ hãi và ghê tởm.
Anh kéo cô ra khỏi giường và đứng lên. Anh nắm vào cánh tay cô và giữ cho cô đứng thẳng. Không hề thương xót, anh lôi cô đến cánh cửa vẫn mở, sau đó xô cô một cái khiến cô loạng choạng lao đến giữa phòng khách.
Cánh cửa đằng sau cô đóng sập lại.
Một tiếng đồng hồ sau Vere ra khỏi phòng anh để lấy bánh. Anh đã không ăn gì cả ngày nay, và tất cả whisky trên thế giới này không thể che giấu cơn đói đang gặm nhấm thêm nữa.
Anh đang ăn miếng thứ hai khi anh nhận ra cô đang khóc nức nở trong phòng. Âm thanh rất khẽ - gần như không thể nghe thấy. Anh ăn hết miếng bánh trên đĩa và quay lại giường.
Năm phút sau anh lại ở trong phòng khách. Nhưng tại sao? Tại sao anh lại quan tâm? Những gì anh nói nhất định là để làm bất kỳ một người phụ nữ nào bật khóc. Và nước mắt phụ nữ hoàn toàn không có tác động với anh: Phụ nữ có xu hướng phạm tội hay đầu óc bất thường có chiều hướng trở thành những kẻ ướt át kinh khủng, nếu không nói đó chỉ là một mánh khóe.
Anh quay lại giường và dốc chai whisky đến giọt cuối cùng. Nhưng ba phút sau anh trở lại phòng khách lần nữa.
Anh mở cửa phòng nhưng không thấy cô. Anh phải đi vòng sang phía bên kia giường mới thấy cô đang ngồi bó gối trên sàn và vùi mặt vào tấm khăn voan cưới khóc.
Tấm khăn voan đã biến thành một miếng vải ướt đẫm. Mặt cô đỏ và lem nhem nước, mắt sưng phù. Cô nấc lên dữ dội. Phía trước chiếc váy cưới cũng đã ướt đẫm nước mắt.
“Tôi không ngủ được khi em khóc như thế này”, anh gay gắt nói.
Cô nhìn lên, khuôn mặt cô mang vẻ lờ đờ, không nghi ngờ gì là chờ cho hình dáng anh rõ nét trong tầm nhìn mờ mờ của mình. Khi đã nhìn thấy rõ, cô rùng mình.
“Xin lỗi”, cô nói. “Em sẽ ngừng ngay bây giờ. Xin đừng đuổi em đi”.
Anh không thể quyết định anh ghét con người nào nhất: quý bà Vere thủ đoạn và mỉm cười điên cuồng, hay con người thủ đoạn và đang sụt sùi một cách khốn khổ này.
“Đi ngủ đi. Tối nay tôi sẽ không đuổi em đi đâu”.
Môi cô run rẩy. Với sự biết ơn, vì Chúa. Trong lúc khó chịu - oán giận và tức tối mà một biển rượu cũng không thể nhấn chìm - anh phạm một sai lầm, “Tôi sẽ đợi cho đến sáng mai”.
Cô cắn môi dưới. Mắt cô tràn ngập những giọt nước mắt mới. Chúng lăn xuống khuôn mặt đã ướt và biến mất vào váy cưới. Nhưng cô không tạo ra một âm thanh nào, tiếng khóc của cô im lặng như tờ.
Quay mặt đi, cô bắt đầu đu đưa người, như một đứa trẻ cố gắng tự an ủi mình.
Anh không biết tại sao hành động đó tác động đến anh, tại sao cô lại tác động đến anh, người phụ nữ này đã định áp đặt mình lên Freddie, vì Chúa, nhưng cô vẫn tác động đến anh. Nỗi tuyệt vọng không lời của cô làm anh đau đớn.
Cô không có ai để có thể tìm nguồn an ủi.
Một phần là vì whisky. Nhưng một chai whisky không đủ để giải thích tại sao anh không lao khỏi phòng cô, khi bây giờ anh đã làm cô câm lặng một cách hiệu quả. Anh cố gắng chống lại lòng trắc ẩn khơi dậy bởi rượu, chống lại cuộc công kích của nỗi đau khôn cùng của cô, và chống lại cảm giác ngu ngốc xui khiến anh nên làm điều gì đó cho cô.
Cô đã tự gây ra ình, đúng không?
Cô thở dốc khi anh đích thân nhấc cô lên. Nhưng lần này anh không ném cô xuống. Thay vào đó, anh đặt cô lên mép giường. Anh bắt đầu cởi giày cho cô. Sau đó anh với ra sau lưng cô để mở khuy váy. Váy, váy lót, áo mặc ngoài coóc-xê và coóc-xê rơi khỏi cô.
Lấy một chiếc khăn tay từ trong túi, anh lau mặt cho cô - một cách tỉ mỉ. Những giọt nước mắt mới trào ra. Nhiều năm, cô đã lau nước mắt cho dì Rachel. Nhưng chưa có ai từng làm việc này cho cô.
Cô giằng lấy chiếc khăn tay khi anh định nhét nó vào lại trong túi và đưa nó lên mũi. “Nó cũng có mùi Lebanon”, cô nói với vẻ kinh ngạc.
Anh khẽ lắc đầu. “Để tôi kéo chăn cho em”.
“Được rồi”, cô nói.
Mắt họ gặp nhau. Anh thực sự có một cặp mắt đẹp đến kỳ lạ. Và đôi môi cuốn hút đến không thể cưỡng lại. Cô nhớ nụ hôn của anh. Ngay cả nếu cô phải đưa dì Rachel đi và tiếp tục bỏ chạy, cô sẽ luôn nhớ nụ hôn của anh.
Vì thế cô lại hôn anh.
Anh để cô hôn anh, để cô lướt răng nhẹ nhàng trên môi dưới của anh, nhấm nháp đường viền quai hàm của anh, và liếm anh, một cái liếm ngắn ngủi ở cổ họng. Anh thốt ra một âm thanh nhỏ tắc nghẹn khi cô cắn nhẹ vào chỗ nối cổ và vai.
“Em học điều đó ở đâu?” anh hỏi, hơi thở anh ngắt quãng.
Những thứ như thế phải được học sao?
“Em chỉ đang làm điều em muốn làm thôi”. Và điều cô muốn là cắn anh, như cách người ta cắn vào một đồng tiền để kiểm tra chắc chắn độ tinh khiết của nó.
“Em là một kẻ say xỉn đầy dục vọng, quý bà Vere”, anh lẩm bẩm.
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Cô không đợi câu trả lời mà hôn anh lần nữa. Hôn anh, vuốt ve anh thật thú vị.
Anh đẩy nhẹ vào vai cô. Sau một phút, cô nhận ra rằng anh có ý bảo cô nằm xuống. Cô nghe theo, vẫn bám vào anh, vẫn hôn anh.
“Anh không nên ở đây”, anh nói, ngay cả khi anh duỗi người bên cạnh cô. “Có lẽ anh cũng đang chứng tỏ mình là một kẻ say xỉn đầy dục vọng”.
Không ai trong họ nên ở đây. Ngôi nhà của quý bà Kingsley lẽ ra không nên bị chuột xâm chiếm. Và nhà Cumberland Edgerton nên làm việc đúng đắn là đón cô về nuôi sau cái chết của cha mẹ cô.
Cô đang cực kỳ ăn năn. Tất nhiên, anh có mọi quyền để giận dữ với cô. Cô đã lôi kéo - thực ra là vật ngã - anh vào cuộc hôn nhân này. Và anh đã rất tốt và khoan dung. Trong thời điểm rối rắm và vô định này, cô có thể dựa vào anh để tìm kiếm sự an toàn và dìu dắt không phải là một điều kỳ diệu hay sao?
Cô chống mình lên khuỷu tay và hôn anh, một đường thẳng giữa thân trên của anh.
Anh ngăn cô lại, nhưng chỉ để thả tóc cô ra. Tóc cô đổ xuống như một thác nước dài bên vai phải. “Thật dày, nhưng thật nhẹ, như dệt bằng không khí”.
Cô mỉm cười trước lời khen đó và cúi đầu xuống rốn anh. Anh ngăn cô lại một lần nữa. Những ngón tay anh cắm vào vai cô.
Một câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu cô. “Cái gì làm anh cương cứng?”
Mắt anh nhìn vào nơi cương cứng đặc biệt đó. “Em hôn anh và kéo anh vào giường, cùng với những thứ khác”.
“Tại sao?”
“Khuấy động cần thiết để thực hiện”.
“Bây giờ anh có khuấy động không?”
Một phách im lặng. “Có”.
“Thế cái gì sẽ được thực hiện?”
“Anh thực sự không nên”, anh nói, ngay cả khi cơ thể anh quay về phía cô và cô cảm thấy sự khuấy động của anh rất rõ. “Anh không nghĩ bằng cái đầu của mình”.
“Anh có thể nghĩ với cái gì khác không?” cô thắc mắc thành lời.
Anh cười. Cuối cùng anh cũng chạm vào cô. Anh đã chạm vào cô trước đây, tất nhiên, nhưng luôn là để làm một thứ gì khác: ví dụ như tháp tùng cô đến chỗ ngồi ở bàn ăn tối hoặc đẩy cô ra khỏi anh. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô chỉ để chạm vào cô, không ngoài mục đích nào khác là để cảm nhận cô.
Trước khi dì Rachel hoàn toàn yếu hẳn, thỉnh thoảng dì vuốt ve tóc hoặc tay Elissande. Nhưng đó là từ nhiều năm trước. Cho đến lúc này Elissande đã không biết rằng cô đã nhớ nó đến tuyệt vọng như thế nào, cảm giác vui sướng đơn thuần được chạm vào. Anh chầm chậm vuốt ve cô, mặt cô, vai cô, cánh tay và lưng cô.
Vẫn vuốt ve cô, anh hôn cô. Cô bơi trong khoái cảm. Khi anh lùi lại, cô nói với anh, “Em muốn nhiều hơn”.
“Cái gì nhiều hơn?”
“Anh nhiều hơn”.
Đó là khi anh cởi váy, lột đồ lót của cô, để cô chỉ còn một đôi tất trắng duy nhất.
Cô nên cảm thấy xấu hổ vì trần truồng trước mặt anh. Nhưng cô không thấy thế. Cô chỉ cảm thấy e thẹn một chút.
“Anh đang làm gì thế này?” anh lẩm bẩm, ngay cả khi anh hôn lên xương đòn của cô.
Cô rùng mình với khoái cảm đó. “Anh đang làm em rất hạnh phúc”, cô thì thầm.
“Thế sao? Sáng mai em có còn nhớ không?”
“Tại sao lại không?”
Anh nở một nụ cười bí ẩn và hôn lùi xuống theo đường giữa thân trên cô, như cô đã làm với anh. Hơi thở anh đùa nghịch với núm vú cô. Cô căng người với cảm giác không thể miêu tả này, và cảm giác đó trở nên một trăm lần không diễn tả được khi miệng anh ngậm lấy núm vú cô.
“Có vẻ như làm em hạnh phúc không khó lắm”, anh nói.
Đúng thế. Một chút tự do, một chút an toàn, một chút tình yêu. Đó là tất cả những gì cô từng muốn.
Anh tiếp tục kéo ra những cảm giác kỳ diệu từ cô. Và cô tiếp tục đến gần hơn với niềm hạnh phúc muốn trào nước mắt. Cuối cùng khi anh cởi bỏ quần, kích cỡ và sức nặng vật khuấy động của anh gần như không làm cô ngạc nhiên. Cô tin rằng anh biết phải làm gì, cho dù cô gặp khó khăn để tưởng tượng việc anh làm liên quan gì đến cô.
“Anh sẽ hối tiếc việc này vào buổi sáng”, anh nói, gần như không nghe thấy.
“Em sẽ không”, cô nói thành thật và nóng vội.
Anh hôn cằm cô. “Thực ra, anh đã có linh cảm là em sẽ hối hận, rất nhiều. Nhưng bây giờ anh dường như không thể dừng lại”.
Anh bắt lấy miệng cô. Cơ thể anh nằm trên cô. Anh nóng và cứng. Và anh... anh...
Cô hét lên. Cô đã không định thế nhưng nó đau. Rất đau.
Tất cả những nụ hôn và những cái vuốt ve là để dẫn đến giây phút này, chỉ là để làm nó dễ chịu đựng hơn. Nhưng không phải. Nó là sự thiêu đốt tồi tệ nhất ở nơi nhạy cảm nhất.
Nước mắt lại tuôn trào xuống mặt cô. Mọi thứ luôn thật khó khăn. Mọi thứ. Ngay cả việc này, thật ngọt ngào và đầy khoái cảm, cũng biến thành đau đớn như thế này. Nhưng nó không phải lỗi của anh. Không phải cuốn Kinh thánh Good Book đã tuyên bố ‘Trong đau đớn sẽ mang đến những đứa trẻ’ hay sao? Chắc chắn đấy chính là điều đã được miêu tả như thế.
“Em xin lỗi”, cô run rẩy nói. “Rất xin lỗi. Làm ơn, tiếp tục đi”.
Anh rút ra. Cô rít lên với cơn đau và căng mình để chờ đợi. Nhưng anh rời khỏi giường. Cô nghe thấy anh mặc đồ. Anh trở lại với một chiếc khăn tay có mùi Lebanon. Anh lau đi những giọt nước mắt mới cho cô.
“Anh xong rồi”, anh nói. “Bây giờ em có thể ngủ đi”.
“Thật ư?” Cô không thể tin vào may mắn tốt lành của mình.
“Phải, thật”.
Anh kéo một chiếc chăn phủ lên cô và tắt đèn ở đầu giường. “Chúc ngủ ngon”.
“Chúc ngủ ngon”, cô nói, run rẩy với sự nhẹ nhõm. “Cám ơn anh”.
Trong bóng tối, anh thở dài.